Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng viện trưởng.

Bước vào phòng, Bác sĩ Kim nhìn vị Viện trưởng hiền hậu trước mặt, nụ cười tươi dần trên đôi môi.

- Chú Bae, làm Viện trưởng rồi mà chú vẫn chăm chỉ như vậy sao? Phải đến làm sớm hơn cả cháu à?

Chú Baengẩng đầu lên nhìn anh rồi cười nói:

- Taehyung à? Vào đây, đến đây ngồi đi, đã quen việc chưa? Tốt chứ?

- Dạ rất tốt chú ạ.

- Ừm, chỉ hai năm mà cháu có thể tốt nghiệp ngành Y với bằng Ưu khiến ta thực sự rất vui mừng, bao lâu nay ta mong cháu đi học thì cháu không chịu, đùng một cái lại muốn đi, đến giờ lại còn chịu về giúp chú nữa, chú thật rất mừng đó. Thật sự mẹ cháu...

- Kìa chú, cháu học cũng đã học rồi, cũng về đây rồi, chú còn nhắc lại chuyện trước kia làm gì nữa.

- Ừ, chú lại hồ đồ nữa rồi. Sao rồi? Tìm chú có chuyện gì à?

- Dạ, bệnh nhân Jungkook ở phòng chăm sóc đặt biệt ạ, cháu muốn làm bác sĩ chính phụ trách cho cậu ấy, mấy hôm nay cháu cũng đã nghiên cứu qua bệnh này và tình trạng của cậu ấy, cháu tin mình sẽ giúp được cậu ấy.

- Việc này..., Taehyung à, cháu phải hiểu là cậu bé ấy hiện tại tình trạng đang không tốt như bên ngoài nhìn thấy. Vì thực sự cậu bé này không thể nói là không kiên cường, mô não của cậu bé này hiện tại đang dần suy thoái, tình trạng cơ thể cũng rất lo ngại vì hàng ngày phải tiêm qua rất nhiều loại thuốc để giảm đau. Nhiều khi không có tác dụng, những cơn đau khiến cậu bé ấy vật lộn lên xuống đến khi ngất đi tỉnh lại nhiều lần. Vậy mà chú cũng chưa từng nghe qua một tiếng rên nào từ cậu bé, dù rằng... Jungkook không phải là bị câm, dây thanh âm vãn bình thường, mà thật sự là cậu bé không muốn nói. Vậy phải cần có ý chí như thế nào thì mới khiến một người ngay cả khi đau đớn như vậy cũng không bật ra một tiếng kêu rên? Nhưng nếu cậu bé ấy kiên cường như thật vậy thì đâu có như bây giờ. Hầy!

Taehyung à! Tình trạng như vậy mặc dù chú có thể tin tưởng vào năng lực của cháu nhưng hoàn cảnh cậu bé đặt biệt, mà chú cũng rất quan tâm và yêu thương Jungkook. Có những chuyên gia giỏi cùng làm việc thì sẽ tốt hơn cho cậu bé ấy, cháu hiểu không? Hiện tại chú đang mời thêm hai chuyên gia bên Mỹ về rồi.

- Cháu biết, nhưng việc này cháu đã thỏa thuận với những bắc sĩ ở đây. Những bác sĩ phụ trách trước và hai chuyên gia nếu đến đây thì cháu sẽ làm việc lại với họ tìm hiểu sâu hơn.

- Cháu...

- Mong chú giúp cháu.

Anh đứng dậy cúi đầu.

- Cháu xin phép.

Rồi bước đi ra ngoài.

Viện Trưởng Bae đứng trong phòng nhìn anh bước ra ngoài với ánh mắt bất lực.

- Thật đúng là, đã quyết là không cho người khác sự lựa chọn khác. Thật là... hầy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro