Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc không ngờ rằng cậu chỉ mới chuyển đến chưa được bao lâu, thì cậu học trò của cậu đã tung ta tung tăng chạy tới đây, còn nói là không nên lãng phí từng phút từng giây thời gian học tập.

Tinh thần học tập rất đáng khen ngợi, nhưng bây giờ cũng đã muộn, Chính Quốc chỉ nói một vài nội dung cơ bản, sau đó đặt cho Vương Học một vài câu hỏi trước khi kết thúc buổi học hôm nay.

Đến cửa, Vương Học còn chưa muốn đi, một tay chống lên tường, một tay cầm sách, ưỡn ngực hít vào một hơi, làm cho cơ thể ưỡn lên, cứ như làm vậy là để cậu nhìn thấy từng đường nét của cơ bụng dưới lớp áo vậy.

Sự trêu ghẹo đến từ một thằng nhóc kém tuổi không khiến lòng Chính Quốc có chút gợn sóng nào: "Nội trong tối nay cậu phải học thuộc lòng hết toàn bộ nội dung tôi đưa cho, nếu cậu cảm thấy việc lãng phí thời gian ở đây là có thể học xong, tôi có thể pha cho cậu tách trà, tiếp tục xem cậu biểu diễn nửa tiếng."

Vương Học: "..."

Vị gia sư xinh đẹp này thật sự tàn nhẫn, tại sao nó dụ dỗ đến mức đó rồi mà chẳng có tác dụng gì hết vậy!

Vương Học chán nản đi vào thang máy, thấy thang máy đóng lại, con số bắt đầu nhảy lên, Chính Quốc mới xoay người trở về phòng.
___________

Cánh cửa đóng sầm lại, chắn mất tầm nhìn của Thái Hanh.

Chính Quốc lại biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Thái Hanh chậm rãi đóng cửa lại, hai tay đầy mồ hôi lạnh.

Những gì Chính Quốc nói khiến hắn kịp thời hiểu thì ra thằng nhóc đó chính là học sinh của Chính Quốc, nên hắn mới kiềm chế bản thân không xô cửa ra xách thằng ranh đó đi.

Chính Quốc vốn đã tránh né hắn, nên hắn phải thật cẩn trọng và cố gắng không làm bất cứ điều gì có thể đẩy cậu ra xa hơn.

Mặc dù rất ghét đồng tính, nhưng hắn càng ghét việc Chính Quốc cùng người khác ở riêng hơn, nhưng đây là công việc của Chính Quốc, cậu chỉ là giữ thái độ làm việc với người khác mà thôi.

Hắn phải kiên nhẫn, tìm cơ hội để tiến lại gần hơn, cho đến khi sợi dây lý trí đứt đoạn, hoặc là ngày nghĩ thông suốt mới thôi.

Thái Hanh đợi đến ngày hôm sau.

Hắn biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Chính Quốc, thấy cũng gần đến giờ ăn trưa của cậu, hắn đi tới chỗ mắt mèo chờ đợi. Chờ không bao lâu, thì thấy cái thằng ranh chết tiệt kia đi ra, đợi thêm một lát nữa, thì thấy Chính Quốc ăn bận chỉnh tề đi ra ngoài ăn cơm sau khi kết thúc công việc vào buổi sáng.

Thái Hanh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chính Quốc, khi cuộc gọi được kết nối, hắn nhẹ giọng: "Mày ăn cơm chưa? Tao qua khu nhà mày ăn cơm với mày nha?"

Chính Quốc vừa trả lời hắn vừa đóng cửa đi ra ngoài, "Ưm, tao ăn rồi."

Câu trả lời dứt khoát khiến Thái Hanh ngừng thở trong giây lát, nhìn Chính Quốc ở bên ngoài từ từ rời khỏi phạm vi tầm mắt, Thái Hanh tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay mày ăn sớm vậy?"

"Giờ ăn sẽ thay đổi theo thời gian học bổ túc, nên không giống như trước nữa." Chính Quốc chuyển đề tài khỏi mình, "Mày ăn cơm chưa? Tao không ở cạnh, thì mày cũng phải ăn thật ngon đó, biết chưa?"

"Tao... tao còn chưa ăn." Thái Hanh khó khăn tiếp tục nói: "Trưa nay mày ăn cái gì? Tao muốn ăn giống mày."

"Ăn cơm gà kho, tao nhớ cơm gà kho trường mình làm cũng rất ngon, mày đi ăn ở đâu?" Chính Quốc nói.

"Được, tao cũng ăn cơm gà kho." Thái Hanh nhẹ giọng nói.

Bọn họ hàn huyên thêm vài câu, đoán chừng Chính Quốc đã đi thang máy xuống lầu, Thái Hanh mở cẩn thận mở cửa ra.

Quả nhiên đã không thấy Chính Quốc ở bên ngoài nữa, Thái Hanh đội mũ và đeo khẩu trang vào, nhấn nút thang máy.

Bây giờ đang là giờ cao điểm buổi trưa, thang máy lên xuống cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định, nên khi Thái Hanh đi xuống, đến bóng của Chính Quốc hắn cũng không thấy. Dựa theo lời giao kèo với Chính Quốc, hắn đến quán cơm gà kho gần đó, tại đó, hắn thấy Chính Quốc đang ngồi ăn một mình trong góc.

Thái Hanh ngụy trang đầy đủ, gọi phần ăn rồi ngồi sau một cái cây, một phần tâm tư nương theo hương thơm ngào ngạt của thịt gà, chín phần còn lại thì đặt trên người Chính Quốc.

Chính Quốc thà ăn một mình còn hơn ăn cùng hắn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này?

_______________________

Vào buổi tối, Thái Hanh tiếp tục mời Chính Quốc ăn tối, nhưng vẫn bị cậu uyển chuyển từ chối.

"Mày chạy tới chạy lui chỉ để cùng tao ăn một bữa cơm, thì mệt lắm." Chính Quốc nói, "Hơn nữa ngày mai tao cũng về rồi, mày muốn ăn gì ở khu trung tâm không? Tao mua về cho mày một phần."

Thái Hanh cụp mắt: "Mày về là tốt rồi, không cần xếp hàng mua đâu."
___________

Thái Hanh đã hẹn hai ngày liên tiếp, kết quả đều bị Chính Quốc lấy lý do cự tuyệt.

Cuộc hẹn ăn tối vào chủ nhật cũng thất bại, Thái Hanh thở dài một hơi, xoa xoa mặt, rời phòng trở về ký túc xá sớm, dặn dò mấy đứa trong ký túc xá không được nói cho Chính Quốc biết cuối tuần mình không có ở đó.

Buổi tối chín giờ Chính Quốc trở lại ký túc xá, còn mang theo một ít điểm tâm cho Thái Hanh.

Chỉ cần đó là thứ mà Chính Quốc mang về, thì cái gì Thái Hanh cũng ăn được. Hắn ngồi xuống bên cạnh Chính Quốc, vừa ăn vừa nói những lời nhẹ nhàng: "Em biết anh Điền tốt với em nhất mà, lúc nào cũng nghĩ cho em, anh thật sự là người anh tốt nhất trong cuộc đời em đó."

Chính Quốc lên tiếng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, vỗ vỗ tay Thái Hanh: "Tao đi tắm trước, mày cứ từ từ ăn."

Sau khi Chính Quốc rời đi, sợi dây lý trí vốn đã căng của Thái Hanh nay càng căng chặt hơn.

Hắn phải tiếp tục nhẫn nại.

Phải nỗ lực để trở thành một người bạn hoàn hảo, một ngày nào đó... Chính Quốc sẽ sẵn sàng hòa hoãn với hắn như lúc ban đầu, phải không?

_______________________

Cuối tuần, Chính Quốc tiếp tục ra ngoài ở và Thái Hanh cũng đi theo.

Trước khi rời khỏi ký túc xá, tiểu béo ngập ngừng hỏi hắn có phải đang mâu thuẫn với Chính Quốc không, nhưng trông Chính Quốc đã bình thường trở lại, bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Có một số xích mích nhỏ." Thái Hanh nói, "Tao sẽ cố gắng hết sức giải quyết nó."

Đúng là Thái Hanh đang rất nỗ lực, nhưng vấn đề lớn nhất mà hắn gặp phải bây giờ là Chính Quốc không cho hắn cơ hội nào để nỗ lực.

Hắn vẫn cố gắng mời Chính Quốc ra ngoài ăn tối vào cuối tuần, nhưng cậu viện đủ loại cớ, cuối cùng nói rằng đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.

Thái Hanh không bỏ cuộc.

"Vậy tao đi mua đồ về nấu cho mày ăn ha? Tìm một căn nhà nào có bếp nấu ăn cho mày, tao gửi tới giao rồi mày ra lấy." Thái Hanh nói, "Đảm bảo sạch sẽ hợp vệ sinh, còn đúng khẩu vị của mày nữa. Hôm nay đầu bếp đây sẽ trổ tài nấu nướng, anh Điền sẽ nể mặt tôi chứ?"

Chính Quốc cười nói: "Giá trị của đầu bếp quá cao, ví tiền của tôi không đủ để trả nửa giờ lương cho đầu bếp Kim đâu, để lần sau có tiền rồi tôi sẽ thuê đầu bếp Kim nha."

"Sao mà cao được? Miễn phí. Tôi là gái điếm tự do." Thái Hanh bác bỏ lý do đùa giỡn này.

Chính Quốc thở nhẹ hơi dài: "Tao bận lắm, Thái Hanh, hầu như không có thời gian ăn uống thịnh soạn như vậy, tao úp đại tô mỳ là được rồi, mày không cần phải nhọc công đâu."

Bị từ chối hết lần này đến lần khác, mặc dù Thái Hanh đang cố gắng thả lỏng, nhưng sợi dây lý trí không khỏi ngày càng siết chặt hơn.

Thái Hanh nửa đùa nửa thật nói: "Mày bận đến mức ăn cơm cũng không có thời gian luôn sao? Một ngày làm việc hơn mười tiếng, thật là vô nhân đạo. Tao giúp mày đấu tranh, đổi thành tám giờ làm việc ha?"

"Ưm, thằng nhỏ tao dạy kèm mất căn bản quá nặng, tao phải giành giật từng giây từng phút để bù lại cho nó. Thời gian thật sự rất eo hẹp." Chính Quốc nói, "Trước kia lúc kèm mày học chẳng phải cũng giành giật từng giây từng phút sao, nó cũng giống như mày vậy, mà nền tảng của nó so với mày còn yếu hơn nhiều, bây giờ còn cấp bách hơn trước kia tao phụ đạo cho mày nữa. Mày thử đặt mình trong hoàn cảnh của nó một chút, xem nó như quá khứ của mày, là sẽ hiểu được thôi."

Đây không phải là lần đầu tiên Chính Quốc lấy công việc gia sư làm cái cớ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu so sánh Thái Hanh với người khác.

Cũng giống như hắn.

Thái Hanh chỉ nghe được câu này.

Chính Quốc ở với thằng ranh kia được bao lâu, mà cho rằng hắn với nó giống nhau?

Còn muốn hắn đặt mình vào vị trí của nó nữa chứ, có ý gì đây, sau này nó cũng sẽ giống như hắn, trở thành bạn thân nhất của Chính Quốc?

Chính Quốc trong lòng hắn chính là độc nhất vô nhị, hắn sẽ không so đo với bất cứ kẻ nào, và hắn cũng khát vọng địa vị của mình trong lòng Chính Quốc tương tự như vậy.

Đại não quá căng chặt không thể xử lý quá nhiều thông tin, sợi dây lý trí cuối cùng cũng bị đứt trong tích tắc.

Mọi nỗ lực của hắn đều vô ích, Chính Quốc chính là đã hạ quyết tâm tránh xa hắn.

"Chính Quốc." Thái Hanh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói, "Tao có biết chủ nhà của mày, ngày hôm đó sau khi mày rời đi thì tao tình cờ gặp dì ấy, tao nói với dì ấy rằng hai chúng ta là bạn và bây giờ đang cãi nhau, dì ấy liền cho tao chìa khóa căn hộ bên cạnh, để tao tìm cơ hội làm hòa với mày."

Chính Quốc ở đầu dây bên kia của điện thoại đột nhiên im lặng.

"Tao đang ở cách vách nhà mày... Bây giờ tao đang ra ngoài, trước cửa nhà mày, mày sẵn sàng ra đây và thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với tao không?

Chính Quốc yên tĩnh đến đáng sợ.

"Nếu mày không ra, tao vẫn sẽ ở đây chờ, chờ đến thiên hoang địa lão." Thái Hanh lạnh lùng nói, "Tao chỉ muốn một cái lý do, một cái lý do khiến mày đối xử với tao như vậy, yêu cầu này đối với mày có quá đáng không? Đừng có nói mày không cố ý xa lánh tao mà chỉ là do quá bận, IQ của tao còn chưa có tụt xuống 0 đâu."

Điện thoại bị Chính Quốc cúp ngang, Thái Hanh cầm điện thoại đứng thẳng trước cửa nhà Chính Quốc.

Hắn không xem thời gian, cũng không biết mình đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa.

Chính Quốc đi ra trên mặt không có chút hoảng loạn nào, ánh mắt vẫn như thường nhìn Thái Hanh, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Cậu không nổi giận chất vấn Thái Hanh tại sao lại đi theo cậu, mà chỉ bình tĩnh nói: "Mày không nên tới đây, tao vốn dĩ đã sắp xếp hết cả rồi."

Lửa giận trong lòng Thái Hanh sôi sục, sự kiên nhẫn mấy ngày nay không ngừng bị mài mòn, vốn không thể đổ thêm dầu vào lửa nữa. Hắn đẩy bả vai Chính Quốc sải bước đi vào nhà, trở tay đóng sầm cửa lại, đẩy Chính Quốc áp vào tường.

Dưới cơn thịnh nộ, hắn vẫn nhớ đặt tay ra sau gáy Chính Quốc để tránh đầu cậu không đụng vào tường cứng.

"Mày sắp xếp xong chưa? Muốn tao từng bước đi theo kế hoạch của mày sao Chính Quốc?" Sắc mặt Thái Hanh âm trầm đến đáng sợ, bàn tay hắn đặt ở sau gáy Chính Quốc hơi dùng thêm sức, khiến cho cậu phải ngẩng đầu lên đối mặt với hắn: "Nếu mày không đưa ra được một lý do thuyết phục, thì tao sẽ không chỉ ở cạnh nhà mày thôi đâu mà còn tìm cách tiến lại gần hơn nữa, đừng ảo tưởng có thể vứt bỏ tao đi."

Chính Quốc không nói lời nào.

"Mày có nói hay không?" Thái Hanh gằn giọng, "Có phải mày thấy tao dễ tính quá đúng không Chính Quốc, nên mày muốn kêu thì đến muốn đuổi thì đi?

Chính Quốc vẫn không lên tiếng, cậu dường như đã biến thành một trái bầu miệng cưa(*), mất đi khả năng ngôn ngữ.
( Có nghĩa là không nói gì, cũng là ẩn dụ chỉ người im lặng. )

Cậu cũng không muốn tiếp tục đối diện với Thái Hanh, nên chuyển tầm mắt đặt ở bên cạnh bình hoa.

Từ trong xương tủy Thái Hanh chắc chắn không phải là một người dịu dàng hòa nhã, cậu biết rất rõ điều này. Trước kia Thái Hanh đối xử tốt với cậu, cậu đã hưởng qua đãi ngộ đặc biệt này rồi, nhưng sau ngày hôm nay, sự đãi ngộ này rất có thể sẽ biến mất.

Hiện giờ bọn họ chính là đã xé lột mặt nạ, nếu hôm nay cậu không nói cho Thái Hanh biết nguyên nhân, Thái Hanh còn có thể mặt nóng dán mông lạnh ở bên cạnh cậu được bao lâu? Thái Hanh cao ngạo từ trong xương tủy, sợ là chẳng bao lâu sẽ rời bỏ thôi.

Cậu cho rằng khoảng cách mình sắp xếp đã rất phù hợp, gần hơn nữa thì chịu không nổi, nhưng trên thực tế khoảng cách này đối với Thái Hanh mà nói lại là không thể chấp nhận được.

Mọi chuyện vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ là vẹn toàn cả.

"Mày thật sự không tính nói gì với tao sao?" Thái Hanh lại nói.

"... Những gì nên nói tao đã nói hết rồi." Chính Quốc cuối cùng cũng mở miệng, cậu ngước mắt nhìn Thái Hanh, "Mày không nên đi theo tao."

Chính Quốc đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, trong khoảng thời gian này, dường như cậu đã giằng co cùng Thái Hanh rất nhiều lần rồi.

Và mỗi lần họ giằng co với nhau, Thái Hanh đều là người đầu tiên nhượng bộ, lần này chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra nữa.

Chính Quốc có thể nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lửa giận của Thái Hanh, sau đó hắn từ từ rũ mắt xuống.

Eo Chính Quốc bị một bàn tay ôm lấy, người vừa mới nảy còn giằng co cương ngạnh với cậu, người đàn ông tràn ngập lửa giận ấy lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cúi người gục đầu trên vai cậu.

"Phải, tao chính là đứa muốn kêu thì đến muốn đuổi thì đi như vậy đấy." Giọng Thái Hanh khàn khàn vang bên tai Chính Quốc, giọng điệu trầm thấp đến yếu ớt, "Mày muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng phớt lờ tao, đừng giận tao, có được không?

Chính Quốc cảm giác như trái tim mình bị đấm một quyền.

Cậu không sợ cùng Thái Hanh xung đột gay gắt với mình, chỉ sợ Thái Hanh nói chuyện như vậy với cậu.

Chính Quốc hít một hơi thật sâu, đẩy Thái Hanh ra: "...Buông ra."

Thái Hanh càng ôm chặt hơn: "Không buông, tao chính là con bạch tuộc, không xương không cốt phải dính ở trên người mày."

Chính Quốc lại đẩy một cái, lần này cho hắn một lý do: "Tao khát, muốn đi uống nước."

Cuối cùng Thái Hanh cũng buông ra, Chính Quốc đi vào phòng khách ngồi trên sôpha, muốn rót cho mình và hắn một tách trà, thì bị Thái Hanh giành cầm lên trước.

"Để tao, ấm trà này nặng thế này, nước bên trong còn hơi nóng nữa, không thể làm phỏng mày được." Thái Hanh nói.

Thái Hanh nhạy bén nắm bắt được sự dao động của Chính Quốc khi mình ôm lấy cậu nói mấy lời dịu dạng, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tiếp tục kiên trì nỗ lực.

Thấy Chính Quốc lại sắp biến thành một trái bầu miệng cưa, Thái Hanh rót một ly nước đưa đến trước mặt cậu.

Chính Quốc im lặng uống nước, Thái Hanh nhẹ giọng nói: "Tao không biết mày vì cái gì mà đột nhiên không muốn nói chuyện với tao nữa, nhưng nếu có chuyện gì, chúng ta không thể cùng nhau giải quyết được sao?"

Chính Quốc im lặng uống nước, đôi môi bị dính nước, càng thêm đỏ mọng.

Tay trái đang đặt trên sôpha đột nhiên bị nắm lấy, không cần nghĩ cũng biết là ai đang nắm tay mình.

Tay trái của Chính Quốc bị Thái Hanh kéo qua, hắn dùng cả hai tay ôm trọn lấy tay trái của cậu, giữ nó trong lòng bàn tay.

"Lâu rồi tao không được chạm vào mày như thế này." Thái Hanh thấp giọng nói.

Chính Quốc không đáp, cố rút ​​tay ra nhưng lại không thể.

"Trước đây tao đã từng nghĩ sẽ nắm tay mày như vậy đến hết đời này." Thái Hanh lại tiếp tục thấp giọng nói ra suy nghĩ của mình, "Nhưng sau này mày lại không muốn tao nắm tay mày nữa."

Thái Hanh hoàn toàn sưởi ấm bàn tay của Chính Quốc: "Tao không biết vì sao mày lại giữ khoảng cách với tao, nhưng tâm ý của tao vẫn sẽ không thay đổi. Hiện tại thế nào, sau này cũng sẽ thế."

Chính Quốc cầm tách trà, không uống cũng không nhúc nhích.

"Chính Quốc, anh Điền." Giọng điệu Thái Hanh đã gần như khẩn cầu, "Quốc Quốc, tao có làm cái gì sai khiến mày không thích, thì mày cứ nói cho tao biết đi, tao sẽ sửa mà."

Từng câu từng chữ lọt vào tai Chính Quốc, theo máu chảy xuống tim cậu.

Bờ đê vững chắc đang đứng sụp đổ chỉ trong chớp mắt.

Cậu thà cùng Thái Hanh đánh nhau một trận tới bến còn hơn là để hắn dùng thái độ này đối mặt với cậu. Hắn không tức giận sao, tại sao không cùng cậu cãi nhau, chiến tranh lạnh, cảm thấy mệt mỏi khi phải ăn ở cùng cậu mấy ngày, sau đó đường ai nấy đi hả?

Tại sao lại tỏ ra yếu đuối rồi nói mấy lời dịu dàng như thế kia, còn nói nếu làm gì sai thì nhất định sẽ sửa đổi, cái người kiêu ngạo không chịu khuất phục kia đi đâu mất rồi?

Không thể giấu được nữa, với thái độ này của Thái Hanh, sao cậu có thể giấu nổi tình cảm thật sự của mình đây?

Không ai được phép chà đạp lên sự chân thành của người khác.

Chính Quốc nặng nề đặt tách trà xuống bàn.

"Được, tao nói cho mày biết nguyên nhân." Chính Quốc thấp giọng nói: "Vấn đề không phải nằm ở mày, mà là nằm ở tao."

Toàn thân Thái Hanh căng thẳng, nắm lấy tay Chính Quốc rồi cười xòa nhằm làm dịu bầu không khí: "Vấn đề của mày? Mày thì có vấn đề gì được, anh Điền có sai, thì cũng thành đúng."

Chính Quốc không cười, lại muốn rút tay về, nhưng vẫn không thành công.

Kệ đi, cứ để Thái Hanh nắm, khi hiểu được chân tướng, hắn sẽ chủ động buông ra thôi.

"Một điều mày không đời nào chấp nhận nổi mỗi khi mày nghĩ đến chính là lý do khiến tao chọn né tránh mày." Chính Quốc cụp mắt xuống, "Một khi mày biết được chuyện này, mày sẽ phân định rõ quan hệ với tao."

Điều khiến hắn không thể chấp nhận nhất là gì?

Có rất nhiều điều Thái Hanh không thích, nhưng chỉ có hai điều xuất hiện trong đầu hắn vào lúc này. Bất kỳ cái nào trong số chúng cũng có thể khiến cả người hắn lạnh toát và lộn máu.

Chính Quốc đã yêu đương và trở thành bạn trai của ai đó, thậm chí còn lén đi lãnh giấy chứng nhận, một đám cưới hoành tráng sẽ được tổ chức trong vài ngày nữa.

Hay cũng có thể là Chính Quốc đã gặp được một người bạn cùng chí hướng, và cho rằng người đó mới đúng là một tri kỷ, cho nên chán ghét hắn.

Chính Quốc nhìn vẻ mặt cứng đờ của hắn, khóe môi chậm rãi cong lên: "Xem ra mày đã nghĩ tới rồi."

Chính Quốc gằn từng chữ nói: "Đúng vậy, tao thích đàn ông."

Hai ngọn núi đang đè nặng khiến Thái Hanh thở không nổi đột nhiên vỡ vụn, toàn thân không khống chế được mà nhẹ đi, ánh nắng chói chang chiếu qua khe hở trên những ngọn núi đã vỡ vụn.

Tim Thái Hanh đập thình thịch, cả người như được bao bọc trong hơi ấm khiến hắn không tự chủ được mà nở nụ cười.

Tuyệt, quá tuyệt vời, Chính Quốc chỉ là thích đàn ông mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro