Chap52: Hãm hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này mấy thím chuẩn bị sẵn tinh thần để mắng Tae nhé
----------

Còn hai ngày nữa là tới hôm chủ nhật mà Taehyung đề cập đến. Cả hai tuy không gặp mặt nhau nhưng lại rất mong đợi đến ngày đó. JungKook chẳng biết sẽ nên mặc gì vào ngày hôm đó. Quần dài ôm sát, hay quần lửng cho dễ thương nhỉ. Áo tay dài à, lỡ có nóng không ta, áo tay ngắn thì sao nhỉ, hay mặc áo ngắn hở bụng một tí. Còn tóc với giày nữa, cậu cứ lẩn quẩn mãi trong tủ đồ của mình. Mà, rốt cuộc, anh muốn đưa cậu đi đâu mới được chứ, JungKook tò mò mãi thôi.

Trong lúc đó, Taehyung đã chuẩn bị sẵn sàng hết cho kế hoạch của mình. Hai người sẽ gặp nhau ở ga Heija, rồi chuyến đi của cùng của tàu, hai người sẽ lên đó. Anh sẽ dẫn cậu ấy đến một khu cánh đồng mát mẻ, nhìn lên trời cậu sẽ thấy được hàng ngàn vì sao lấp lánh trên đó.

Mà, nếu JungKook tới, tức là cậu đã chấp nhận lời tỏ tình của anh, lúc đó, anh sẽ siết chặt cậu trong vòng tay, sẽ cho cậu biết, anh yêu cậu đến dường nào. Hai người cứ thế mong chờ mà không biết rằng, đằng sau ấy, trong bóng tối,  Yoongi đã sắp định sẵn một kế hoạch thâm độc. 

Bảy giờ tối thứ bảy, JungKook đã thay xong trang phục cho mình. Một cái áo sơ mi trắng dài cùng chiếc quần jeans rách gối khiến cậu trông thật trẻ trung. Mái tóc đen mượt của cậu được chải chuốt gọn gàng cùng với đôi giầy ba ta thoải mái. Béo má mình một cái, JungKook cảm thấy ngượng khi nghĩ đến việc mà Taehyung nói thích cậu. Đến giờ, JungKook cũng không biết là, liệu mình đã bị Taehyung chiếm lấy chưa nữa. Hầu hết ngày nào, hình ảnh của Taehyung đều hiện ra trông đầu cậu. Đắn đo một hồi, chết, 7 giờ 30 rồi, JungKook nhanh chóng bước tới nơi mà Taehyung đã hẹn cậu, ga Heija.


“Ơ, chỗ đó bị sao vậy nhỉ?”

JungKook đứng lại khi thấy đường mình đi bỗng dưng tắt nghẽn lại. Rồi có tiếng la hét, đánh đập vang lên. Ngóng tình hình một hồi, JungKook nhận ra rằng, hóa ra là lũ du côn đang chém giết lẫn nhau. Sao mà không thấy ai ngăn chặn lại hay cảnh sát xuất hiện, cậu bắt đầu lo. Nếu cậu tiếp tục đi thẳng, thể nào cũng bị bọn chúng lôi vào. Ngoài con đường lớn này ra, còn có một lối tắt nữa, nhưng... Sợ trễ giờ hẹn, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, cậu không chần chừ chuyển sang con đường tắt ấy, mặc dù hơi vắng vẻ một tí.

JungKook bước nhanh hơn khiến bầu không gian yên tĩnh chỉ còn vọng lại tiếng bước đi của cậu. Sao hôm nay cậu có linh cảm không may, cứ có cảm giác chả ổn tí nào. Tin vào giác quan của mình. JungKook vừa định cất chân chạy thì từ phía sau, có một người nào đó bịt miệng cậu, lấy một miếng vải che mắt cậu lại, siết chặt cậu vào người, lôi cậu nhóc bé nhỏ đi.

Tới một khu hẻm u tối, hắn đè cậu vào tường, không một chút chần chừ, nhào tới cơ thể cậu hôn tới tấp, một tay thì giữ cậu khư khư, tay còn lại cố kéo và cởi trang phục của cậu.

JungKook nhanh chóng lấy tay cố đẩy hắn xa ra người cậu được cỡ nào hay cỡ đó. Hắn đưa lưỡi từ tai cậu, xuống vùng ngực, tay thì cứ bóp bóp lấy mông rồi ngực cậu khiến JungKook cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Cậu bé đáng yêu, để anh phục vụ em một tí đi nào, ngoan nào, anh sẽ nhẹ nhàng thôi!” Tên này, cả thân người bốc lên một mùi nồng đến sặc thở, JungKook quát lên

“Bỏ tôi ra, đồ khốn!”

“Em nghĩ em trốn được anh à?”

Nói rồi, hắn luồng tay vào trong áo sơ mi cậu, liên tục mân mê hai hạt đậu. JungKook bị bịt mắt, không thể biết được kẻ trước mặt là ai. Cậu cắn môi khi hắn đang hôn lên đầu ti cậu, bắt đầu lấp la chỗ đó, tay thì không ngừng ở một chỗ mà đã khẩn trương đưa vào trong chiếc quần jeans.

Lát sau, vùng vẫy một hồi, tay cậu trượt ra được khỏi sợi dây thừng trói đó. Tên trước mặt cậu, vừa xấu xí mà còn biến thái. Cậu ráng nhịn lại, lén thò tay vào túi xách, cậu lấy ra được chiếc điện thoại của mình. Nhìn vào màn hình, chết tiệt, đã trễ hẹn mất rồi. Người run lẩy bẩy, JungKook ráng bấm vào danh bạ, tìm số Taehyung rồi nhấn gọi.

[Số máy quý khách vừa gọi hiện không bắt máy, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng Píp...].

Lạ thật, sao anh ấy lại không bắt máy chứ. JungKook gọi lại, một cuộc nữa, thêm một cuộc nữa, cũng không được. Thêm xui xẻo, chợt, cánh tay của tên xấu kia vung ra, khiến cậu đánh rớt cái điện thoại của mình ra xa.

“À há, không để ý, cũng lắm trò lắm.”

Vừa nói, hắn vừa luồng tay vào chà sát cậu bé của JungKook. Chết tiệt, rơi vào tình thế bị động rồi, JungKook mà không nghĩ ra cách gì, chắc là cậu sẽ bị hắn làm một trận tơi bời. Trời bỗng nhiên mưa tầm tã. Không lẽ là báo hiệu cho số phận JungKook đến đây là hết.

Tên biến thái dìu cậu vào mái hiên rồi tiếp tục hành động sàm sỡ cửa mình. Bình tĩnh, JungKook chợt nhớ ra cái clip hôm trước về cách chống lại khi gặp biến thái. Trấn an tinh thần, JungKook liền đổi khuôn mặt lo lắng sang một sắc thái khác.

-----------

Ngược nữa òi 😢
Bắp🌽🌽🌽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro