Dại dột thứ mười: Tỏ tình (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook đến tối cũng đã khỏi đau. Bước xuống nhà đã thấy hai anh lớn đang nằm trên sofa chơi game.

- Ngủ như lợn ấy!

- Anh mới là lợn! Bệnh thì phải ngủ nhiều chứ!

Jimin cứ cười cợt nhả chọc nhóc em cãi qua cãi lại một lúc vẫn chưa chịu thôi. Taehyung cũng đành tắt điện thoại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người trước mặt.

- Bớt cãi nhau đi hai đứa này!

Jungkook quen thói nhào đến ôm tay anh, vừa bĩu môi vừa chỉ thẳng về phía Jimin.

- Siêu nhân điện quang đánh con quái vật điên khùng đó cho em đi!

Đối tượng bị chĩa mũi dùi nghe thế lại không giận mà cười đến thắt cả ruột. Jimin quẹt khoé mắt hơi ướt vì cười quá độ mà hỏi.

- Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò đó?

- Bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn chơi được! Đúng không anh?

Trái với mọi lần trước, Taehyung cùng Jungkook sẽ hợp lực lại đánh tên còn lại. Hôm nay anh chỉ nhẹ nhàng rút tay ra đi vào bếp. Trước khi đi nhẹ nhàng buông một câu.

- Jungkook vào đây ăn cháo.

Trước vẻ mặt mất mát của nhóc em, Jimin chỉ khe khẽ cười thầm. Jungkook vẫn còn ngây thơ, cậu không đọc được ý vị trong ánh mắt của người khác. Anh thì lại có thể, nhất là đối với tên bạn thân mình. Nhưng anh cũng không vội vạch trần. Dù sao thì hóng drama vẫn vui hơn làm ông tơ bà mối mà.

Jungkook khi nãy khóc một trận rồi ngủ, mắt vẫn còn hồng hồng, giờ lại hơi long lanh ánh nước. Nhưng cậu nhịn được, ngoan ngoãn bước vào bếp ăn cháo do Taehyung chuẩn bị. Hai anh lớn cũng xé vài gói mì nấu rồi ngồi ăn cùng. Jimin không có động thái trêu chọc nào nữa, nhưng lại chọn ngồi cạnh nhóc em. Taehyung ngồi đối diện nhìn nhìn một lúc rồi cúi đầu im lặng húp mì, trong đầu đã ngổn ngang đầy những suy nghĩ.


Chín giờ tối ba mẹ Jeon về nhà. Hai tên anh lớn sau khi dọn dẹp bếp và chào hỏi thì cũng nhanh chóng rút về nhà. Jungkook ra cửa tiễn khách, cuối cùng cũng không nhịn được mà níu tay áo anh Taehyung. Jimin giả vờ bấm điện thoại rồi ra cổng đứng đợi, nhưng khoảng cách không quá xa cũng khiến sự chấm hóng dễ dàng hơn nhiều.

- Em hết đau rồi. Mai mình đi chơi được không anh?

Taehyung ngập ngừng một lúc vẫn chưa trả lời, cậu đành cười gượng một cái. Trái tim vừa mới đập nhanh vài nhịp vì hồi hộp đã bị đạp rơi xuống vực thẳm.

- Anh bận thì thôi. Hôm khác cũng được ạ!

Jungkook gật đầu chào người đối diện, cũng không quên vẫy tay với Jimin một cái rồi khép cửa. Thế nhưng cánh cửa còn chưa kịp đón đã bị một bàn tay giữ lại.

- Sáng mai chín giờ chúng ta đi.

Vẻ mặt Taehyung bối rối thấy rõ, cũng tránh né ánh mắt đối phương. Thế nhưng một câu xác nhận như vậy cũng khiến cậu vui cười đến cong cả mắt.

- Vâng ạ!

Lúc trở lên phòng, nhìn cái gối đầu đã khô nước mắt từ lúc nào, Jungkook lắc đầu tự cười bản thân mình. Đã chọn con đường này, khóc cũng không có tác dụng gì. Phải cứng rắn lên, hạnh phúc mới có thể tiến đến rồi thuộc về mình.



Chín giờ kém năm Jungkook đã chạy tót sang nhà bên cạnh. Cậu thức từ tận tám giờ để chuẩn bị vẻ ngoài tươm tất thơm tho nhất có thể. Lúc bước lên phòng, Taehyung lại chỉ mới đang đánh răng.

- Xin lỗi, hôm qua ngủ muộn nên anh ngủ quên mất.

Laptop trên bàn còn chưa tắt, vẫn còn hiện trang Word dang dở. Máy kết nối sạc liên tục khiến nó nóng hổi cả lên.

- Anh phải làm bài à?

- Ừ tranh thủ làm để hôm nay đi chơi cho thoải mái!

Jungkook cảm thấy có chút ngại vì khiến anh phải thức đêm như thế, nhưng cũng không nhịn được mà vui trong lòng. Anh crush của mình tranh thủ làm bài để đi chơi cùng mình, ai mà không vui được cơ chứ.

- Đợi anh tắm xong mình đi nhé!

Jungkook dạ một tiếng rõ to rồi nằm lên giường bấm điện thoại để chờ. Bỗng dưng điện thoại anh sáng lên.

Một tin nhắn mới từ Ryujin.

Không hiểu sao, trong lòng cậu nổi lên một linh cảm rất xấu. Nhưng còn chưa kịp tự vấn linh cảm đó là gì thì người từ trong phòng tắm đã bước ra. Jungkook nhìn người mình thích vừa tắm xong đẹp trai đến không chịu được, cũng mau chóng quên đi mất cảm giác ban nãy.



Hôm nay là lần thứ ba cả hai cùng đi chơi ở công viên giải trí. Hai lần trước thì đi cùng Jimin, đây thì mới là lần đầu tiên đi riêng với nhau. Vẫn lao đầu vào chơi mấy trò quen thuộc như tàu lượn, nhà kính biến dạng, trượt thác nước. Chơi xong thì đã đến giờ trưa, vừa đói vừa mệt, Jungkook mè nheo đòi anh đi mua hai cây kem ốc quế.

- Hôm qua vừa đau bao tử hôm nay đã đòi bụng đói ăn đồ lạnh à?

- Ăn xong mình đi ăn trưa ngay mà! Không sao đâu mà anhhhh!

Taehyung nhìn nhóc em bày đủ vẻ mặt đáng yêu, cuối cùng cũng mềm lòng. Anh kéo má cậu đến băng ghế đá rồi dặn cậu ngồi đó chờ anh. Vừa định bước đi thì điện thoại reng chuông, Taehyung nhìn màn hình một lúc rồi bối rối rũ mắt nhìn nhóc em đang gỡ mấy sợi chỉ thừa trên con gấu khi nãy gắp được ở máy trò chơi.

- Anh phải nghe điện thoại. Hay em mua kem đi nhé? Mua một cây cho em ăn thôi không cần mua cho anh đâu.

Anh dúi tiền vào tay cậu rồi bước đến một gốc cây cách đó một chút để yên tĩnh nói chuyện. Jungkook đành khệ nệ ôm con gấu đến xe kem gần bên, quyết định vẫn mua hai cây ốc quế. Một vani một socola, vani là của cậu, socola là của anh.

Ngồi ăn hết cây kem mà vẫn thấy Taehyung nói chuyện điện thoại chưa dứt. Nhìn kem giữa trời nắng đã có vẻ muốn chảy, Jungkook đành đứng dậy mang nó đến cho anh.

- Anh biết rồi mà.

Chất giọng trầm dịu nhẹ của anh khiến cậu có chút ngây ngẩn. Cậu dừng lại cách anh chỉ vài bước, đứng chôn chân đó nhìn bóng lưng anh. Cây kem socola trên tay đã chảy một vệt dài, len xuống từng kẽ ngón tay.

- Sáng nay lỡ hẹn thì tối mai anh dẫn em đi ăn lẩu để bù lại mà. Đừng giận.

Đầu dây bên kia có vẻ không đồng ý, khiến Taehyung nhanh chóng sửa lại thành sáng mai sẽ sang đón đi ăn sáng. Cậu nghe giọng anh dịu dàng gọi tên người ta, Ryujin.

Jungkook cúi đầu, dùng hết sức lực để quay lưng bước đi thật khẽ khàng. Sợ người kia biết mình nghe lén, sợ anh có biết cũng mặc kệ mình nghe lén mà lại tiếp tục dịu dàng nghe điện thoại người khác, sợ cậu sẽ không kiềm được mà khóc đến mất mặt ở nơi đông người này mất.

Cây kem chảy nhanh chóng bị vứt vào thùng rác. Jungkook vẫn cúi thấp đầu đi đến chỗ rửa tay cách đó không xa. Rửa xong lại không nhịn được nhìn về phía bên kia. Vẫn là vẻ mặt dịu êm đó, hình như còn khẽ cười có vẻ rất vui.

Jungkook đút tay vào túi quần lấy ra tai nghe cắm vào điện thoại, bàn tay run rẩy đến không cầm vững được. Cậu không hiểu sao cậu không rơi giọt nước mắt nào, dù cơn đau buốt trong tim đã lan đến mười đầu ngón tay. Hít một hơi thật sâu, nhíu chặt mắt, sau đó quay người bước về phía cổng ra vào. Bỏ lại sau lưng cây kem mua cho anh, cả con gấu khi nãy anh gắp cho cũng nằm bơ vơ ở băng ghế.

Những nơi phần lớn chỉ giành cho gia đình và những cặp tình nhân vui vẻ như thế này, lẽ ra đã không nên cố chấp đòi đi.

***
Viết mà buồn dùm em bé cục cưng 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro