Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cậu tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, lúc đang duỗi thẳng người thì thấy anh mang tới một khay đầy thức ăn.

-Dậy rồi à? Ngủ ngon không?

Cậu gật gật đầu, thấy anh ngồi bên mép giường, cậu theo thói quen chui vào lòng anh, tìm vị trí thoải mái dựa vào.

-Ngủ cả một ngày vẫn chưa ăn gì cả, tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho em đây, qua đây ăn chút đi.

Anh gấp thức ăn trên khay, xem cậu như trẻ con mà đút cậu ăn cơm. Đối với hành động của anh, cậu hơi giận nhăn mặt nhíu mày.

Gì chứ! Dám xem cậu như trẻ con.

-Tôi muốn tự ăn.

-Ngoan, tôi đút cho em, không phải thắt lưng em không thoải mái sao, ngồi im đi đừng có lộn xộn.

Biết có nói thế nào cái tên Kim TaeHyung kia cũng không để cho cậu tự ăn, cậu cũng chỉ có thể thật thà hé miệng, bộ dạng giống như chim mẹ đang mớm mồi cho chim non vậy.

-Kookie, khi nào em phải về nước?

-Bây giờ là lúc nào rồi?

Cậu một miệng đầy thức ăn, lúng túng hỏi. Ở cùng với anh, cậu hầu như không có tính ngày, cho nên căn bản cậu không rõ mình đã ở Châu Âu được bao nhiêu ngày.

“Ngày ba tháng tám.”

Ngày ba tháng tám, ừm! Cậu đến đây cũng đã không ít ngày, ngày mốt là phải về nước rồi. Nói cách khác, cậu với anh chỉ còn gặp nhau hai ngày nữa!? Không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc đó trong lòng cậu lại cảm thấy buồn bã.

-Ngày mốt tôi sẽ về.

Anh gật gật đầu, đem ngụm cuối cùng đút vào miệng cậu. Cậu dùng giọng mơ hồ nói.

-Anh làm tôi suốt mấy ngày nay, tôi vẫn chưa có hỏi qua chuyện của anh.

Anh đem bát đũa cất xong mới ngồi lại bên giường, thuận tiện kéo cậu vào trong lòng.

Em muốn hỏi tôi cái gì?

-Chúng ta… sau khi trở lại… Sẽ… Không cần gặp lại… ừm… Tôi muốn nói là… Nói…

Cậu mặt đỏ bừng nói không ra lời.

-Tại sao chúng ta không cần gặp lại?

Anh giận tái mặt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Cố nén chua xót đang không ngừng dâng trào trong lòng, cậu khó khăn nói ra lý đo.

-Chúng ta cùng một chỗ chẳng qua là vì nhất thời hồ đồ, sau khi trở về nên trở lại cuộc sống “bình thường”, cho nên tôi nghĩ chúng ta không nên gặp lại mới tốt.

Cậu đặc biệt cường điệu hóa hai chữ “bình thường”. Tuy rằng cậu nói kiên quyết như vậy, thế nhưng bàn tay đang nắm chặt kia của cậu đã tiết lộ bí mật của cậu.

Anh chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói một lời, qua một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng.

-Tôi cũng có hôn thê rồi.”

Cái gì!?

Hắn… Hắn đã có hôn thê rồi sao?

-Anh nói… Anh… Đã có… có… Hôn thê…

-Đúng vậy!

Cậu nhất thời nghe thấy có cái gì đó đã vỡ nát. Nhìn chằm chằm vào anh, một hồi sau cậu mới tìm được giọng nói của chính mình.

-Anh đã có hôn thê rồi, tại sao còn muốn trêu chọc tôi?

Hắn, hắn chính là… người đàn ông đầu tiên cậu thích, thế nhưng…

Hắn, thế nhưng hắn lại nói đã có hôn thê, rốt cuộc hắn coi Jeon Jung Kook này là cái gì?

-Kookie, cậu nghe tôi nói đã, tôi và vị hôn thê đã có đính ước từ lúc nhỏ, ước định khi nào cô ta hai mươi lăm tuổi sẽ chính thức cưới cô ta về, năm nay cô ta vừa tròn hai lăm tuổi, cho nên sau khi về tôi sẽ kết hôn với cô ta. Tôi không cố ý giấu diếm, chỉ là không nghĩ tới tôi lại sẽ thích cậu.

Để tăng thêm độ tin tưởng, anh len lén véo đùi mình, muốn nặn ra vài giọt nước mắt, để tranh thủ sự đồng tình của cậu.

Cậu hít thở vài cái, muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Ha, hắn muốn kết hôn thì liên quan gì tới mình?

Cậu cùng lắm cũng chỉ qua là đối tượng “tình một đêm” của hắn, bản thân có tư cách gì trách mắng hắn, hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì, kỳ thực… Là bản thân mình đụng phải hắn trước.

Chỉ là… Cậu cảm thấy tim mình thật đau… Đau quá…

Cưỡng chế nước mắt sắp trào ra, chuyển hướng qua anh nở nụ cười.

-Kim… chúc mừng anh nha! Làm chú rể rồi.”

Cậu hận không thể tự cắn vào đầu lưỡi của chính mình, nghĩ một cách chế giễu, bản thân thật đúng là khoan hồng độ lượng nha!

-Kookie

-Tôi không sao.

Cúi đầu nghĩ nghĩ một lúc, cậu tự mình cởi quần áo xuống, chủ động ôm cổ anh.

TaeHyung bởi vì hành động của cậu mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, khó hiểu nhìn cậu.

-Ôm tôi, sau khi trở lại chúng ta sẽ thành người xa lạ, cho nên chúng ta hãy cùng nhau thoải mái tận hưởng hai ngày còn lại đi!

Đối mặt với một JungKook dụ hoặc như vậy, Kim TaeHyung đã sớm “cúi đầu”* làm sao có thể bỏ qua, xoay người đè cậu xuống, từ bị động đoạt lại chủ quyền trở thành chủ động.

Cậu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

Anh vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, đương nhiên không thể bỏ sót giọt nước mắt kia, cho dù thấy cậu đau lòng hắn cũng không thể tỏ thái độ gì, tuy nhiên, cái miệng của hắn bất giác hơi hơi giương lên.

Trên mặt tràn đầy biểu tình đắc ý, chỉ là cậu đang nhắm mắt không thể nhìn thấy được.
__________________________🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro