2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều mưa,gã chở em về.Cơn mưa chiều bất chợt làm em và gã ướt sũng.Nhưng em vẫn cười,lâu lắm rồi em không có cảm giác này.Nhớ lại thời còn học cao trung,tản bộ cùng lũ bạn dưới con đường rợp bóng hoa anh đào.
Xa thật rồi!Có thật rằng nó đã từng tồn tại như thế không anh?Gốc anh đào nơi em ngồi kể nghe gã đàn bản tình ca thuở ấy.Giảng đường vào buổi tối văn nghệ khi em cất lên giọng hát da diết của mình...
Gió nhè nhẹ,em thấy lạnh quá...
Gã ngồi bên em tự lúc nào,khoác lên người em chiếc áo khoác da gã đang mặc...gã lúc nào cũng thế.Những lúc em có cảm giác cô đơn là gã luôn có mặt,như thể gã hiểu hết những suy nghĩ,những cảm xúc của em vậy.
Bên gã,em có cảm giác an toàn.Em tin tưởng gã tuyệt đối.
Có người từng nói,khi tin ai nên giữ lại cho mình chút nghi ngờ để phòng kì lòng tin sụp đổ thì mình bớt đau hơn,nhưng em không làm được. Sống mà cứ phải nghi ngờ dù chỉ một chút thôi cũng mệt mỏi lắm.
Gã lại nhìn em cười,lâu lắm rồi em mới nhìn thấy nụ cười ấy,nụ cười hình hộp đặc trưng của gã.
Gã kể cho em nghe đủ thứ chuyện,từ lúc đi thực tập đến giờ trông gã cứ như biến thành người khác vậy.Gã mạnh mẽ,trưởng thành hơn,đôi mắt cũng hằn lên nét lo toan của một người sắp phải bươn chải vào cuộc sống..em chợt rùng mình...một chút gì đó hoang mang...Trong ánh mắt đó,trong cuộc sống đó của gã hình như không có chỗ cho em. Khoé mắt cay cay,em vội quay mặt đi. Đồng cỏ may lúc ẩn lúc hiện...chập chờn.
Gã lại lên trường thực tập,nơi đó cách chỗ em tới hơn 30 ki-lô-mét. Việc học ở trường,việc làm thêm cứ cuốn lấy em... gã cũng không có thời gian nhắn tin,gọi điện hỏi thăm em nữa... những tin nhắn, những lời quan tâm cũng thưa dần. Em dẫn cảm nhận được sự thay đổi nào đó trong gã.
Chiều lành lạnh, gió bờ hồ thổi thốc vào tai, vào tất cả những giác quan trong em. Nhớ gã đến lạ...
-tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro