Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau sự im lặng, thứ thể hiện được nhất điều không thể diễn tả chính là Âm Nhạc - anh đã từng nghe qua câu nói này, và giờ đây trong giai điệu của điệu sáo trúc và tiếng đàn tranh, sâu lắng, dịu dàng mà da diết, chàng trai đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm cảnh mặt trời mọc, nó khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ngắm nhìn suốt đời vì nó bình dị và an lành tới mức khiến anh trong lúc này có ngay ý nghĩ là sẽ vứt bỏ tất cả để được đắm chìm vào không khí và giai điệu này, nó chạm vào đến bến bờ của cảm xúc. Rung động vô cớ trong sự yên lặng.

Bước đến phía bên cậu, anh cất lời:

- Đẹp sao?

- ...

- Tôi ngắm cùng cậu nhé!

- ...

Và trong một buổi sáng, anh đã trải qua giây phút thanh bình nhất trong cuộc đời của mình. Không một âm thanh, phía xa ánh mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên lên bóng hai người đứng tựa cửa sổ.

Đến khi ánh nắng dần gay gắt hơn, chàng trai cũng chỉ quay sang nhìn lướt qua anh rồi buông rèm xuống như một việc làm vô thức và chắc chắn cậu phải làm rồi quay người ngồi xuống giường.

- Từ giờ cậu sẽ không được đứng như vậy nữa.

Anh buông một câu rồi đi ra ngoài. Đóng lại cánh cửa, bên ngoài có hai vệ sĩ đứng canh nghiêm trang cúi đầu chào anh.

Đi qua hành lang bệnh viện, các bác sĩ nhìn thấy anh thì đứng lại chào:

- Chào buổi sáng, bác sĩ Kim.

Anh cười gật đầu chào hỏi lại:

- Chào bác sĩ Han, cô đi làm sớm quá.

- À, vâng, thói quen thôi. Anh cũng vậy!

- Vâng, chúc cô một ngày làm việc tốt.

- Cảm ơn!

Xa xa lại từng đợt bệnh nhân cùng từng tốp y tá đi qua, anh đều mỉm cười chào hỏi. Một nhóm ba cô y tá đi cùng nhau sau khi chào hỏi anh thì đứng lại dõi mắt theo anh bước đi xa. Y tá Min, một cô gái với biệt danh là "xe lu của bệnh viện", đôi mắt hấp háy nhìn theo, tay nắm lại trước ngực kêu lên:

- Ôi! Anh ấy tuyệt vời vậy mà, đâu có hung dữ như y tá Lee nói đâu. Đã nói là rất lịch sự và khí chất mà. Anh ấy chưa vợ đúng không, mà không được, anh ấy mới có đến bệnh viện gần một tuần thôi mà bao nhiêu đứa đã léng phéng rồi, kiểu này không kịp rồi, tớ phải đi trước mới được. Ôi,...

Chưa nói hết câu đã bị Mihwa đứng bên kéo lại rồi cốc một cái vào đầu chặn đứt tơ tưởng của cô, khiến cô kêu lên:

- Á, đau!

- Cậu tỉnh lại đi, cậu có chân thò vào sao? Đi thôi.

Bomi bên cạnh buồn cười nhìn hai cô bạn, rồi nhìn theo bóng vị bác sĩ được coi là "đỉnh của đỉnh" của ngành y này, lắc đầu rồi kéo tay hai người:

- Đi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro