Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi khỏi căn hộ cậu đến trung tâm mua sắm JK để mua đồ cho nhà mới của cậu
Cậu bình tĩnh quay ra nói : " Bộ cô làm sao vậy ? Rõ ràng tôi đến đây trước, chọn bộ váy này trước cô mà
Nhỏ nghe thấy quay lại quát bằng cái giọng đanh đá :
- Này cậu kia cậu biết tôi là ai không hả? Khôn hồn thì bỏ cái áo đó xuống đi
- Rất xin lỗi, thân tôi đây không biết cô là ai. Hay cô là nghệ sĩ hát rong ven đường? - Cậu trả lời bằng cách không sợ trời không sợ đất
Juni giận giữ nói :
- Này nhá tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Over đấy nhá . Cậu có tin tôi cho cậu không còn tồn tại trên cái trái đất này không hả????
Nghe đến tập đoàn Over nó mới nhớ tới cái tập đoàn đứng top 10 thế giới. Nhưng bạn Jungkook của chúng ta đâu có sợ ,liền thẳng thừng đáp :
Over hả?? Cái tập đoàn đứng top 10 thế giới quèn í hả? Cô muốn tôi không tồn tại trên thế giới thì cứ việc. Eo ôi tôi sợ ghê!! Nhìn cô như thế mà tôi thấy thương cho bạn trai cô ghê! Đúng là con mắt như mù - Cậu liếc sang hắn
Nghe cái giọng sỉ nhục lẫn khinh bỉ của cậu mà mấy cô nhân viên muốn ôm bụng cười to nhưng lại cố nín cười trong lòng . Nghe thấy mình bị chê cười, hắn khẽ nhướn mày ,thầm nghĩ * cậu con trai này to gan ghê *

Juni nghe thấy giận tía tai nói :
- Thằng kia mày biết đây là ai không ? Kim Taehyung ( V) thiếu gia tập đoàn KTH mày biết không? Mày đang đứng trên đất của tập đoàn KTH đấy mày có biết không? Mày chán sống rồi hả cái thằng kia?????????

Nghe đến thiếu gia tập đoàn KTH cậu cười khẩy :

- Tập đoàn KTH hả? Đúng đó tao đang chán sống đây, mày có ý kiến không?

Juni quay sang nói với Taehyung :

- Anh à thằng kia nó khi dễ em. Anh sử nó đi anh

Nghe được cái giọng nịnh nọt đó mà cậu cảm thấy buồn nôn không chịu nổi. Nhìn thấy dáng vẻ hai mặt của Juni mà Jungkook tự hỏi tại sao cô ta không dài làm diễn viên. Nghe những lời nịnh nọt ghê rợn đó mà hắn không hỏi nổi da gà. Nhưng đến nỗi không chịu được cái âm thanh khiếp người cứ vang lên bên tai mình hắn đành bất lực quay ra nói nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng :

- Thằng kia sao cậu không nhường cái ái ý đi . Tốn thời gian với mấy người như cậu quá

- Sao anh không bảo bạn gái anh đi ra chỗ khác mà mua? Bộ cái tập đoàn nhà anh nghèo nàn đến nỗi có mỗi chỗ này bán quần áo hả - Cậu cao giọng đáp

Hắn nghe tức giận đỏ tía tai. Thằng nhóc đó dám chê tập đoàn của hắn ư? Đúng là chán sống mà

- Này cái loại như cậu mà dám nói vậy á . Nhìn như con nhà quê mà dám lên tiếng à?

- Anh nghĩ anh tốt hơn tôi chắc ? Mồm nhìn như cái đít vịt mà còn dám lên tiếng chửi người khác . Anh có phải là đàn ông con trai không vậy? Hay về nhà mặc váy đi là vừa nhé!!!

- Cậu.... - Hắn tức giận muốn nói lại cậu con trai này nhưng dường như bộ não của hắn bị đóng cửa nhà đi du lịch làm hắn không thể nghĩ ra cái gì để phản bác lại lời cậu con trai kia nói

- Cậu cái gì mà cậu.... Bộ tôi là cậu của anh chắc ? Nhìn tôi trẻ thế này mà gọi tôi là câu à mắt của anh có bị làm sao không đây??????

Hết cách với cậu con trai nhỏ này hắn đành bất lực nói :
- Cậu cứ nhớ đây!! Kim Taehyung này sẽ khiến cậu hối hận vì ngày hôm nay

- Sao tôi phải nhớ cái bản mặt của anh chứ ?? Xấu hoắc cũng đòi thèm người ta nhớ? Khiếp!!!!!!!!!!!!

Cả 17 năm cuộc đời của hắn chưa người nào dám nói hắn như thế, mà lại còn chế hắn xấu hoắc ư? Hắn đẹp khiến bao cô gái nghiên nước nghiêng thành phải đổ hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên mà cậu dám chê hắn xấu . Hắn tức giận bỏ đi để lại một mình Juni đứng ngơ ngác một chỗ . Bao nhiêu công sức cô mới đòi được Taehyung đưa đi chơi mà lại một thằng nhỏ quê mùa phá đám. Juni thầm nghĩ * Tôi sẽ trả thù cậu ai bảo cậu phá tôi *
Khi cả hai đi khuất cậu mới đi tính tiền cái áo. Cậu thầm nghĩ * Mới đên mà đã gặp hai người điên

Sau khi đi mùa đồ xong cậu về nhà với tình trạng mệt khỏi nói đã thế lại còn đấu võ mồm với hai kẻ điên kia làm cậu càng mệt hơn . Nằm trên ghế sofa cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi . Lại giấc mơ lại các ác mộng kinh hoàng ấy . Chiếc xe nhà cậu cháy rực bố mẹ cậu vẫn nằm trong đó nhưng điều cuối cùng cậu nghe được từ kẻ thù cua cha mẹ cậu là :" Đại ca em đã xử lí xong rồi nhưng không thấy con bé ý đâu chắc nó bị nổ tung xác chết rồi. Hahaha "

- Thế là được rồi quay về đi con nhỏ đó thể nào mà chẳng chết thôi

Câu cá thể nhìn thấy người đàn ông với hình xăm trên tay nói ra điều ấy. Đến tận bây giờ hình ảnh người đàn ông vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Tỉnh dậy cậu đi ra khỏi ghế sofa và chuẩn bị bữa tối . Động tác cắt rau rửa rau của cậu chuyên nghiệp như một đầu bếp thực thụ. Chắc là do lúc nhỏ ở với cô chú cậu đi vắng suốt lên cậu tự làm . Sau một lúc loay hoay cậu cũng có một bữa ăn hoàn chỉnh

Kết thúc bữa tối cậu dọn dẹp lại căn nhà của mình. Và việc đầu tiên bạn Jungkook của chúng ta làm là loại bỏ " bọn kẻ thù " . Ai ngờ lũ gián ấy lại khôn hơn cả người làm cho cho Jungkook rất vất vả mới có thể đuổi hết lũ và bắt đầu một công việc mới. Sau 3 giờ đồng hồ thì tổ ấm của cậu cũng sạch sẽ và ngăn nắp . Nhìn đồng hồ tròn 9 giờ cậu tắm rửa thay đồ rồi ra ngoài hít thở không khí - việc mà ngày nào cậu cũng làm . Cậu diện chiếc áo phông màu trắng cùng cáu quần bò yếm kết hợp chiếc kính tròn to và chân đi đôi giày trắng trông cậu thật nặng động với ngây thơ . Đi dạo quanh công viên gần nhà cậu vừa hít thở vừa cảm nhận. Buổi tối ở Hàn Quốc thật đẹp. Ánh đèn treo trên các tuyến phố làm sáng rực cả một thành phố , dong người nhộn nhịp qua lại làm cậu thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều. Nhưng cậu đâu biết rằng cậu đứng đấy nở nụ cười mê hồn làm bao nhiêu án mắt của con trai lẫn con gái đều nhìn cậu. Phải công nhận cậu đẹp như tiên giáng trần. Từ xa xa một bóng đen nhìn về phía cậu , cầm điện thoại và nói :
- Thưa cậu chủ cậu ta đang ở công viên
Taehyung lạnh lùng nói :
- Tốt điều tra cho tôi về cậu con trai đó
Tắt điện thoại hắn nói : " Chờ xem tôi trừng phạt cậu như thế nào vì làm cho tôi mất mặt "
Sáng chủ nhật cậu mở mắt ra nhìn đồng hồ đã thấy 10 giờ rồi. Hôm nay cậu phải nộp đơn vào trường học nữa , thật ra cậu được vào vì có học bổng. Chạy nhanh khỏi giường cậu làm vệ sinh cá nhận rồi diện một bộ đồ đơn giản : áo phông đen , quần jean xanh và giày Nike đen. Tuy đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mê hồn của cậu. Không kịp ăn sáng cậu chạy thẳng đến trường nộp đơn. Đứng trước cổng trường cậu cảm thấy bất ngờ trước vẻ đẹp, đồ sộ của nó. Đến trước phong hiệu trưởng cậu lễ phép gõ cửa . Hiệu trưởng là một người đàn ông tầm 40 tuổi, nhìn thấy cậu liền hỏi :
- Em là Jeon Jungkook đúng không? Ngồi đi.
Cậu ngượng ngùng ngồi xuống vì hôm nay đến muộn
- Được rồi thủ tục nhập học của em đã hoàn thành . Sáng thứ 2 bắt đầu vào học ,lớp của em là lớp 11a1
Cậu cảm ơn thầy rồi ra về . Nhưng vừa mở cửa cậu nghe thấy thầu hiệu trưởng nói :
- Ak em Jeon này lần sau đừng đến muộn nữa , thế không tốt đâu
- Dạ em sẽ chú ý cảm ơn thầy
Chạy ra khỏi cổng trường cậu không khỏi đỏ mặt khi bị thầy nhắc nhở vừa đi vừa cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi ak không chắc chắn là đưa trẻ vừa mắc lỗi . Trong góc rối lại cái bóng đen theo dõi cậu hôm trước
- Thưa cậu chủ đã sắp xếp xong cậu ta sẽ là học sinh mới của lớp cậu chủ vào sáng thứ 2
- Tốt - Taehyung đáp

Taehyung thầm nghĩ * Chờ xem tôi thu phục em như thế nào Jeon Jungkook *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro