Side story 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1) Photograph

where our eyes are never closing

hearts are never broken and time's

forever frozen still.

Nhiếp ảnh gia Jeon Jungkook có vài album ảnh rất đặc biệt.

Album không có những tấm ảnh bìa tạp chí lớn, không có những bộ ảnh thời trang ấn tượng, không có siêu mẫu từ Âu sang Á, không có những bộ quần áo đắt tiền.

Album chỉ toàn hình ảnh Kim Taehyung.

Taehyung biết về sự hiện diện của album đó, nhưng không mấy quan tâm vì đa số những khoảnh khắc Jungkook bấm máy chụp cậu đều nhớ. Cho đến một ngày Jungkook than phiền về chuyện những tấm ảnh đã đầy cả một quyển album dày cộp và phải mua thêm một album khác, Taehyung mới mở ra nhìn.

Đầu tiên là một tấm hình nhòe mờ không rõ ràng chủ thể, chụp bóng lưng của Taehyung cùng một bàn tay cậu đang đưa lên gãi đầu. Ở phía bên tay trái của cậu, hàng rào tầm xuân đang vào mùa nở rộ, mấy cụm hoa vươn ra ngoài đường ngay sát cạnh Taehyung.

Từ đó về sau là những tấm hình Taehyung ở trường trung học, trong ngày đầu tiên cậu nhìn vào bảng phân chia chỗ ngồi, khi Taehyung ngủ gục trong lớp, còn có tấm ảnh chỉ chụp đôi giày đỏ rực của Taehyung chạy hớt hải trên hành lang để kịp giờ. Jungkook không mấy khi rời máy ảnh, mà trong những ngày còn ở bên cạnh nhau dưới ngôi trường trên ngọn đồi cao đó, Jungkook nhìn ai nhiều nhất đương nhiên cậu sẽ chụp người đó nhiều nhất.

Có một tấm ảnh Taehyung chưa từng thấy bao giờ. Đó là khi Taehyung đang ngước mắt lên nhìn một bông hướng dương lớn, xung quanh cậu cũng là một rừng hướng dương rực rỡ. Taehyung đem ra thắc mắc vì sao chất lượng hình lại tệ như thế, Jungkook không nói gì mà chỉ cười, tiếp tục tựa lưng vào lưng cậu mà nghe mấy bài nhạc phim vừa mới phát hành.

Bẵng đi năm năm, những tấm ảnh mới được tiếp tục xuất hiện trong album.

Tấm ảnh đầu tiên làm Taehyung thấy nhói đau nơi mấy ngón tay mình: không phải là ảnh chụp Taehyung, mà là chụp một ngón tay đầy máu. Ngày đầu tiên gặp lại, những gì Taehyung tặng cho Jungkook là một lời cảm ơn thờ ơ và một album không nguyên vẹn, còn cả một vết sẹo trắng mờ trên ngón trỏ mà Taehyung vẫn thường bỏ ra cả giờ đồng hồ chỉ để vuốt ve.

Tấm ảnh thứ hai, Taehyung đang ngủ thực sự trong bóng nắng chiều, tấm ảnh chưa được chỉnh sửa, còn thấy cả cái nhíu mày đầy mệt mỏi.

Tấm ảnh thứ ba, Taehyung đang đứng giữa một nhóm người hâm mộ, cậu cao lớn vượt lên trên mấy cô bé học sinh trung học, trên cổ quàng một chiếc khăn xanh nổi bật.

Tấm ảnh thứ tư, một tấm ảnh sáng lóa. Taehyung thậm chí còn không biết có thể gọi là ảnh không, cậu gỡ nhẹ lớp bìa của album ra rồi nhẹ cọ một góc ảnh lên má người bên cạnh:

"Cái này là gì?"

Jungkook gỡ tai nghe ra nheo mắt nhìn một lúc lâu rồi mới đáp:

"À, là lúc đó."

"Lúc đó?"

"Lúc đó đó mà."

Là lúc Jungkook hoảng hốt không biết nên kiếm đâu ra một nguồn sáng để làm dấu hiệu cho Taehyung, cuối cùng đành phải cắm chiếc flash cỡ lớn dành cho studio lên đánh đèn. Không kịp chỉnh bất cứ thông số nào, tấm ảnh chỉ một màu trắng xóa.

Taehyung nhún vai không nói thêm điều gì. Jungkook lại gật gù nghe nhạc, thoải mái chỉnh âm lượng lên cao vì biết Taehyung sẽ không cần hỏi về lịch sử của mấy tấm ảnh sau đó nữa. Tất cả đều được chú thích bên dưới, những dòng chú thích rất dài.

"Ngày hai mươi tháng mười hai.

Thần tượng hàng đầu Kim Taehyung chuẩn bị lên công ty để giải quyết mớ lộn xộn vừa mới gây ra hôm trước. Đã bảo đi xin lỗi thì đừng mặc đồ đen, nhưng từ đầu tới chân vẫn đen ngòm như buổi tối không trăng."

Kèm theo dòng chú thích đó là tấm ảnh Taehyung đứng trước tấm gương trong phòng Jungkook, gương mặt giống như chuẩn bị bước vào phòng nghị sự nói chuyện trọng đại của quốc gia. Cũng trong ngày hôm đó, ngay bên dưới là một tấm ảnh khác chụp Taehyung đang cười khoe trọn vẹn nụ cười hình chữ nhật dù một tay vẫn cố gắng đưa ra trước màn hình để ngăn không cho Jungkook chụp mình.

"Bằng chứng cho một vụ bạo hành tại công ty quản lý của Kim Taehyung. Jeon Jungkook, con trai của giáo sư hàng đầu bệnh viện đại học Kyunghee dự đoán rằng có thể những cú đánh của công ty X đã tác động đến không chỉ ngoại hình mà còn cả não bộ của Kim Taehyung. Nghi ngờ của Jeon Jungkook là có cơ sở, bởi lẽ Kim Taehyung sau khi bị đánh vẫn vui vẻ cười.

P.S: Lâu rồi mới thấy cậu cười đẹp như vậy, từ nay về sau hi vọng chúng ta có thể cùng nhau cười nhiều thêm một chút."

Taehyung trở về nhà với khuôn mặt có mấy vết bầm tím. Jungkook không khỏi xót xa, nhưng vẫn cương quyết lôi cậu ra chụp một bức hình kỉ niệm. Vừa đưa máy lên, trước vẻ mặt như học sinh đánh nhau bị bắt lên phòng giám thị của Taehyung, tự nhiên Jungkook bật cười. Bị lây bởi nụ cười đó, hoặc bởi vì tất cả những chuyện hoang đường đang xảy ra, Taehyung cũng không nhịn được mà cười to dù khóe môi còn đang bỏng rát.

"Ngày hai mươi mốt tháng mười hai.

Kim Taehyung sau khi được trị thương bởi bàn tay của nhà nhiếp ảnh tài hoa Jeon Jungkook."

Khóe miệng bị sưng lên của Taehyung được dán một miếng băng nhỏ nhìn chim cánh cụt. Trên vết thâm ở đuôi mắt cậu cũng có một miếng băng khác, vết tát bên má chỉ còn hồng hồng chứ không hằn rõ năm dấu ngón tay.

"Ngày hai mươi tư tháng mười hai.

Quà Giáng Sinh bất ngờ của mẹ dành cho Kim Taehyung."

Đó là tấm hình bà Kim cầm chổi đuổi Taehyung chạy quanh mảnh sân có cây mận vươn sang phòng tập nhảy, Taehyung vừa nhìn tấm ảnh vừa cười. Người mẹ yêu dấu của cậu không màng đến chuyện con trai đã kết thúc hợp đồng với công ty quản lý cũ với một món nợ mà phải rút hết tất cả số tiền trong bốn năm đi hát mới vừa trả đủ, cũng không màng đến mấy dấu vết bị đánh chưa tan hết trên mặt Taehyung. Hai đứa vừa vào tới cổng nhà, một chiếc chổi lông gà đã đáp ngay xuống đầu Taehyung rồi sau đó bà Kim vừa đuổi vừa mắng "mẹ tưởng anh làm đàn ông thế nào, thích con nhà người ta mà còn chấp nhặt mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, năm năm mới dám mở miệng ra khai báo?"

Jungkook hôm đó vừa đứng chụp ảnh vừa cười không ngừng, cho đến khi bà Kim chuyển sang tấn công vì tội về nước mà không tìm về nhà, cậu lại phải núp sau lưng Taehyung mà trốn mấy chiếc lông gà phất phơ rụng khỏi cây chổi của mẹ.

"Ngày hai mươi sáu tháng mười hai.

Lễ mừng Giáng Sinh kiêm thành lập nhóm nhạc mới, Hoseok hyung tiếp tục được bầu làm nhóm trưởng. Cuộc hội đàm đặt tên nhóm đã kết thúc mà chưa có cái tên nào được chọn ra khi bác sĩ Bae Joohyun kiến nghị nên đặt tên nhóm là "Sáu con mèo hoang", và Jimin hyung vỗ tay đồng ý."

Bức ảnh lần này không chỉ chụp riêng Taehyung, mà là tám con người đang ngồi cạnh nhau bên một bàn tiệc sắp tàn. Trong bức ảnh đó, Taehyung đang vẫy chào người đang đứng chụp, Beomgyu tay còn cầm một chiếc bánh đưa lên miệng chuẩn bị ăn, Kai vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng như vừa được bưng ra từ ngăn đông tủ lạnh dù một tay đang chọc vào má Taehyun đang cười không thấy mặt trời. Jimin và Hoseok dù ở hai đầu bức ảnh nhưng theo thường lệ vẫn đang cùng làm một động tác giống hệt nhau, Kim Seok Jin và Bae Joohyun hai người đứng cạnh nhau nhưng Joohyun lại đang trưng ra vẻ mặt đừng - hòng - đụng - vào - người - chị. Ở phía sau lưng họ, cây thông nhỏ sáng rực là thành quả mà Jungkook thức đêm trang trí.

Đương nhiên cuộc sống không chỉ có dễ dàng như thế. Phần tiếp theo của album ảnh chỉ được ghi bằng một lời bình duy nhất, nhưng đó lại là những ngày Taehyung không thể nào quên.

Đó là tấm ảnh Taehyung mệt nhoài nằm ở phòng tập không hơn gì kho chứa đồ, trước mặt cậu chỉ là một chiếc gương cỡ nhỏ còn xung quanh đầy những bàn ghế đóng bụi. Không có một nơi nào dám cho bọn họ thuê phòng tập ngay sau khi cả nhóm quyết định cùng nhau rời công ty quản lý, bởi lẽ người hâm mộ và báo chí sẽ tìm đến chật kín bên ngoài.

Đó là ngày Taehyung so vai trùm kín người ngồi trên xe bus, bọn họ vừa cùng nhau đến đài truyền hình để ghi hình cho một chương trình nhỏ không đáng để nhắc tới, nhưng phút cuối cùng đã bị hủy vì một lý do mà nghe ra cũng biết có người đã nhúng tay vào.

Đó là khi sau một loạt những bài báo vùi dập, đào bới quá khứ của tất cả mọi người lên, buổi "biểu diễn" đầu tiên của cả nhóm diễn ra trên một con phố chỉ có đúng hai mươi khán giả. Họ vẫn hát nhiệt tình, đương nhiên là như thế. Nhưng khi nhìn vào mắt nhau tất cả đều hiểu, cái cảm giác khi đã quen đứng trên sân khấu lớn với vài chục ngàn khán giả sau đó lại quay về từ con số âm chứ không chỉ là con số không, điều đó đối với những con người ở độ tuổi hai mươi thật sự không dễ dàng.

Đó là lúc Taehyung ôm lấy Beomgyu ở trong một phòng thu nhỏ, bài hát của em tốn rất nhiều công sáng tác lại bị cấm phát hành trên trang nhạc số và còn bị đạo nhái trắng trợn nhưng em lại không thể làm gì.

Đó là khoảnh khắc Taehyung lúc này đã có thể đứng yên một mình trên phố, giữa dòng người vội vã đi ngược chiều cậu bình thản mỉm cười nhìn Jungkook, xung quanh không hề có một ánh mắt liếc nhìn.

Đó là giây phút giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống khi tất cả cùng bắt đầu lại ở con số không với một công ty quản lý mới. Công ty chỉ có năm nhân viên và một nhóm nhạc duy nhất, giám đốc cũng kiêm luôn chức vụ quản lý là Kim Seok Jin, người đã cương quyết bán cả nhà đi để vực lại nhóm nhạc từ đầu.

Dưới hàng trăm tấm hình như vậy trong một quãng thời gian không dài không ngắn, lời bình luôn được Jungkook nắn nót viết vào:

"Chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp."

Những ngày tháng đó đã khép lại rồi. Beomgyu nói đúng, nếu ngọn lửa đủ sức chống chọi thì cuồng phong chỉ làm cho nó mạnh thêm. "Sáu con mèo hoang" giờ đây không phải là nhóm nhạc dẫn đầu xu hướng nhưng lại là những người mang theo thứ âm nhạc đúng với tinh thần của tất cả mọi người cùng chung tay tạo nên nó: Thứ âm nhạc rung rộng lòng người bằng trái tim của tuổi trẻ yếu đuối nhưng cũng rất ngông cuồng.

---

Taehyung khép lại quyển album, quay qua tháo tai nghe rồi đột nhiên đưa tay vuốt nhẹ lên hàng lông mày của Jungkook.

"Chụp nhiều ảnh như vậy, nhưng ảnh của chúng ta đâu hết rồi?"

Album có Taehyung, có mọi người, nhưng không có Jungkook. Jungkook bị mấy ngón tay Taehyung làm cho ngứa ngáy, đưa tay lên bắt lấy tay cậu đặt xuống. Vươn tay ra đống album trên sàn nhặt ra một quyển, Jungkook ném vào lòng Taehyung rồi mệt mỏi gối đầu luôn vào chân cậu.

Album ảnh này vẫn không có lấy một tấm chụp cả hai. Thay vào đó, cách nhau mỗi ngày đều đặn là những bức ảnh tay nắm tay và hai đôi chân bước cạnh nhau ở rất nhiều nơi: trong nhà, ngoài phố, trên bãi biển, thậm chí ở đài truyền hình. Mấy ngón tay gầy trắng trẻo của Jeon Jungkook nằm gọn trong bàn tay ngăm ngăm to lớn của Kim Taehyung.

"Cậu chụp mấy tấm hình giống hệt nhau như thế này thật phí công."

Mắt Taehyung đã cười mà miệng thì còn làu bàu một câu, Jungkook tức mình giật lấy quyển album rồi giấu vào sau lưng, trả lời Taehyung rằng "ít nhất thì không cần phải chú thích gì thêm".

Đúng vậy, không cần đến một dòng chú thích. Mấy tấm ảnh trong album đó tự nó đã nói lên một câu rất rõ ràng.

Chúng ta, cùng nhau, đi tiếp.

(2) Say you won't let go 

Joohyun còn nhớ, lần đầu cô gặp Kim Seok Jin là khi cô vừa bước ra từ phòng phẫu thuật. Ca mổ dài tám tiếng liên tiếp, kíp mổ phải chia nhau ra nghỉ ngơi vài phút rồi lại tiếp tục đứng lên cuối cùng mới cướp được bệnh nhân từ tay thần chết trở về. Ca mổ kết thúc, Joohyun vừa lê thân xác mệt lả ra tận hành lang thì gặp một tay ăn mặc chải chuốt nước hoa thơm lừng cứ thế nhào vào hỏi han tình hình bệnh trạng của Kim Taehyung.

Riêng chuyện Kim Taehyung vào bệnh viện cũng đủ làm cho Joohyun mệt mỏi quá nhiều. Thần tượng hàng đầu gì đó trước mặt bác sĩ thì cũng chỉ là bệnh nhân, vậy mà bệnh viện lại chỉ định một bác sĩ chuyên cầm dao mổ như cô làm bác sĩ riêng của một ca suy nhược cơ thể bình thường. Đã thế, Seok Jin còn lải nhải bên cạnh cô chuyện vì sao Taehyung không tỉnh lại, khi nào thì Taehyung tỉnh lại, khi Taehyung tỉnh lại thì phải làm sao. Joohyun mệt mỏi y như Jeon Jungkook lèo nhèo bên tai cô ngày xưa khi Taehyung chỉ bị trầy da sau một vụ xô xát với trường nam sinh bên cạnh.

Cởi chiếc mũ phẫu thuật ra rồi gãi đầu, Joohyun bỏ qua cái nhìn ngỡ ngàng của Seok Jin trước mái tóc cần cắt ngắn chỗ nào thì tự nhiên cắt chỗ nấy thành ra lởm chởm, lịch sự mời anh vào phòng. Vừa ngáp dài vừa giải thích tình trạng của Taehyung cho người ngồi nhấp nhổm không yên trên ghế cứ chực chờ nhảy vào họng mình nêu ý kiến, Joohyun kiên nhẫn trả lời hết ngàn lẻ một câu hỏi của Seok Jin rồi chờ anh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, cô liền gọi anh quay lại. Một tay Joohyun gãi lông mày, tay kia cầm cây bút gõ lên phác đồ điều trị của Taehyung đặt ở trên bàn, cô nhẹ nhàng nói:

"Anh Kim, thứ lỗi cho bệnh nghề nghiệp của tôi, căn cứ vào cách anh ngồi xuống đây từ lúc nãy, tôi nghĩ anh nên đi sang khoa ngoại tiêu hóa khám một chuyến."

Vẻ mặt của Seok Jin lập tức lại trở nên nghiêm trọng, anh hấp tấp hỏi Joohyun:

"Bác sĩ, ý cô là sao? Cô nghi ngờ tôi bị mắc bệnh gì?"

Mấy ngón tay đang gãi lông mày của Joohyun chuyển qua đầu mũi, cô cười cười không nhìn đến anh:

"Tôi nghi ngờ anh bị phình tĩnh mạch..."

"Phình tĩnh mạch? Bệnh đó là bệnh gì, vì sao cô chỉ nhìn mà cũng biết được, bệnh của tôi đã nặng đến mức đó rồi sao?"

Joohyun ho nhẹ một tiếng, rồi trước ánh mắt lo lắng của Seok Jin, Joohyun quay lại bộ dạng khô khan thường ngày:

"Phình tĩnh mạch gì đó chỉ là tên y khoa thôi, thông thường người ta gọi đó là bệnh trĩ."

Giống như có ai đó vừa nhét nguyên một trái bóng vào miệng Seok Jin chặn đứng anh lại, Joohyun ngáp dài thêm một lần rồi nói:

"Anh đứng ngồi không yên như vậy, chắc chắn là bệnh của anh đã đến độ ba trong thang bốn cấp độ của bệnh rồi. Thôi, anh qua khoa ngoại tiêu hóa thử đi, bệnh này dù nhạy cảm nhưng điều trị sớm thì bớt đau khổ."

Joohyun phất tay tiễn khách, Seok Jin đứng lại cũng không được mà bỏ đi cũng không xong, anh đen mặt nhìn cô bác sĩ vừa tỉnh bơ trêu tức mình chưa đến một phút sau đã nằm xuống chiếc giường sắt nhỏ buông rèm ngủ kĩ.

---

Bất chấp việc Seok Jin bị trêu như thế, Kim Taehyung vẫn cần đến bác sĩ riêng. Joohyun có vẻ phởn phơ trước lo lắng của Seok Jin, mấy lần nhìn cô vừa tiêm thuốc cho Taehyung vừa hát khe khẽ, anh lại cà khịa với cô rằng chắc tại cô ở bệnh viện lâu quá nên đã vô cảm với nỗi đau của người bệnh. Nói là nói như vậy nhưng vào cái đêm Taehyung hoảng loạn chạy đi tìm Jungkook mà quên cả mọi thứ xung quanh, Seok Jin nhào đến bệnh viện vừa đúng lúc thấy Joohyun mím môi đâm một ống thuốc an thần vào vai cậu mà ánh mắt của cô xót xa vô cùng, chính anh cũng thấy nhói đau. Đêm hôm đó, sau khi Taehyung đã nằm yên trên giường với một cổ tay bầm tím máu tụ, Joohyun ngồi ở giường đối diện kể cho anh nghe chuyện về hai con người ngu ngốc hết lần này đến lần khác để lạc mất nhau trong đời.

Joohyun kể suốt một đêm. Giọng nói của cô mềm nhẹ hơn rất nhiều so với những khi cãi nhau với anh về mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, cả quầng thâm trên mắt cũng nhạt đi bớt dưới ánh đèn vàng. Cho đến khi Joohyun ôm mặt kể cho Seok Jin nghe chuyện Jeon Jungkook là bệnh nhân đầu tiên bước lên bàn mổ cấy lại mấy cánh hoa vào người mình, mà mấy cánh hoa đó lại do chính Kim Taehyung giữ lại, Seok Jin thực sự thấy rằng mình đã sai rồi. Một mình anh đến tìm Jungkook dọa dẫm không cho cậu tới gần Taehyung, một mình anh tát Taehyung đến hằn cả năm dấu ngón tay vì tội dám hôn người mà cậu đã yêu suốt bao nhiêu năm nhưng không có được, chỉ chừng đó thôi cũng đủ làm Seok Jin thấy mình như tội đồ. Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn Joohyun, không dám nghe nốt mấy câu Joohyun tự trách mình rằng nếu biết có ngày này xảy ra, chắc chắn cô không bao giờ làm ra cái nghiên cứu để cho những cánh hoa trong ngực bệnh nhân Hanahaki có thể nở ra thêm lần nữa. Lang thang trên đường suốt một buổi chiều, đếm đủ mấy mươi banner quảng cáo của sáu người mà anh đã làm quản lý từ lúc chân ướt chân ráo thành lập dự án, Seok Jin quyết định quay về công ty tìm đến năm người còn lại.

Cái đêm mà cả người hâm mộ ở dưới sân vận động lẫn năm người đồng đội của Taehyung cùng nhau mở một con đường để cho Taehyung nắm tay Jungkook chạy như bay thoát khỏi hàng rào an ninh rồi đi ra bằng cổng chính dành cho khán giả, Seok Jin nhập viện lúc mười một giờ. Chuyện xảy ra bất ngờ không ai kịp lường trước, Seok Jin đứng canh chừng đạo diễn sân khấu rồi sau đó đã biến thành vật lộn để giữ cho đạo diễn không hành động theo ý của ban giám đốc công ty. Mất một đống công sức và cả máu, Seok Jin mới thò tay được đến cần điều khiển trục nâng rồi gạt cần xuống. Làm xong việc đó thì anh đã bỏ vị trí nhào lên ôm lấy một trong số mấy người bảo vệ chạy xuống phía khán đài. Kim Seok Jin nói chung cũng không phải là thể loại sức khỏe phi thường, tay bảo vệ bị anh ôm cứng một hồi không di chuyển được bèn tức mình túm lấy Seok Jin ném bay anh xuống sàn sân khấu.

Seok Jin gặp lại Joohyun trong tình trạng tay phải bị gãy, trên mặt có một loạt những vết cào là chiến tích đạo diễn sân khấu tặng cho anh. Rồi bất chấp lời thề lương y như từ mẫu gì đó, vừa nhìn thấy Seok Jin ngồi trong phòng cấp cứu, Joohyun đã nhào tới ôm anh vừa khóc vừa cười. Seok Jin bị ép cánh tay đau toát mồ hôi nhưng cắn răng không kêu lên một tiếng, rồi sau đó tình nguyện ở lại trong bệnh viện suốt một tháng trời, ngày nào cũng ăn món cháo nhạt nhẽo mà có lần anh từng chê rằng món cháo đó đã góp công nuôi bác sĩ Bae Joohyun từ hình tượng ca sĩ thần tượng biến thân thành người rừng. Ăn cháo hết một tháng rồi vẫn còn muốn ăn tiếp, Joohyun phải vừa ép buộc vừa đuổi đánh, Seok Jin mới dọn đồ đạc chuyển đi. Ngày ra viện, khi đứng bên cạnh Joohyun ở sảnh bệnh viện chờ Hoseok tới đón, Seok Jin suy nghĩ gì đó rồi tự nhiên buột miệng:

"Bae Joohyun."

"Gì?"

"Cái.. Phình tĩnh mạch đó... Anh không bị mắc."

Joohyun đang đưa tay sửa ống nghe trong túi mình, nghe đến đó thì tròn mắt nhìn anh

"Anh thật sự đến khoa ngoại tiêu hóa?"

Seok Jin gật đầu.

"Anh biết tôi đùa nhưng vẫn chạy sang đó khám thử?"

"Thì... em là bác sĩ mà."

Joohyun ngồi bệt xuống sảnh mà cười, mặc kệ bệnh nhân đi qua nhòm ngó. Seok Jin đỏ mặt cúi đầu nhìn nụ cười đó, đột nhiên nghĩ rằng cháo bệnh viện thật ra cũng rất tốt.

Nếu như Bae Joohyun ăn mặc trang điểm như mấy cô gái bình thường ngoài kia, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đứng cạnh nhìn thấy cô cười.

---

Chia tay bệnh viện không lâu, Seok Jin trực tiếp xách valy đồ đạc tới nhà Joohyun. Đợi một ngày, hai ngày rồi ba ngày Joohyun mới từ bệnh viện quay về, thấy đồ đạc của Seok Jin ở ngoài cô cũng không quan tâm mà đi vào nhà nằm ngủ. Mở mắt ra thì có người gọi cửa, Joohyun vừa dụi mắt vừa nghe Seok Jin háo hức trình bày:

"Bae Joohyun, anh bán nhà để lập công ty cho bọn trẻ rồi, cho anh ở ké đi."

"Tôi với anh có quan hệ gì mà ở ké?"

Seok Jin liếc qua căn nhà như bãi chiến trường của cô bác sĩ, anh nuốt nước bọt hạ quyết tâm rồi nói:

"Nếu như cần có quan hệ mới được ở ké, anh cũng không ngại xác lập mối quan hệ với em."

Seok Jin nấu ăn rất ngon, dọn dẹp cũng rất giỏi. Joohyun không ở lỳ trên bệnh viện nữa, ngày nào hết ca trực cũng ôm tài liệu đi về. Mấy cô y tá đùa rằng Joohyun đã đến tuổi dậy thì, Joohyun gác một chân lên ghế ăn hết sạch cơm hộp Seok Jin làm rồi giả vờ nghiêm túc nói để vợ nấu cơm ngồi nhà chờ mình thì không tốt. Không chỉ có vợ, lại thêm cả một bầy con thơ. Chính Joohyun cũng không hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế, nhưng ngày nào cô cắp cặp về nhà cũng đã nhìn thấy mình như nàng Bạch Tuyết lọt vào động của bảy chú khổng lồ, Seok Jin cùng với sáu đứa con trai ngồi sẵn bên mâm chờ cô và Jungkook về ăn cơm như một gia đình thực sự.

Ở một mình thì bình thường, ở hai người rồi đến lúc tám người thì lại vô cùng hao cơm tốn chỗ.

Joohyun đuổi một lần, Seok Jin nói rằng mình không có chỗ để đi.

Joohyun đuổi lần thứ hai, anh nói rằng công ty của mình đang nợ cả một đống tiền không trả nổi.

Joohyun đuổi lần thứ ba, anh quày quả ôm đống album mới phát hành của sáu con mèo hoang thả vào lòng cô, nói tất cả tài sản của anh bây giờ chỉ có thế.

Joohyun đuổi lần thứ tám, Seok Jin nói công ty bây giờ mới chỉ hòa vốn, chưa có được một đồng lãi nào.

Lần thứ mười, lúc đó trụ sở công ty chuyển từ một cái nhà kho bụi bặm lên cả tòa nhà trên mặt phố, Jungkook cũng đã đi chụp cho nhóm bộ ảnh quảng cáo thứ mấy mươi, Seok Jin mặt dày nói mình cần tiền để mua một tòa nhà lớn hơn.

Lần thứ bao nhiêu không rõ, Joohyun dứt khoát đuổi Seok Jin đi khỏi nhà, anh đồng ý nhưng sau đó nhất quyết kéo cô chuyển nhà cùng. Tìm đủ mọi cách cầu hôn mà Joohyun không đồng ý, thậm chí có lần định viện đến cả concert của nhóm để lên đó học theo Taehyung trực tiếp cầu hôn cô cũng không thành, cuối cùng có một ngày Seok Jin tuyệt vọng nói:

"Bae Joohyun, nếu bây giờ cưới anh ảnh cưới của em sẽ do nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất nước chụp, đám cưới của em sẽ được nhóm nhạc có lịch sử thành lập ngầu nhất trên đời hát chúc mừng, có mất gì đâu mà em không đồng ý?"

Joohyun mệt mỏi gãi đầu, tóc cô đã dài hơn trước rất nhiều vì cô không nỡ cắt, Seok Jin dù bận cỡ nào thì mỗi tối cũng đích thân gội đầu cho cô. Cô liếc nhìn Seok Jin rồi thẳng thừng nói:

"Cưới hay không thì cũng đã ở chung nhà, cần gì phải khoa trương như thế?"

"Anh cần tờ giấy có chính quyền xác nhận."

"Em xác nhận là được rồi, chính quyền xác nhận để làm gì?"

Seok Jin lôi ra hộp nhẫn lần thứ bao nhiêu không rõ, anh rầu rĩ trả lời cô:

"Xác nhận anh là chồng em, đừng tưởng anh không biết em lên bệnh viện lúc nào cũng nói với đám y tá rằng có vợ con đang chờ ở nhà."

Đám cưới được tổ chức không lâu sau đó, Joohyun chưa kịp cười vì người bắt được hoa cưới là Jeon Jungkook thì đã phải cởi váy cô dâu lên bệnh viện vì có tai nạn bất ngờ. Chú rể Kim Seok Jin nhìn cô dâu của mình chân đạp váy xuống tay khoác áo blouse lên, anh tự hào quay ra nói với cả nhóm nhạc đang còn cười nhìn bó hoa trên tay Jungkook:

"Mấy đứa, chồng anh thật sự rất ngầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro