CHƯƠNG1:YÊU TINH CÀ RỐT GIÁ LÂM(Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Anh chàng nhìn cô chăm chú, tới mức gò má nhỏ của cô ửng hồng.

                -Anh định làm gì...

       Sao cô cứ có cảm giác trong mắt anh có vẻ gì đó như đang nhìn một con thỏ con và chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nó? Hơn nữa ánh mắt của anh luôn luôn thay đổi, khiến cô rất bối rối. Nhưng lần này, cô nhìn thấy một sự dịu dàng trong đáy mắt của anh .Khi cô còn đang dấy lên chút niềm vui thì sự dịu dàng hiếm hoi ấy lại dần dần biến mất.

       Sau đó, anh nhìn cô khinh miệt:

            - Thực hiện nguyện vọng của tôi? Dựa vào cô sao? Cô nói xem cô biết làm gì?

             - Cái gì cũng biết. Chỉ cần anh nói ra thì tôi sẽ làm được. - Cuối cùng cũng đề cập tới công việc, là một công dân kiểu mẫu của thế giới đồ chơi luôn yêu thích công việc và gắn bó với tập thể... Cô vội vàng đáp... chỉ sợ anh chê cô chậm chạp mà không vừa ý, tố cáo cô với ông chủ khiến cái ông chủ nhỏ mọn đó kiếm cớ trừ lương của cô thì toi.

             - Có phải chỉ cần hoàn thành xong ba nguyện vọng là cô sẽ đi không?

             - Theo đúng logic thì là như vậy! Nhưng hầu như ai cũng mong tôi ở lại

             - Thôi được rồi,tôi đang định ra ngoài , cô lấy giúp tôi chìa khoá ra đây. Nó ở ngăn kéo thứ 3 trong phòng tôi- Thấy cô ngây ngô nhìn mình,anh buột miệng nói 1 câu- Chỉ thế thôi sao?

         Trong lòng cô bỗng thấy nghi hoặc trước 1 nguyện vọng đơn giản hầu như không tốn 1 chút công sức nào,nhưng cô vẫn gật đầu

              -Thế thì anh chờ 1 chút!

          Không lâu sau cô trở lại với chiếc chìa khoá trên tay, đặt nó lên bàn tay đang xoè ra của Taehyung.

               - Ví tiền ở trong túi áo của tôi,trên salon ấy.- Anh hài lòng gật đầu nhưng trong ánh mắt có vẻ gì đó như châm biếm

                -Ừm- Lần đầu cô thấy làm nhiệm vụ dễ đến thế nên không chần chừ bay đi lấy ngay. Chẳng bao lâu chiếc ví đã yên vị trên bàn tay của vị chủ nhân này.

                 - Được rồi! Thế thôi- Taehyung cầm ví và chìa khoá,quay đầu mở cửa,đang định đi,bỗng dưng lại dừng lại,ngoái đầu nói với cô:

                 - Phải rồi,trước khi tôi quay về,hãy giúp tôi thu dọn hết quần áo bên ngoài ban công,gấp vào cẩn thận. Đây là nguyện vọng thứ 3 của tôi. Sau đó cô có thể đi,không cần đi quá chậm đâu,không tiễn !

         Cánh cửa trước mặt cô đóng sầm lại, câu nói cuối cùng của anh khiến cô trợn tròn mắt, chỉ biết ngước đôi mắt lờ đờ như cá chết nhìn lên trần nhà.

Có người đối xử với người tốt bụng như thế sao? Không giữ cô lại uống trà, rồi tiễn cô ra ngoài cửa, mặc dù bản thân cô cũng không cần những màn tiễn biệt phức tạp như thế.

Để anh về nhà không nhìn thấy cô vẫn ngồi bất động ở đây, cô quyết định bay ra ngoài ban công cất mấy bộ quần áo của anh ,nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ về những lời anh vừa nói.

Không đúng, cất quần áo xong là có thể đi rồi? Có chuyện gì tốt như thế không?

Cô mang quần áo vào rồi nhảy lên giường gấp lại. Trong phút chốc bỗng hiểu vì sao ban nãy anh ta lại cư xử như thế, trong lòng có một cảm giác thất vọng và phẫn nộ.

Chẳng nhẽ ba nguyện vọng vừa nãy chỉ là để lấp liếm cô cho qua chuyện thôi sao? Có phải tên chủ nhân kia rất ghét cô, muốn cô sớm đi nhưng không tìm ra lý do gì không? Hoặc vì anh không tin vào khả năng của cô ,tưởng rằng cô chỉ đang đùa với anh la?

Sao lại có thể đối xử với sự nhiệt tình và tấm lòng thành thật của cô như thế? Sao có thể coi thường sự giúp đỡ nhiệt tâm của một cô yêu tinh xinh xắn, đáng yêu như jeon Jungkook cô đây?

Cô căm phẫn nhìn đống quần áo đã gấp gọn gàng, bay trở ra phòng khách, nhìn cánh cửa đóng im ỉm, hét lên mội tiếng:

-Tôi chắc chắn sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi là Jeon Jungkook có siêu năng lực vô địch trong vũ trụ!

Lời nói của cô vừa dứt thì cánh cửa đã mở ra, Tahyung đã bước vào nhà, tay xách một giỏ thức ăn như một người phụ nữ của gia đình. Đôi mắt vốn hiền lành nhìn thấy cô vẫn đang bay trong không trung, cả người thoáng khựng lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một vẻ hoài nghi và bất mãn.

-Này, anh ghét tôi thế sao? Cô hậm hực lườm anh ta.

-Sao cô vẫn chưa đi? - Giọng nói của anh đã gần tới mức giận dữ.

-Bởi vì tôi phải ở bên cạnh anh để giúp anh thực hiện các nguyện vọng.

-Chẳng phải vừa nãy cô đã hoàn thành xong ba nguyện vọng cho tôi rồi đó sao? Hay là nguyện vọng của các cô là mua ba tặng một, còn một nguyện vọng nữa? Thế thì làm ơn giúp tôi bỏ thức ăn vào trong bếp rồi rửa cho tôi. - Nói rồi anh đưa giỏ thức ăn cho cô, vẻ mặt bực bội.

-Không phải! - Cô cong môi lên, sắp phát điên lên vì thái độ khinh miệt của anh .- Anh coi tôi là con ngốc hả? Anh chỉ đang muốn đuổi tôi thôi. Nếu đây là những nguyện vọng của anh thì còn cần các yêu tinh như chúng tôi làm gì? Tôi có phép thuật, không phải dùng để làm những việc đơn giản tới mức không cần động não này.

-Không tin anh nói xem anh muốn gì, tôi có thể biến ra cho anh thấy. - Cô cố nói thêm một câu.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa hoài nghi vừa coi thường, miễn cưỡng nói ra một câu:

-Vậy thì cho một chai Coca trước đi. Nguyện vọng đầu tiên của tôi. - Anh đặt giỏ thức ăn sang một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô thăm dò từ đầu tới cuối, có vẻ vẫn nghi ngờ những gì cô nói.

Cô có cảm giác bất lực như đang đấm tay vào bao cát, nhưng cuối cùng cũng nghe một yêu cầu có vẻ quá bình thường, cô có thể thực hiện quá dễ dàng, thế là cô lẩm bẩm đọc một câu thần chú, trong chớp mắt, một lon Coca đã xuất hiện trước mặt cô.

Anh nhướn mày nhìn cô, trong ánh mắt viết rõ ràng: Tôi muốn có một chai, cô lại biến ra một lon là cái kiểu gì?

Cô ngượng ngùng cười, cau mày nhìn anh ,trong lòng thầm nghĩ vừa rồi cũng coi như là qua ải được, lắp bắp trả lời:

-Chuyện này... thực ra chúng tôi có quy định, không dược lãng phí. Tôi sợ anh không uống hết nên tiết kiệm một chút, chỉ biến ra một lon... - Để anh không coi thường, cô lại thu hết dũng khí nhìn vào đôi mắt của anh .- Thực ra một chai cũng không có vấn đề gì!

-Vậy sao? - Anh khẽ nhướn máy lên nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mà cô không sao hiểu nổi, gương mặt lạnh lùng thoáng chốc trở nên dịu dàng. Mặc dù anh vẫn có vẻ không tin, nhưng lại nhận lon Coca mà tôi đưa và bật nắp lon, ngửa cổ lên uống.

-Chờ một chút... - Nhìn anh với sắc mặt bình thản, hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của cô, cô đưa tay ra ngăn anh lại, bay tới trước mặt anh ,mở to mắt nhìn một hồi lâu, cất tiếng hỏi yếu ớt trong ánh mắt lạnh lùng của anh, - Chẳng phải anh phải thể hiện sự kinh ngạc, sau đó là sùng bái tôi sao?

- Cô đang nằm mơ à? - Anh dùng ngón tay búng cô ra, sau đó tiếp tục uống Coca. - Tôi không thèm để cho những biểu cảm ngu ngốc đó xuất hiện trên mặt tôi đâu.

-Anh...

Nên biết rằng chuyện cô nhìn thấy sự ngưỡng mộ trên gương mặt của loài người đã trở thành chuyện như cơm bữa, bỗng dưng anh nói vậy khiến cô giận lắm, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Trong nháy mắt, anh dã uống hết Coca, bèn ném cái vỏ lon vào thùng rác, cầm giỏ thức ăn dưới đất lên, đi vào phòng bếp. Đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt rất đẹp, khiến cô ngẩn ngơ mất mây phút, nhưng ngay lập tức tỉnh lại bởi những gì anh nói:

- Chẳng phải là cô biết làm mọi việc sao? Vậy thì lại đây giúp tôi rửa rau.

- Được, được! - Quên mất nụ cười đầy toan tính của anh ,cô tưởng rằng anh ta sẽ giữ cô lại ăn cơm, thế là vui vẻ đập đập đôi cánh bay về phía anh .Ui da, chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy phép thuật của cô nên quyết định chấp nhận cô rồi.

- Đây là nguyện vọng thứ hai của tôi.

- Này! - Bởi vì câu nói của anh khiến cô phân tâm, đâm sầm vào người anh .Sau đó cùng với cử động của anh ,cô lại một lần nữa đâm sầm vào cánh cửa kính bên cạnh, giống y như một con ruồi bị đập chết.

Gương mặt cô biến thành cái "bánh thịt" trên lớp kính lạnh lẽo, cả người trượt xuống, miệng vẫn còn tiếng kêu bất mãn:

- Đây không thể coi là nguyện vọng thứ hai dược. Anh đừng hòng đòi đuổi tôi...

Nghe cô nói thế, anh đặt giỏ xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng nhặt cô từ dưới đất lên, đặt lên bàn ăn, sau đó bình tĩnh nói một câu mà khiến cô muốn tự sát ngay:

- Một con yêu tinh bay còn không nên thân thì làm được việc gì?

- Đây chỉ là tai nạn thôi mà. - Cô day day cái mũi sắp tẹt dí của mình, yếu ớt phản bác lại câu nói không chút tình thương nào của anh ,sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh bằng vẻ thật đáng thương.

- Cô đã có một đôi cánh trên lưng thì cũng phải bắt chước cánh của thiên nga chứ, cái đôi cánh vừa mỏng dính như giấy rách, lại không bay được cao đó thì có tác dụng gì?

- Anh... - Cô giận quá không biết phải nói gì.

-Rốt cuộc thì cô muốn gì? Lúc trước thì bám lấy tôi nói cái gì đó là nguyện vọng, giờ tôi nói ra thì không chịu thực hiện. Cô đi đi, tôi không có thời gian chơi cái trò chơi ấu trĩ này.

Anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, lại còn tỏ ý khinh khi cô nữa chứ.

- Tôi không di! Trước khi chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình thì tôi không đi đâu.

-Đây là nhà tôi! Tôi có quyền đuổi bất cứ người nào tôi không hoan nghênh ra khỏi nhà! - Anh chống hai tay vào nạnh, đôi mắt uy hiếp lướt nhìn cái vợt muỗi dể trên salon.

Cô thoáng chốc lùi về sau mấy bước.

"Sao lại như thế? Jungkook sao mày lại chịu thua một con người đáng ghét như thế? Mày là yêu tinh có tiền đồ nhất trong thế giới yêu tinh cơ mà! Chắc chắn phải có biện pháp nào đó để anh ta chịu chấp nhận mày. Mau nghĩ đi. Mau nghĩ đi!"-cô cố gắng suy nghĩ

"A! Có rồi! Chủ nhân trúng thưởng thứ 80000 từng dạy mình, đối với những kẻ hảo ngọt thì tuyệt kỹ hữu hiệu nhất là một nụ cười trong sáng. Hừ hừ, gã chủ nhân mới đáng ghét, anh phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, anh đã ép tôi phải giở tuyệt kỹ ra! Chờ chết đi!"-cô vui sướng reo lên

Cô cúi đầu, chầm chậm điều chỉnh lại các cơ mặt của mình, hít hít mũi, cắn chặt môi, sau đó từ từ ngước đầu lên, một nụ cười ngây thơ, trong sáng mà ai nhìn cũng phải chết mê chết mệt đã ra đời. Cô cố gắng để ánh mắt mình trở nên ngây thơ và vô tội, nhìn anh theo góc 45 độ, trong mắt còn nặn ra mấy giọt nước, cứ chạy vòng quanh trong mắt mà không rơi ra.

- Chủ nhân, anh đừng đuổi tôi đi. Giờ anh chưa nghĩ ra nguyện vọng gì cũng không sao, tôi có thể ở đây chờ cho tới khi anh nghĩ ra, bao lâu tôi cũng có thể chờ dược.

Đứng trước lời thỉnh câu của cô,ánh mắt anh thoáng sững lại, cô dường như có thể cảm nhận thấy cơ thể anh ta khẽ run rẩy. Ấy? Chẳng nhẽ tuyệt kỹ của cô thực sự có uy lực lớn đến thế? Nếu không, sao sắc mặt anh lại có sự thay đổi kỳ lạ như thế? Đôi mắt vốn lạnh lẽo như băng hình như tách ra một đường, để cho sự dịu dàng khẽ len vào đó.

Cô thấy hơi nghi ngờ, không biết bao lâu sau, anh im lặng quay đầu đi, thoát khỏi ánh mắt của cô, lạnh lùng nói:

-Hừ, bỏ đi, nếu cô đã cầu xin tôi như thế thì tối nay cô ở đây.

Yeah! Anh ta cho cô ở lại rồi!

Cô len lén bụm miệng cười sau lưng anh ta, cố gắng để không phát ra âm thanh. Quả nhiên, đúng là tuyệt kỹ có khác! Tuyệt kỹ siêu phàm! Sau này phải dựa vào nó để sống giữa thế giới loài người rồi.

Đúng lúc cô đang nghĩ thì anh ta lại mở miệng:

- Nhưng sau này đừng có để cô nhìn thấy ánh mắt đó của cô nữa, nếu không sẽ được cư xử như ruồi đấy.

Thật đáng sợ! Anh có ý gì nhỉ? Chẳng nhẽ anh cũng biết tuyệt kỹ của cô quá lợi hại nên không chịu cho cô dùng sao? Cô ngồi trong phòng bếp, rơi vào sự im lặng vô bờ.

Đúng rồi, anh nói tối nay cô có thể ở lại đây, vậy còn nguyện vọng... Chẳng nhẽ ngày mai anh sẽ nêu ra tất cả nguyện vọng sao? Lần đầu tiên cô gặp một người tùy tiện trước nguyện vọng của thần thánh như thế!

*

* *

Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô thầm chảy nước miếng, nhưng vẫn không thể hiện ra. Mặc dù ánh mắt của cô đã bán đứng linh hồn tôi. Không ngờ tay nghề của chủ nhân mới lại giỏi thế, sau này đi theo anh ,chắc cô sẽ được ăn ngon dài dài. Ha ha! Thực ra anh cũng nhiệt tình, hiếu khách ra phết!

Cô nhìn chủ nhân mang món ăn cuối cùng ra bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh đặt hai cái bát lên bàn, sau đó chỉ vào một cái bát nhỏ hơn, nói với tôi.

- Đây là của cô, ăn đi.

- Ừm! Cảm ơn chủ nhân! - Cô vui vẻ bay tới bên cạnh cái bát, nụ cười trên mặt còn lớn hơn cả cái bát trước mặt, nhưng ngay lập tức, nụ cười đó đông cứng lại. Cô cúi đầu nhìn đôi đũa, chỉ sợ dùng hai tay của tôi thì thật khó nhấc được một chiếc đũa lên, chứ đừng nói là cả đôi.

- Nhưng cái này... cái này thì tôi ăn thế nào... - Cô như chực khóc, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân đã bắt đầu ăn.

-Tự nghĩ cách đi. - Anh ta không hề nhìn cô,chỉ lạnh lùng buông ra mấy tiếng.

Người gì không biết?

Khóe miệng cô bất mãn chuyển động, nhưng không dám nói ra, chỉ cúi đầu nhìn bát đũa lần nữa.

Thực ra đôi đũa và chiếc bát trước mặt cô đã là loại nhỏ nhất của thế giới loài người rồi. Đũa là hai que tăm, bát chỉ là một cái đĩa nhỏ. Chỉ tiếc là nếu so với thì dường như nó vẫn hơi to.

Cô ấm ức dùng tay ôm đũa lên, nhìn anh lần nữa. Mặc dù cô biết ở nhà một chàng trai mà muốn tìm bộ đồ ăn của búp bê là không thể, nhưng nói gì thì nói, anh cũng là chủ nhân, cũng nên giúp đỡ một chút chứ.

Hình như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô,cuối cùng anh cũng dừng lại, cúi đầu nhìn cô. Mấy giây trôi qua, mới chậm rãi nói một câu khiến cô muốn tự sát lần nữa:

- Lúc ăn cơm có thể ngồi lên ghế được không? Hoặc là... chỉ cần không dẫm lên khăn trải bàn là được, tôi vừa mới thay, nếu làm bẩn thì phải giặt cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro