Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" thôi được rồi ! Cũng chả nhiều lời với cậu làm gì , mục đích của tôi về đây là tìm cậu , lúc đó cậu đã hứa làm giúp việc cho nhà tôi cả đời rồi nên bây giờ cậu hãy thực hiện lời hứa đó đi , cậu phải về với tôi "

____________________________________________

" anh gì mà keo kiệt vậy hả , nhà anh có nhiều tiền mà sao nhất thiết phải là tôi đến nhà anh làm nữa chứ "

" nhưng cậu đã hứa với gia đình và trong đó nói thẳng ra là cậu nói với tôi là khi tôi về nước cậu sẽ quay lại với tôi cơ mà ??? Sao giờ cậu lại thất hứa rồi hả ? "

" Nhưng đó chỉ là 1 lời hứa lúc nhỏ , nó cũng chả có gì quan trọng với lại tôi cũng chả nhớ gì về nó cả nên quên sạch nó đi đi , tôi cũng đã hoàn thành trách nhiệm của tôi rồi , mong anh đừng làm phiền "

" cậu .... "

" reng reng "

" đến giờ học rồi , tôi cũng chả còn gì để nói với anh cả , xin phép tôi đi trước ! " cậu nói rồi rời đi ngay

* taetae à ! Anh đi đâu vậy ? *

* tae phải đi xang nước ngoài á , kookie ở lại đây nha , lúc nào tae về tae sẽ đón kookie đi cùng , kookie xinh như vậy sau này tae nhất định sẽ lấy kookie *

* thật hả , em chờ anh nha *

* kookie hứa rồi đó nha , móc nghéo đi nào *

* nae *

1 dàn kí ức chợt hùa về khiến cho anh tự mình cười khổ , có phải cậu đã quen anh thật sự rồi không ??? Đau thật đấy ....

Ngồi dưới bóng cây anh đơ mình 1 hồi rồi nhìn ra xa tầm căn tin đang ồn ào mà không khỏi đau nhói , tại sao cậu lại quen anh cơ chứ hả ! Bên trên tầng là phòng học của cậu, trong lúc giải lao trên tầng cậu đã nhìn thấy anh ngồi đó với tâm trạng chẳng mất vui vẻ

/ có phải là vừa rồi mình quá lời lắm đúng không, làm anh ta ngồi khi thằng đần ở kia vậy , nhìn ngáo không thể tưởng được , nhưng ít ra vẫn đẹp trai lắm / Nói thật ra thì cậu vẫn nhớ cái lời hứa đó nhưng lúc đó trẻ con bố thằng nào mà hiểu được ngôn từ mình phát ra chứ , cậu cũng có khác gì đâu hứa lấy hứa để vào rồi bây giờ người ta quay lại tìm thì trốn .....

Cậu đi xuống dưới sân trường ..... làn gió nhè nhẹ khiến tóc cậu bay phất phớt trong gió ( thật ra gió chẳng nhẹ j đâu đâu , ns nhẹ như muốn thổi bay mẹ cái đầu đấy 🙃 )

Đặt nhẹ mình xuống chiếc ghế phía anh ngồi rồi quay xang nhìn anh mà thở dài .

" tôi có thể sẽ đi theo anh ..... nhưng..... anh đừng bắt tôi làm người hầu được không .... "

" tại sao ? "

" tại làm người hầu được ăn ít lắm ...không đủ lo cho cái bụng của tôi ... xong làm việc còn nhiều nữa .... mệt lắm ... nhỡ da tôi đen xì rồi sao ... anh nuôi được tôi không hả ??? Hay cái tên cao xều nhà anh chỉ biết bắt tôi về làm đồ ăn thôi hả , tôi nói trước nhá mỡ tôi ít lắm, không đủ cho anh ăn đâu " cậu chu mỏ lên nói với anh .

Anh chợt phì cười vì lời nói của cậu , đúng là chẳng khác gì con thỏ béo hồi nhỏ mà , vẫn tham ăn như ngày nào . Anh vòng tay qua ôm eo cậu rồi nói

" em nên nhớ tôi có thể nuôi cả 3 đời nhà em nên em không phải lo về việc ăn uống , tôi cũng sẽ không bắt em làm người hầu đâu "

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro