Chap53: Trốn thoát đến ga tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chạm những ngón tay nhỏ bé của mình vào ngực của hắn, cởi từng cúc áo, giương đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào tên háo sắc

“Thật là, lúc nãy anh nhanh quá làm em sợ...” Bị quyến rũ, tên đó liền nhẹ tay lại, ôm chặt JungKook vào người

“Anh xin lỗi, cậu bé.” Giả vờ e thẹn, JungKook thì thầm vào tai hắn

“Nãy giờ anh mở đầu rồi, hay là giờ, để em nhé!”.

Nói rồi, cậu lướt bàn tay mịn màng của mình trên cơ thể hắn, cởi chiếc áo hắn đang mặc ra. Để dụ dỗ hắn thành công hơn, cậu vén áo craptop của mình lên, để lộ bộ hai hạt đậu đầy đáng yêu. Hắn ngay lập tức tin rằng cậu đã bị thu phục, liền thả lỏng người cho cậu tiếp tục công việc của mình. JungKook ngồi xuống, tay cậu tháo sợi dây nịch ở lưng quần hắn ra, từ từ kéo quần hắn ta xuống.

“Ây cha! Xem cậu nhỏ của anh nè! Tràn đầy sức sống, làm em sướng quá đi mất!”

Tuy nói vậy thôi chứ, JungKook sắp nôn ra rồi đây này. Cậu cảm thấy cái cậu vừa khen trông thật là kinh tởm. JungKook nhớ lại đoạn clip, không kéo quần hắn xuống hết, chỉ kéo xuống gối thôi, rồi cậu đứng dậy, choàng tay qua cổ hắn, tiến sát lại, đôi mắt lôi cuốn, dần dần đưa môi lại gần hắn. Và, cậu đưa đầu gối lên," huỵch "...

JungKook đá một cú thật mạnh vào cậu bé đang hưng phấn của tên háo sắc kia. Bị điểm ngay chỗ yếu, hắn khụy xuống ôm lấy người. JungKook tranh thủ chạy đến chỗ cái điện thoại, cầm nó rồi bỏ trốn.

Hắn cố lết theo nhưng không được, một phần bị chính cái quần chỉ kéo xuống tới đầu gối làm ngăn cản những bước chân dài, phần còn lại, bộ hạ hắn quá ư là đau đớn. Run rẩy, hắn quát to

"Đồ khốn chết tiệt! Đứng lại cho tao!".

JungKook chạy, chỉnh trang lại quần áo, đã trễ hơn giờ hẹn một tiếng mấy rồi. Vội vã, JungKook ướt đẫm dưới mưa cố tìm đường ra. Điện thoại cậu lúc nãy bị hắn làm rơi khiến nó va đập mạnh, rồi bị dính nước mưa, khiến giờ chẳng cách nào mở nguồn lên được. Đến được một con đường lớn, là đường Daero, chỗ này, muốn đi tới ga Heija là gần nửa tiếng đồng hồ. JungKook đâm đầu cố chạy thật nhanh, vì trong lòng cậu, chỉ có một nỗi lo duy nhất, chính là Taehyung.

Khoảng bảy giờ là Taehyung đã có mặt ở chỗ hẹn rồi. Anh cảm thấy trong lòng hồi hộp chẳng khác gì JungKook.

“Chết tiệt mình tới quá sớm rồi! Còn tận một tiếng nữa lận!”

Taehyung đi vòng vòng, đầu thì cắm xuống đất nghĩ ngợi mãi thôi. Đây đâu phải là lần đầu tiên anh đi với JungKook, nhưng, mà là lần đầu tiên...hẹn hò. Hình tượng bên ngoài lạnh lùng bình thản cỡ nào, bên trong Taehyung lại rối loạn thế đấy.

Tám giờ rồi, Taehyung đưa mắt nhìn xung quanh để tìm JungKook. Không thấy. Trễ 15 phút rồi. Bỗng, có cuộc điện thoại gọi đến. Đoán là JungKook, anh liền thò tay vào túi lấy điện thoại ra xem với hy vọng cậu ấy bảo là chờ một chút thôi do kẹt này nọ.

Nhưng không, người gọi là Yoongi

 
Anh thở dài, bắt máy.

“Taehyung à...cậu có đang rãnh không?”

Giọng Yoongi the thé, pha chút nức nở như vừa mới khóc xong. Taehyung cảm thấy hơi lo, vì dù gì, cậu ấy cũng là người đã giúp Taehyung trong thời gian qua

“Sao vậy?”

“ Taehyung...đang ở đâu vậy...?”

“Ga Heija”

“ Taehyung...nhìn qua bên này đi...”

“Bên nào?”

“Đối diện cậu đó...”

Tức khắc, Taehyung liền đưa mắt nhìn sang. Yoongi đang đứng ở bên kia đường, đôi mắt u sầu rưng rưng nước mắt. Mưa cũng vừa tức thì rơi xuống nặng hạt. Yoongi liền nhanh chóng chạy sang đường, nhào đến ôm chầm lấy Taehyung khóc nức nở. Lo lắng, Taehyung hỏi

“Có chuyện gì vậy?” Yoongi dụi đầu vào ngực Taehyung, khẽ nấc từng lời

“ Tae... Taehyung à...Yoongi...buồn quá...Yoongi... chẳng muốn sống nữa...”

Taehyung xoa đầu Yoongi, ôm lấy thân hình đang run lẩy bẩy thì mưa to và gió lớn, anh tìm cách trấn an cậu

“Sao vậy? Đừng khóc, từ từ nói.” Yoongi lắc lắc đầu lau nước mắt, rồi giương mắt ánh đau thương lên nhìn Taehyung

“Yoongi...Yoongi nhớ anh lắm!”

Taehyung không mấy ngạc nhiên trước câu nói đó, vì anh thừa biết  Yoongi có tình cảm với mình. Nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên là, tại sao cậu lại chạy tới đây, tại sao lại biết anh ở đây, và cả, bộ dáng đáng thương này nữa. Taehyung không đáp, khẽ đưa mắt nhìn về hướng khác. Yoongi không bỏ cuộc, cô tiếp tục “Em...em có điểm gì mà anh không thích chứ a... Thân nhau như vậy rồi, không lẽ anh không có tình cảm gì với em à?” Chẳng biết nói gì hơn, Taehyung đành ngậm ngùi

“Xin lỗi, nhưng, tôi chỉ coi cậu là bạn thôi.” 

Yoongi thấy nhói đau trong lòng. Cậu quả thật không thể thuyết phục được Taehyung. Đồng thời, lòng cậu cũng dấy lên một nỗi tức, đường đường là một thiếu gia như cậu, thế mà lại thua một thằng nhóc bé nhỏ như JungKook.

Vừa nãy bị dính nước mưa, giờ cơ thể trở lạnh, Yoongi ôm người run cả lên. Thấy thế, Taehyung mới đổi vị trí cho Yoongi vào trong, hướng mắt ra ngoài, còn bản thân thì dùng tấm lưng cao to để chắn gió cho cậu. Cũng nhờ thế, bất ngờ Yoongi thấy bóng dáng JungKook đang thở hì hộc với thân mình ướt sũng chạy đến.

Thấy kế hoạch bắt cóc JungKook thất bại, Yoongi liền nảy ra một quyết định táo bạo. Cậu nhón chân lên, ôm chầm lấy cổ Taehyung, đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu.

Vừa đúng lúc ấy, JungKook đưa mắt sang, tận mắt chứng kiến nhìn hai người họ trao nhau yêu thương ấy. Lòng thắt lại, JungKook cúi đầu, bỏ chạy. 

--------------

Hiện tại thì Watt của Bắp có 5 fic đang được chuẩn bị để ra mắt mấy thím gồm

1. Vkook-xuyên không(viết được 2chap)
2. Allkook-xuyên không(viết được  4chap)
3. Vkook- vampire(đang viết được 4-5chap)
4. Vkook- edit (từ 1 truyện của Hopemin)(hoàn)
5. Vkook-text (viết được hơn 20chap)
-> Nhưng fic text Vkook trong lúc không để ý tui đã lỡ tay xoá hết 😢😭😭. Công sức của tui😢😥

Bắp🌽🌽🌽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro