Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cơ thể của cậu ấy còn chưa có hồi phục hoàn toàn, tại sao lại bắt cậu ấy trở lại phòng thí nghiệm?" Vừa nghe tin, Du Giang Nam liền lập tức chạy đến từ gia của Trịnh Hạo Tích chất vấn.
Trịnh Hạo Tích đưa cho em trai một chén trà xanh, không chút hoang mang trả lời: "Các ngươi đều luôn miệng nói Tuấn Chung Quốc thực sự suy yếu, nhưng theo anh thấy thì cậu ta rất vui vẻ khoẻ mạnh đấy chứ, còn có lòng tin mãnh liệt cổ vũ Doãn Khởi chạy trốn nữa!"
"Em chỉ là muốn nhắc nhở anh, nếu như cậu ta có gì bất trắc, thì anh cũng không nên tiếp tục bạc đãi cậu ta thêm nữa..." Du Giang Nam chăm chú nhìn hắn.
Trịnh Hạo Tích bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai mắt gian xảo "Là sợ anh bạc đãi, hay là chú ...đau lòng rồi?"
"Anh có ý gì?" Trịnh Hạo Tích ánh mắt lạnh lùng.
"Tuấn Chung Quốc trong lòng chú hình như không đơn giản đâu." Du Tư Nhân mỉm cười.
"Việc đó chẳng liên quan gì đến anh cả!" Du Giang Nam cả người căng thẳng, giọng nói càng lạnh lùng hơn nữa.
"Tại sao lại không liên quan?" Trịnh Hạo Tích nhìn chằm chằm vào Du Giang Nam, nhàn nhạt nói: "Chúng ta có cùng một kẻ thù, không phải sao? Anh cũng không hy vọng chú xảy ra sự cố gì. Nhớ kĩ, ngày nào chúng ta sớm tìm ra bí mật trên người Tuấn Chung Quốc là ngày đó những kẻ đang nắm giữ Du gia bây giờ sẽ sớm bị tiêu diệt."
Du Tư Nhân nói tiếp: "vết thương của Khắc Lỗ Tư đã ổn định, anh vừa mới phái người đi đón ông ta, chắn tầm đêm là đến nơi. Ông ta tuy là người ngoài giới, nhưng so sánh với chúng ta còn có nhiều điểm hiểu về người sói hơn... Chẳng qua là, Tuấn Chung Quốc là chúng ta cướp từ tay Kim Tại Hưởng, hắn nhất định sẽ không để yên, tuyệt đối sẽ có hành động nào đó, vì vậy ta nên cẩn thận chú ý đề phòng hơn nữa..."
Du Giang Nam nâng chén trà lên, chỉ im lặng nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong chén.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Trịnh Hạo Tích dừng đề tài đang nói dở, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị "Đúng rồi, hình như tháng sau là sinh nhật mẹ chú... Anh nghĩ, bà ấy không muốn mời chú phải không?"
Nghe vậy, Du Giang Nam trầm mặc, nét mặt không có chút thay đổi nào, chỉ có chén trà trong tay khẽ rung động.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Khắc Lỗ Tư vừa nhận được tin báo từ Trịnh Hạo Tích, giao cho ông ta việc nghiên cứu Tuấn Chung Quốc.
Tuy vừa mới bị thương nặng, sắc mặc Khắc Lỗ Tư có phần tiều tuỵ nhưng trong đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Ông cảm thấy mình vô cùng may mắn, không chỉ chạy thoát khỏi tay Kim Tại Hưởng, bây giờ lại có thể được trực tiếp nghiên cứu Tuấn Chung Quốc- người sói trong truyền thuyết kia.
Nghĩ tới đây, ông liền kích động vạn phần, hận không thể có nhiều đôi chân, chạy thật nhanh tới đó.
Cho nên, ông liền vội vàng yêu cầu Trịnh Hạo Tích cho người đánh xe tới, chờ ông thu thập xong sẽ nhanh chóng đi xuống.
Vừa đem quần áo xếp gọn vào rương da, có người tới gõ cửa, Khắc Lỗ Tư thầm đoán chắc là thủ hạ của Trịnh Hạo Tích tới thúc giục đây mà, liền nói: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Vừa nói vừa kéo rương ra cửa, nhưng ngay khi ông ta nhìn thấy rõ người đang đứng trước mặt mình thì hoàn toàn kinh hãi.
Rương da rơi bịch xuống đất, "cạch!" một tiếng vang động trên nền đất lạnh lẽo.
--
Tuấn Chung Quốc nằm trong căn phòng giá lạnh này, nhìn những ánh đèn sáng choang đang chĩa về phía mình, mắt hơi hoa lên.
Cậu âm thầm thở dài- lại chuẩn bị bắt đầu kiếp sống của một con chuột bạch rồi.
Đúng lúc ấy, cửa phòng thí nghiệm bật mở, một bóng người bước vào, những người đứng bên cạnh nhẹ giọng chào hỏi: "Giáo sư Khắc Lỗ Tư, ngài đã đến."
"Ừ." Khắc Lỗ Tư gật đầu đi tới bên cạnh Tuấn Chung Quốc.
Tuấn Chung Quốc nhìn về phía ông ta mắt mở to.
Thấy bộ dạng này, khoé miệng Khắc Lỗ Tư hơi nhếch lên nhưng lại cố nín nhịn một nụ cười.
"Giáo sư chúng ta bắt đầu đi." Những người bên cạnh nhắc nhở.
"Tốt, mang dụng cụ lại đây." Khắc Lỗ Tư sai trợ lí của mình mang dụng cụ lại, cùng lúc đó, thừa dịp mọi người đang bận rộn chuẩn bị, bỗng nhiên hạ thấp người, ghé vào tai Tuấn Chung Quốc nói nhỏ: "Nín thở đi!"
Tuấn Chung Quốc kinh hãi, bởi giọng nói của Khắc Lỗ Tư là một giọng nam hoàn toàn quen thuộc, không kịp nghĩ nhiều, cậu vội vàng làm theo, nín thở thật lâu.
Khắc Lỗ Tư ném một quả cầu thủ tinh nho nhỏ lên mặt đất, khối thuỷ tinh vỡ tan, chất lỏng bên trong nhanh chóng hoá thành hơi, một làn sương mù màu xanh, tràn ngập toàn bộ phòng thí nghiệm.
Tuấn Chung Quốc mở to mắt, nhìn những kẻ xung quanh lần lượt ngất xỉu.
ước chừng 30 giây sau, sương mù hoàn toàn tan biến, Khắc Lỗ Tư vỗ vỗ bả vai cô: "Có thể thở được rồi đó!" Giọng nói vẫn như cũ, nhẹ nhàng dễ nghe.
Tuấn Chung Quốc vội hỏi: "Cậu là Thạc Trấn?"
"Thông minh." Kim Thạc Trấn nói, "Bất quá bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện cũ đâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."
Vừa nói, cậu ấy vừa cởi cái áo blouse trắng đang mặc ra cho Tuấn Chung Quốc mặc vào, sau đó hai người len lén ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đương nhiên, Kim Thạc Trấn đối với kết cấu tư gia của Trịnh Hạo Tích đã tìm hiểu rất kĩ nên dễ dàng đưa Tuấn Chung Quốc ra ngoài.
Bởi vì bây giờ là ban đêm, cộng thêm đặc quyền của Khắc Lỗ Tư nên dọc đường đi hoàn toàn thuận lợi không gặp chút trở ngại nào cả.
"Đợi lát nữa đi tới góc tường phía nam, leo lên đó, sau đó tôi hoá thành sói, đem cậu nhảy xuống, Tại Hưởng đã ở đó chờ tiếp ứng chúng ta rồi." Kim Thạc Trấn vừa đi vừa nói lại kế hoạch.
"Cậu cũng là người sói sao?" Tuấn Chung Quốc trố mắt.
"Đừng kinh ngạc như vậy chớ!" Kim Thạc Trấn mỉm cười, "Cậu cũng coi là một nửa người sói đi."
Không nói thì thôi mà đã nói rồi thì Kim Thạc Trấn luôn làm Tuấn Chung Quốc hai mắt muốn lồi ra "Tôi...cũng là người sói á?"
"Đúng rồi, cậu còn chưa biết chuyện này ha." Kim Thạc Trấn dừng bước, tay sờ sờ cằm, chậm rãi nói: "Chuyện này nói ra thì thực dài, trước tiên phải kể đến việc xảy ra 20 năm trứơc, khi đó..."
"Này...Thạc Trấn, việc này..." Tuấn Chung Quốc hắng giọng "Chúng ta có thể chạy trước rồi hàn huyên sau được không?"
"Ý, đúng vậy, tôi quên mất." Kim Thạc Trấn giật giật mí mắt "Cứ nhắc đến mấy chuyện li kì này là tôi lại hưng phấn quá độ, nhất thời quên mất chúng ta đang ở chỗ nào...Vậy chúng ta đi mau thôi!"
Nói xong, hai người lại tiếp tục chạy.
Đi qua cây cầu gỗ, Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên dừng lại.
"Sao thế?" Kim Thạc Trấn đi phía trước cũng dừng lại cau mày, sau đó "Nha" lên một tiếng, "Cậu vẫn muốn nghe hết câu chuyện đó đúng không, thôi được rồi tôi sẽ kể tiếp cho cậu nghe, lại nói 20 năm trước..."
"Tôi...không phải muốn nghe kể chuyện." Tuấn Chung Quốc day day thái dương.
"Không phải thì sao cậu lại dừng lại hả?"
"Tôi muốn..." Tuấn Chung Quốc thỉnh cầu nói: "Chúng ta có thể mang theo một người nữa trốn khỏi đây không?"
"Mang theo một người nữa?" Kim Thạc Trấn hỏi lại.
"Đúng vậy, cậu ấy rất đáng thương, căn bản là không yêu Trịnh Hạo Tích, nhưng lại bị tên khốn đó nhốt ở đây, chẳng phân biệt ngày hay đêm hành hạ."
Nghe vậy, Kim Thạc Trấn nhíu nhíu mày "Tôi hận nhất là loại đàn ông hành hạ người khác...Không được, bản thân tôi cũng rơi vào tình huống như vậy rồi, không thể để thêm một người nữa bị khốn cùng như vậy được, đi, chúng ta đi cứu cậu ấy!"
Hai người lập tức chạy đến gian phòng của Mẫn Doãn Khởi, không nghĩ tới, trước cửa phòng lại có người canh giữ.
"Làm sao bây giờ?" Tuấn Chung Quốc cuống quýt hỏi.
"Xem đây." Kim Thạc Trấn lại lôi ra một quả cầu thuỷ tinh nhỏ nữa, hướng tên to con đứng canh cửa kia mà ném tới, làn sương xanh thoát ra, tên gác cửa liền ngã quỵ.
Hai người vội vã chạy vào phòng, Mẫn Doãn Khởi đang ngồi trên giường ngẩn người nhìn, bỗng nhiên có hai người đột ngột xông vào phòng thì nhất thời sợ hãi.
Tuấn Chung Quốc đi thẳng vào vấn đề chính: "Doãn Khởi, mau đi theo chúng tôi."
Từ Như Tĩnh ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nặng nề gật đầu: "được!"
Đang chuẩn bị chạy ra khỏi phòng, từ cửa lại bước vào mấy tên đô con khác, cầm đầu là một tên mặt mày hung tợn đang cười sung sướng tên Lạc Tai Hồ "Ta đang tự hỏi tại sao A Triệu nằm dài trên mặt đất, thì ra là do hai ngươi dở trò quỷ hả?"
"Hỏng bét rồi." Kim Thạc Trấn cúi đầu than khóc, lần này có chạy đằng trời.
Nhưng thật ngoài sức tưởng tượng của cậu,Tuấn Chung Quốc đứng bên cạnh bỗng nhiên xông lên, đầu tiên là một cú đá, sau đó là lên gối, cuối cùng là chốt hạ bằng một cú thúc cùi chỏ... xung quanh hoàn toàn yên ắng.
Bốn người kia chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã gục.
"Cậu thật là lợi hại!" Kim Thạc Trấn vỗ tay khen ngợi.
"Quá khen! Quá khen rồi!" Tuấn Chung Quốc cười bất đắc dĩ trả lời.
"Đừng khiêm tốn, võ công của cậu thực lợi hại a~ chỉ dùng một chân mà quật ngã được bốn nam nhân cường tráng hơn rất nhiều xuống đất."
"...Đó là bởi tôi đá vào bộ hạ trọng yếu của bọn chúng a~" Nhìn bốn tên kia đang đau đớn lăn lê trên mặt đất, khóc không ra nước mắt, Tuấn Chung Quốc toát mồ hôi phẩy phẩy tay.
"Oa!lợi hại vô cùng, một chiêu chí mạng a~, Chung Quốc, cậu nhất định phải dạy tôi đó."
"Được thôi, sau đợt này trở về, tôi sẽ dạy cậu mỗi ngày, hằng ngày luyện tập đá vào "chỗ ấy", luyện tập thường xuyên, không quá ba tháng là có thể tu thành chính quả, hơn nữa động tác còn vô cùng linh hoạt, đồng thời làm chân thon dài thêm đó."
"Lợi hại như thế à?"
"Đúng vậy."
Giọng nói yếu ớt của Mẫn Doãn Khởi đột ngột xen vào cắt đứt hai người đang say sưa: "Này này, chúng ta còn định chạy trốn nữa không?"
Hai người liền tỉnh ngộ lại, nhanh chóng lao đầu ra ngoài chạy tiếp, nhưng vừa lao ra đã vội vã lùi lùi lại từng bước.
Bởi vì... ở ngoài cửa, một nam nhân đang cầm trên tay khẩu súng bạc chĩa về phía hai người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro