Chap 16: Thời gian rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời của Chính Quốc quả thực nằm ngoài dự đoán của Thái Minh.

Tất nhiên, cậu cũng có nhiều bạn bè, nhưng tình bạn giữa cậu và bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi, kiểu như bạn đấm tôi một phát, tôi đá bạn một cú, thực sự không có kiểu nào dính chặt nhau như Thái Hanh và Chính Quốc.

Thái Minh hoàn toàn không nghi ngờ gì, nếu cậu kể cho mấy đứa bạn trời đánh về mấy chuyện cậu gặp phải, chắc chắn cậu sẽ nhận lại một tràn cười thúi mũi. Có thể cậu sẽ nhận được những câu mất dạy như "Còn không phải là do anh Minh của tụi em quá anh tuấn sao, khiến trái tim của Tiểu Linh cũng rung động theo a ~", "Trái tim em rung động rồi, vậy anh Minh có thể giặt tất cho em được hong?"

Nói chung, chẳng có một người bạn bình thường nào có thể bình tĩnh phân tích xem thằng bạn mình có gì đó sai sai.

Có ai nghĩ mấy thứ này với bạn mình chứ?

Nhưng câu trả lời của Chính Quốc khác xa với những gì cậu tưởng tượng! Định câu cá, không những không câu được, mà cần câu cũng mất tiêu!

Hay đây là tư duy của học bá sao?

Hai quan điểm trái ngược nhau khiến Thái Minh nhất thời không dám tùy tiện đưa ra kết luận, chỉ có thể cười nói: "Anh nói đúng, ha ha, anh Điền đúng là nhân tài a!"

Thái Minh còn muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên bị người phía sau đánh vào đầu một cái.

"Mày nhìn chằm chằm vào mặt người khác làm gì? Bất lịch sự." Giọng Thái Hanh từ phía sau truyền đến. Sau khi dạy dỗ xong thằng em họ, hắn mới chậm rãi trở về chỗ ngồi, hỏi Chính Quốc, "Lúc tao không có ở đây, nó có bắt nạt mày không?"

Chính Quốc lắc đầu, Thái Hanh lúc này mới hài lòng.

Thức ăn được bưng lên bàn, Thái Minh một bên cầm lấy đũa, một bên tức giận nói: "Có nhầm không hả, em chính là người tốt, sao có thể bắt nạt người khác chứ!"

Về phép lịch sự trong ăn uống, Thái Minh từ lâu đã quen với việc ở nhà thì từ tốn, còn ở ngoài thì lại giành giật với đám bạn.

Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương! Đều là bạn bè, cần gì phải nhường với nhịn, vậy thì còn gì là vui nữa?
( Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế. Hậu thủ vi tai ương có nghĩa là ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở, mất hết lợi thế. )

Thái Hanh mặc dù là anh họ của cậu, nhưng hai người vẫn luôn xem nhau là bạn bè, Thái Minh cũng không thèm kiêng nể gì, trực tiếp lao tới gắp miếng thịt mình thích.

Nhưng cậu còn chưa kịp gắp được gì thì Thái Hanh ngồi đối diện đã nhanh như chớp gắp lấy miếng thịt được cho là tinh túy và ngon nhất.
 
"Ha, lâu rồi không gặp, tốc độ tay của anh đã nâng cấp ——" Thái Minh nói được phân nửa thì im bặt, trợn to mắt nhìn người đối diện như nhìn thấy ma.

Thái Hanh không để miếng thịt vừa cướp được vào trong chén mình, mà bỏ vào chén của Chính Quốc, ôn nhu nói: "Mày ăn cái này thử xem, nhìn ngon lắm."

Biểu tình Chính Quốc có chút bất đắc dĩ: "Không cần gắp cho tao, mày cứ ăn đi."

"Không được, mày chắc chắn không nhanh bằng nó đâu, tao mà không giúp mày là mày không có gì để ăn." Thái Hanh quả quyết cự tuyệt.

Thái Minh ngồi đối diện chứng kiến ​​toàn bộ cảnh này: "...."

Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao cậu lại thấy ánh sáng của tổ bede chiếu thẳng vào mắt vậy! A, chói mắt quá!

Thái Hanh mà gắp đồ ăn cho người khác hả, chẳng phải trước giờ anh ấy đều lười để tâm đến mấy cái kiểu chăm sóc này sao?

Thái Minh nhớ lại một bài mà cậu từng viết, tiêu đề của nó là "Làm sao để biết những người xung quanh bạn có thích bạn không?".

Thì trong đó có một câu, biểu hiện điển hình nhất chính là chỉ lo gắp đồ ăn cho bạn mỗi khi ăn?

Thái Minh nghĩ nghĩ, cất giọng tỏ vẻ đùa giỡn nói: "Sao mà tình tứ quá vậy, em ngồi đây là để ăn cơm chó à?"

Đối mặt với lời này, Chính Quốc muốn nói rồi lại thôi, Thái Hanh nhưng là cười gằn một tiếng: "Biết tự giác là tốt đó, được rồi, Tết này đến nhà anh, anh thưởng cho phong lì xì."

Thái Minh: "..."

Quần què gì vậy, giỡn kiểu này mà còn hưởng ứng nhiệt tình luôn à?

Tại sao hành động của Thái Hanh lại ăn khớp với những gì trong bài viết vậy?

Bữa cơm này, Thái Minh ăn đến ngu người luôn, đợi tới khi Chính Quốc đi vệ sinh, cậu lập tức bắt lấy cơ hội, hướng Thái Hanh đưa ra nghi vấn: "Lâu rồi không gặp, xin hỏi ngài đây vẫn là trai thẳng chứ?"
 
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, cười lạnh một tiếng: "Mày ngứa da phải không, dù mày có cong thì anh mày vẫn rất thẳng."

"Nhưng..." Thái Minh dừng lại một chút, cẩn thận chọn lọc mấy từ thích hợp, "Anh à, anh có phát hiện ra không, mấy hành vi của anh có cứ gay gay sao á, đặc biệt là những lúc có anh Chính Quốc."

Thái Hanh nhíu mày.

Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, tựa như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, cuối cùng hắn ngước mắt lên.

"Mày chưa từng gặp qua người bạn tri kỷ như vậy, mày không hiểu đâu." Thái Hanh chậm rãi nói, "Giống như mày được mẹ gắp đồ ăn cho, đó là xuất phát từ tình thân, không phải từ ái tình."

"Nhưng..." Thái Minh theo bản năng muốn phản bác, lại bị Thái Hanh cắt ngang.

"Chuyện tình cảm, sao có thể đem mấy tiêu chuẩn cứng ngắc so sánh được. Kinh nghiệm của mày đã lỗi thời, đến lúc cập nhật nó rồi đó. Tao có cong hay không, chẳng lẽ tao không biết?"

Thái Hanh nói quá chắc chắn, khiến cậu có chút hoài nghi bản thân.

Là vậy à, nghe cũng có lý?

Nếu Thái Hanh thực sự bị bẻ cong, thì cũng không cần phải giấu diếm.

Nếu Thái Hanh vẫn là trai thẳng, còn Chính Quốc thì sao?

Một người có thể bình tĩnh phân tích người từng thích Thái Hanh thì có phải là trai thẳng không?

Cậu vẫn cảm thấy Chính Quốc có cái gì đó không ổn.

Thời gian tiếp xúc một ngày là quá ngắn để đưa ra kết luận, cậu cần thời gian quan sát lâu hơn.

Thái Minh nghĩ nghĩ, nói với Thái Hanh: "Anh, anh có định dẫn anh Chính Quốc qua chỗ chúng ta nghỉ đông không?"

"Có nghĩ tới." Thái Hanh không có che giấu, "Tết bên kia không có tuyết. Nó nói không biết tuyết rơi vào dịp tết trông như thế nào, tao dự tính xem năm nay có thể dẫn nó đi cùng được không."

Thái Minh vui vẻ gật đầu.

Cậu muốn tới nhà Thái Hanh ăn tết rất dễ, đến lúc đó, cậu có thể thường xuyên tiếp xúc với Chính Quốc hơn.

Cậu sẽ tiếp tục quan sát, nếu như xác định Chính Quốc thật sự có tình cảm với Thái Hanh... thì cậu sẽ làm gì đây, với tư cách là em họ của hắn, cậu đương nhiên sẽ đem chuyện này nói với hắn – người cực ghét đồng tính luyến ái. Hoặc là nói rõ với Chính Quốc và yêu cầu tránh xa hắn ra.

Không phải cậu muốn dùng gậy đánh gãy đôi uyên ương, mà là vết xe đổ vẫn còn đó.

Thái Hanh không thích đàn ông, nên bỏ cuộc càng sớm càng tốt, còn hơn đợi đến cuối cùng bị vạch trần sự thật, lúc đó càng khó coi hơn.

_______________________

Sau khi tiễn Thái Minh đi, cũng đến lúc ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Bởi vì phải lấy học bổng, Chính Quốc mỗi lần đến kỳ thi đều sẽ rất nghiêm túc ôn tập.

Tới thư viện ôn bài, chuyện đi sớm về khuya là bình thường, mà bên cạnh cậu vẫn luôn có một Thái Hanh đồng hành cùng.

Trên đường từ ký túc xá đến thư viện  không có máy sưởi, vừa đi vừa dùng ý chí để chống lạnh.

Thái Hanh nhét tay Chính Quốc vào túi của mình, có chút tiếc nuối khi không thể nhét luôn tay còn lại.

"Tao mua cho mày một cái máy sưởi tay nhỏ, để một tay được tao sưởi ấm, tay còn lại được máy sưởi ấm, như vậy sẽ không lạnh nữa." Sắc mặt Thái Hanh âm trầm.

"Tao không lạnh." Chính Quốc nhẹ giọng trả lời.

"Lời này chỉ gạt được người khác thôi, muốn gạt tao thì quên đi." Thái Hanh hừ một tiếng, "Mày biết tại sao không gạt được tao không? Bởi vì nếu người mày lạnh, thì lòng tao sẽ đau."

Lông mi Chính Quốc khẽ run.

Những bông hoa tuyết mùa đông rơi trên vai và mái tóc đen của họ, từ từ bao phủ mặt đất một lớp tuyết trắng, cảm giác như họ cùng nhau già đi.

Tay của Thái Hanh rất ấm, giống như lò sưởi trong mùa đông lạnh giá, nhưng nó lại thuộc về một người nào đó.

Dù không có tiếp xúc mạnh mẽ, chỉ lặng lẽ sánh vai đi cùng nhau, nhưng Chính Quốc vẫn cảm thấy không thể khống chế sự rung động.
 
Cùng ngón tay Thái Hanh đan xen vào nhau, chỉ cần cậu cử động một chút, thì những ngón tay của hắn sẽ bá đạo siết chặt lại. Trong không gian túi chật hẹp, có hai bàn tay gắt gao nắm chặt lấy nhau.

Giọng Chính Quốc mềm mại chậm rãi: "Hình như lần trước tao đã nói với mày rồi mà... mày không nên nói mấy lời quá buồn nôn như vậy, tao cảm thấy không quen?"

"Quên mất, tao không cố ý, bình thường tao hay nói kiểu như này mà." Thái Hanh hàm hồ nói.

Hắn đương nhiên là nhớ lần trước Chính Quốc đã nói cái gì, nhưng đồng thời cũng nhớ tới suy đoán của chính mình –– thật ra cậu rất thích nghe hắn nói kiểu này, làm kiểu kia, chỉ tại quá mạnh miệng thôi. Nếu hắn cứ tiếp tục nói như thế, có khi còn có thể làm cầu nối, tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách quan hệ giữa bọn họ.

Hắn cố ý đó.

Chính Quốc không trả lời nữa, cậu bị hắn nắm tay, từng bước từng bước đi dọc theo con đường trong khuôn viên trường. Mỗi một bước chân đạp lên tuyết trắng như đang dẫm lên trái tim cậu vậy.

Rất nhanh, sau kỳ thi cuối kỳ chính là hơn một tháng nghỉ đông, trong hơn một tháng này, cậu sẽ không gặp hắn, như vậy thì cậu có thể chậm rãi sắp xếp và điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Cậu giống như đang đi trên dây giữa trời cao, mỗi một bước cũng không dám bước sai. Nhưng hiện tại trên sợ dây lại xuất hiện vết đứt, cần phải đem đi sửa, nếu không sẽ một ngày nào đó cậu sẽ dẫm vào hư không.

Hơn một tháng, đầu tiên là phải điều chỉnh lại tâm tình của mình, rời xa Thái Hanh, vậy là đủ rồi.

Nếu không có một tháng này, bản thân cậu cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. May là vẫn còn kịp.

_______________________

Nhân lúc Chính Quốc đang tắm, Thái Hanh ngân nga một bài hát, lấy điện thoại ra, nhấp vào tài khoản WeChat của mẹ cậu.

Hắn tung ra một loạt lời ngon tiếng ngọt, tới khi mẹ Điền không thể ngừng cười, thì mới nói ra mục đích thật sự của mình.

[ Cô ơi, Tết này con muốn đến chỗ của cô chơi, còn muốn dẫn Chính Quốc đến miền bắc chỗ của con đón tết nữa, có tiện không ạ? ]

Mẹ Chính Quốc dịu dàng nói: [ Tiện chứ, cả nhà dì không ra ngoài chơi, con tới lúc nào cũng được hoan nghênh. ]

Thái Hanh: [ Cám ơn dì, mùng hai tết con sẽ đến đó. Trước hết xin dì giữ bí mật cho con, đến lúc đó con muốn tạo bất ngờ cho Chính Quốc. ]

Mẹ Chính Quốc kinh ngạc: [ Mùng hai tết, nhà con không có ý kiến ​​gì chứ? ]

Thái Hanh: [ Dạ không đâu, họ cũng rất thích Chính Quốc, họ còn biết tình cảm giữa hai tụi con rất tốt nữa. Hy vọng con thể trân trọng nó. ]

Mẹ Chính Quốc cười nói: [ Quả thật ở thời đại này để có được một tình bạn đẹp như vậy cũng không dễ dàng gì, hi vọng các con có thể giữ gìn mối quan hệ này thật tốt. ]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ của Chính Quốc, hắn vui vẻ đặt vé máy bay từ nhà mình đến nhà của cậu vào ngày mồng hai Tết.

Trong kỳ nghỉ đông lầm trước, hắn cảm thấy một tháng không được gặp Chính Quốc quá mức khổ sở, cho dù ngày nào cũng có thể call video nhưng vẫn rất khó chịu.

Lần này hắn đi vào mùng hai Tết, bấm ngón tay tính toán, cứ như vậy thì thời gian bọn họ tách ra sẽ rất ngắn.

Đến lúc đó, khi thấy hắn đột nhiên tới, Chính Quốc nhất định sẽ rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro