1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói,khi tin ai nên giữ lại cho mình chút nghi ngờ để phòng khi lòng tin sụp đổ thì mình bớt đau hơn,nhưng em không làm được.Sống mà cứ phải nghi ngờ dù chỉ một chút thôi cũng mệt mỏi lắm...
—————————
Gã giận em,chỉ vì cả ngày hôm đó em không một cuộc điện thoại,một tin nhắn hỏi thăm quan tâm khi gã bị cảm.Mà gã không hề biết rằng suốt mấy ngày em nằm li bì do suy nhược và hạ huyết áp.
Đơn giản vì trong suy nghĩ của gã,em luôn là một cậu bé mạnh mẽ và không bị ốm bao giờ.
Nhận điện thoại của gã với giọng hờn trách,em mệt mỏi chẳng muốn đôi co,vì em biết tính gã là vậy.Thanh niên hai mươi tư tuổi rồi nhưng lại rất dễ tủi thân vì những điều ngỡ là nhỏ nhặt.Nhưng lại rất mau làm hoà vì gã không giận ai lâu được.
Sáng sớm mấy đứa bạn cùng phòng mua cho em bát canh hầm nghi ngút khói,mọi ngày chắc phải nhảy cẫng lên sung sướng nhưng hôm nay em chẳng buồn ăn uống gì,cổ họng thì cứ đắng ngắt.Thằng Yugyeom ép em phải ăn hết bát canh mới cho tới lớp.Hôm nay lớp có tiết thi giữa kỳ nên em không thể vắng dù người lâng lâng cứ như đang trên mây vậy.
Cuối cùng em cũng về được đến phòng.Nằm phịch xuống giường em lại lên cơn sốt li bì.Không nghe thấy gì,chỉ mơ hồ tiếng thằng Jimin mắng em ốm nặng thế mà còn cố đi thi,tiếng nó nhỏ dần và em không biết gì nữa.
Em thấy mình đang lạc trên một cánh đồng đầy hoa cỏ may,loài hoa em rất thích.Gã đứng đó,nhìn em rồi trách khẽ:
-Sao ốm mà không nói với anh một tiếng,xem anh là người ngoài hả cậu bé?
Nào giận gã gì đâu,gã không phải là người ngoài nhưng gã cũng đâu phải người thân thích,ruột thịt gì của em đâu.
Hoa cỏ may bám vào quần,vào chiếc sơ mi màu thiên thanh em đang mặc,nhẹ nhàng.
Còn nhớ,đây là nơi em và gã đã tình cờ gặp nhau khi em mãi mê tìm đường ra trong cánh đồng cỏ may đó.Còn gã,gã đang tìm cô em gái bị lạc.
Và rồi hai người quen nhau.Hoa cỏ may cũng đến với gã từ đó.
Ngày nghỉ,gã cùng em đi khắp đồng hoa cỏ may,cỏ bám vào gã.Mặt gã nhăn nhó,nhìn thật buồn cười khi thấy gã gỡ những bông cỏ may bám vào áo.
Gã lườm em.Không mau lại giúp còn đứng đó cười được hả?
-tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro