Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luôn luôn là như thế, cảnh tượng này Y tá Lee đã thấy kể từ ngày chàng trai này vào đây. Cũng nghe nói rằng ngày trước là bác sĩ rất giỏi trên tuyến bệnh biện Trung Ương nhưng vì nguyên cớ gì mà như bây giờ thì cô không biết nhưng chắc chắn là đau khổ lắm mới đẩy một con người được tiếng là vừa sắc vừa tài này vào tình trạng hiện nay.

Cứ mỗi buổi sáng sớm hay buổi chiều thì chàng trai sẽ đứng bên cửa sổ, nhìn từ tia nắng đầu tiên hắt xuống ngọn cỏ phía xa đến khi ánh nắng bắt đầu gay gắt dần thì chàng trai mới thôi, buông lại rèm che sau đó quay lại ngồi trên chiếc giường, im lặng và đợi đến khi ánh chiều hắt lại những tia nắng cuối ngày thì chiếc rèm mới được kéo lại.

Chàng trai với mái tóc đen mượt, mềm mại, ngang sau gáy, mang một vẻ đẹp thanh cao. Và đến hiện tại thì cô không dám chắc là khi nhìn vào khuôn mặt của chàng trai này mà không thể không thất thần như lần đầu gặp. Đôi mắt nâu sâu thẳm gợi cho người khác nhìn vào như đang xoáy sâu vào một hố đen không có chút ánh sáng, dường như chỉ dành để chất chứa những quá khứ của kiếp người, của những số phận. 

Nhưng cái yên lặng của cậu khiến cho hình ảnh đó, không khí đó gợi cho người khác nhìn vào rất đau lòng, muốn phá vỡ đi nhưng lại ngại ngùng không muốn làm điều gì ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng này. Chính vì thế trong sáu tháng chàng trai ở đây thì các bác sĩ đến kiểm tra cũng nhỏ nhẹ hết mức khi vào phòng này.

- Bác sĩ! Tình hình của cậu ấy từ khi nhập viện sáu tháng nay vẫn luôn vậy. Tình trạng bệnh nhân như thế nào đã có rất rõ ràng trong bệnh án. Vì cậu ấy nhập viện trong tình trạng thương tổn về tâm lý rất nặng và cậu ấy rất thích yên tĩnh nên... nên....

- Tôi hiểu rồi!

Y tá Lee chỉ sợ rằng mình đã khiến vị bác sĩ này mất lòng, nhưng vào khoảng thời gian này là thời gian yên bình mà chàng trai muốn tận hưởng và không có bác sĩ nào đến khám trong những lúc như thế này cả. Cô đâu nỡ phá vỡ đi khoảng thời gian như vậy của chàng trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro