Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Để đền bù thời gian qua thì... chương này sẽ có xôi thịt nhé :'>

.

.

.

 Trịnh Hạo Tích nhanh chóng đem Mân Doãn Khởi kéo về trước gương, giữ thật chặt khuôn mặt cậu, khiến cho anh phải nhìn hắn trong tấm gương.

"Đừng nghĩ chạy thoát, vĩnh viễn không được có ý nghĩ này." Trịnh Hạo Tích nhẹ giọng cảnh cáo cậu: "Nếu không, ngươi sẽ hối hận."

Mẫn Doãn Khởi trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng: "Việc hối hận nhất ta đã làm rồi...đó là cứu ngươi!"

"Là sao?" Vẻ mặt Trịnh Hạo Tích không có chút biến đổi nào cả "Đáng tiếc, ngươi đã cứu."

Nói xong, trong phút chốc, hắn dùng tay xé toạc tất cả quần áo trên người cậu, "soạt!soạt!" mấy tiếng, cơ thể như tuyết kia của Mẫn Doãn Khởi dần hiện trước gương.

Trịnh Hạo Tích nhẹ nhàng vuốt ve, hơn nữa còn không ngừng dùng tay nghịch ngợm gảy gảy

Hai má Mẫn Doãn Khởi dần đỏ ửng lên, hắn nhìn gương mặt cậu trong gương, nhẹ nhàng nói: "Thế nào, ngươi là của ta, thân thể này, toàn bộ là của ta."

"Không, thân thể này ngươi có thể lấy đi." Mẫn Doãn Khởi cắn chặt môi dứơi, ánh mắt kiên định "Nhưng ta vĩnh viễn không thuộc về ngươi."

"Vậy sao?" Trịnh Hạo Tích hôn lấy sống lưng bóng loáng của cậu, rất lạnh lùng nói: "Vậy thế này thì sao?"

Vừa nói tay hắn vừa từ từ trượt xuống, tới bắp đùi của cậu thì nhẹ nhàng mà rất chuyên nghiệp vỗ về chơi đùa.

Mẫn Doãn Khởi như bị điện giật, vội vươn tay ngăn cản, nhưng hai tay lại bị Trịnh Hạo Tích nắm chặt, hoàn toàn không thể cử động.

Mẫn Doãn Khởi không chút hoang mang, dùng ngón tay vuốt ve cơ thể cậu, chậm rãi chậm rãi thực hiện động tác, hai cơ thể dính lấy nhau, hắn nén lại lửa dục vọng đang đốt cháy trong mình lại.

"Ít nhất, ngươi bây giờ, là hoàn toàn thuộc về ta." Trịnh Hạo Tích cắn nhẹ vào vành tai Mẫn Doãn Khởi, chậm rãi nói: "Cầu xin tha thứ đi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Mẫn Doãn Khởi nhắm mắt lại, im lặng.

Ánh mắt sắc lạnh của Trịnh Hạo Tích híp lại, chậm rãi dùng ngón tay thon dài luồn vào cơ thể cậu, từng chút từng chút tiếp xúc với da thịt ấm áp của anh.

Mẫn Doãn Khởi chỉ cảm thấy một dòng điện cực mạnh như chạy vào cơ thể mình, cả người run rẩy, bên tai ong ong không nghe thấy âm thanh nào khác, hết thảy mọi cảnh vật trước mắt đều mờ mờ ảo ảo, khẽ loạng choạng. Có một loại cảm giác, khó chịu cùng vui vẻ trộn lẫn làm cậu rên rỉ thành tiếng nhỏ.

Cái âm thanh này làm anh thấy bị sỉ nhục, Mẫn Doãn Khởi hung hăng cắn môi dưới của mình, cho đến khi có một vị ngọt mà tanh tràn vào đầu lưỡi cũng không phát ra tiếng động nào nữa.

Trịnh Hạo Tích nhíu mày, chợt xoay người Mẫn Doãn Khởi lại, làm cho cậu ngồi trước bàn trang điểm, sau đó dùng lưỡi cạy mở miệng cậu, nhẹ nhàng liếm láp vết máu trên môi cậu, giọng nói đặc biệt rét lạnh: "Ta không cho phép ngươi tổn thương chính mình!"

Mẫn Doãn Khởi thở hồng hộc, âm điêụ yếu ớt: "Không phải ngươi cũng đang làm tổn thương ta sao."

Trịnh Hạo Tích yên lặng nhìn cậu, đôi môi thật mỏng kia tạo thành một đường cong đẹp mắt nhưng tàn nhẫn: "Ta làm tổn thương ngươi... Thật đáng tiếc, ngươi cho là như vậy ư?"

Nói xong, không có bất cứ sự báo trứơc nào, hắn nóng rực nhanh chóng tiến vào thân thể cậu. Mẫn Doãn Khởi khẽ hô một tiếng, cơ thể không điều khiển được nữa, sống lưng lạnh toát dán vào tấm kính thuỷ tinh trên bàn trang điểm.

Trịnh Hạo Tích ôm eo của cậu, động tác rất nhanh chóng, mất hết sự tỉnh táo, hắn kịch liệt điên cuồng, giống như đang trừng phạt. Lần lượt tiến vào, làm cho cơ thể của cậu hoàn toàn bị cơ thể cứng rắn của hắn bao trùm, làm cho hắn hoàn toàn có được cậu.

12h trưa một ngày mùa hè, ánh mặt trời chói chang, gay gắt chiếu vào trong phòng, bị mành trúc cắt thành từng dài nắng hẹp, chiếu lên thân thể hai người đang dính lấy nhau trên giường, đẹp đến mê người.

Tuấn Chung Quốc vừa ăn cơm vừa len lén nhìn về phía Mẫn Doãn Khởi, thật sự nghĩ mãi mà không ra, tại sao hôm nay mãi mà anh ấy vẫn không yên lòng như vậy. Hơn nữa, rõ ràng là mùa hè, lại mặc quần áo che kín hoàn toàn nữa.

"Doãn Khởi, cậu không nóng sao? Tại sao lại mặc kín như vậy?" Tuấn Chung Quốc thực sự không nhịn được, đem chén cơm đặt xuống.

Mẫn Doãn Khởi đỏ mặt, theo bản năng che cổ lại, thấp giọng nói: "Không có...Tôi không nóng."

Thấy bộ dạng này của cô ấy, lại liên tưởng đến những gì Doãn KHởi nói ngày hôm qua, Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm hỏi: "Chẳng lẽ... cậu cùng Trịnh Hạo Tích..."

Mẫn Doãn Khởi đầu ngày càng cúi thấp hơn.

"Có thể nói cho tôi biết, hai người đến tột cùng là quan hệ gì không?" Tuấn Chung Quốc tò mò.

Mẫn Doãn Khởi cắn môi dưới cố gắng nặn ra từng chữ: "Tôi là con rối của hắn."

"Con rối??"

Mẫn Doãn Khởi mờ mịt nhìn về phía trước, nhớ lại: "Trước khi gặp hắn, tôi vốn là một cô học sinh trung học năm hai bình thường, có một cuộc sống bình thường vui vẻ. Nhưng một hôm trời tối, con chó mà tôi nuôi bỗng hướng về phía bên ngoài cửa sổ mà kêu không dứt, tôi vội ra mở cửa, liền thấy trứơc sân nhà phủ đầy tuyết có một con sói toàn thân bê bết máu, đang hấp hối nằm đó. Tôi không đành lòng cứ như vậy mà đuổi nó đi, nên quyết định đưa nó vào phòng, nghĩ mình có thể lau vết thương cho nó. Lúc đầu tôi cứ cho rằng không thể cứu sống nó, nhưng nó lại phục hồi nhanh lắm. Đến khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, nó mất tích, tôi cũng không có ý định đi tìm, cho rằng nó đã trở lại cuộc sống hoang dã của nó. Rồi một thời gian không lâu sau, ngay khi vừa tan học, đang trên đường về thì tôi bị bắt cóc, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở nơi này, một nam nhân đang ngồi bên cạnh tôi, mắt phải của hắn có một vết thương giống hệt như của con sói kia."

"Vậy con sói kia chính là Trịnh Hạo Tích phải không?" Tuấn Chung Quốc hỏi.

Mẫn Doãn Khởi gật đầu.

"Cậu đã cứu Trịnh Hạo Tích, tại sao hắn lại...đối xử với cậu như vậy chứ?" Tuấn Chung Quốc không tài nào hiểu nổi.

"Hắn muốn tôi vĩnh viễn ở bên cạnh hắn."Mẫn Doãn Khởi ánh mắt ảm đạm "Tôi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này."

"Đừng tuyệt vọng như vậy." Tuấn Chung Quốc cầm tay cậu ấy, an ủi: "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trốn khỏi nơi này."

"Rất đáng tiếc, ngày đó e rằng sẽ không bao giờ xảy ra đâu!" Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Trịnh Hao Tích.

Tuấn Chung Quốc kinh hãi, quay đầu lại, nhìn Trịnh Hạo Tích đang từ từ đến gần, cảnh giác hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

"Tới báo cho Tuấn thiếu gia một chuyện," Trịnh Hạo Tích mỉm cười, nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lùng hững hờ "Cậu bây giờ nên trở lại phòng thí nghiệm ban đầu rồi nhỉ?"

Nói xong, vung tay lên, hai tên thuộc hạ đi vào, mạnh mẽ đem DTuấn Chung Quốc kéo đi.

"Cậu ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn mà!"

Mẫn Doãn Khởi nóng nảy, vừa định đuổi theo, lại bị Trịnh Hạo Tích kéo chặt vào lòng: "Ngươi nên lo lắng bây giờ là chính bản thân mình mới phải?"

Trịnh Hạo Tích dùng tay vuốt vuốt nhẹ gương mặt Mẫn Doãn Khởi, nhẹ nhàng nói: "Sau này, ta sẽ không để cho ngươi gặp cậu ta nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro