Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại nước đã ba ngày, ba ngày nay cậu vẫn ăn không ngon ngủ không yên. Thiếu hơi ấm quen thuộc của người kia, cậu mỗi ngày đều khó có thể ngủ được.

Còn một tuần nữa là phải về công ty đi làm, cậu bắt buộc chính mình phải mau chóng lấy lại tinh thần.

Mở ra tờ báo mới mua sáng nay, cậu trừng lớn mắt...

Ước chừng khoảng ba trang, tất cả đều là về người đã khiến cậu đau lòng - Kim TaeHyung.

Kim TaeHyung - tổng tài tập đoàn Kim thị, trước đêm tổ chức tiệc chiêu đãi lần đầu nhậm chức hắn đã tổ chức họp báo, trước cánh phóng viên hắn cho biết vào ngày 28 tháng 12, cũng chính là ba ngày sau, hắn sẽ chính thức cưới vị hôn thê của hắn về nhà, tin bất thình lình này làm chấn động toàn xã hội.

Làm người ta nghi hoặc chính là, Kim TaeHyung chưa bao giờ công khai đã có hôn thê, có người nói, đã từng có nhiều ông chủ của các tập đoàn lớn vì muốn lôi kéo tâp đoàn Kim thị, đều đem con gái giới thiệu cho hắn lại không thấy hắn lui tới cùng ai, bởi vậy tin Kim TaeHyung sắp kết hôn lọt vào nhiều phương diện phỏng đoán...

Anh... Ba ngày sau sẽ kết hôn...

Biết được tin này, nhẫn nhịn cùng kiên cường của cậu cuối cùng vào thời khắc này cũng tan vỡ.

Cậu gào khóc thảm thiết, khóc đến ruột gan như muốn đứt từng khúc vậy.

Tuy rằng đã sớm biết, cũng sớm có chuẩn bị, nhưng cậu vẫn ôm hy vọng tất cả đều là giả, bây giờ cái hy vọng nhỏ nhoi kia đều bị tờ báo này đập tan hết.

Cậu lao tới phòng tắm, cởi quần áo, dùng nước lạnh gột sạch chính mình, thân thể bị cậu thô lỗ chà sát tới đỏ lên, cậu vẫn cứ dùng sức chà sát giống như muốn lột xuống một tầng da mới vừa lòng.

Cậu muốn rửa sạch dấu vết mà anh lưu lại trên người, cũng muốn rửa sạch hình ảnh hắn ta ở trong lòng, thế nhưng, bất luận cậu có chà rửa thế nào, sự thật này đã sớm khắc ở trên người, giống như gông cùm, càng vùng vẫy càng siết chặt.

Không biết qua bao lâu cậu mới ngừng hành hạ bản thân, khoác áo tắm lên người cậu bước ra khỏi phòng tắm, vừa ngồi xuống giường điện thoại trong phòng khách liền vang lên. Mang theo thân thể mệt mỏi, cậu chậm chạp đi nghe điện thoại.

-A lô, ai đấy?

-JungKookie, là bố đây!

Nghe thấy giọng bố truyền từ ống nghe qua, cậu đột nhiên cảm thấy muốn khóc, cố nén nước mắt, cậu không thể để cho bố lo lắng được.

-Bố à, có việc gì không?

-Con đi Châu Âu về rồi à? Chơi có vui không?

Câu hỏi quan tâm của ba Jeobln lại làm cậu thương tâm nhớ lại.

-Dạ! Cũng được.

Nghẹn ngào, cậu không nhịn được rơi nước mắt.

-Xảy ra chuyện gì à? Nghe giọng con có chút là lạ.

-Không có gì đâu bố.

-JungKookie, con ngày mốt có thể về nhà một chuyến không?

Ngày mốt!?

Không phải là trước ngày anh kết hôn một ngày sao?

Không được! Không được nhớ tới hắn nữa.

-Được rồi, ngày mốt con sẽ về.

-Ừ, mẹ con lâu rồi không gặp con, suốt ngày thúc giục bố gọi điện thoại kêu con về, còn nói sẽ nấu một đống đồ con thích ăn chờ con về.

-Con biết rồi.

Gác máy điện thoại, nước mắt cứ như thủy triều lăn xuống.

-Oa.... oa... TaeHyung... Vì sao anh muốn kết hôn... oa oa...

Kính - coong -

Chuông cửa trùng hợp vang lên ngay lúc này. Ai vậy? Sao lại chọn ngay lúc này mà tới cơ chứ!

Nhanh chóng lau khô nước mắt, cậu bước ra mở cửa.

-Anh...

Cậu kinh hãi trợn tròn hai mắt. Người đứng trước cửa, chính là người khiến cậu không ngừng khóc lóc. Cậu né tránh ánh nhìn của anh.

-Kookie, sao em dám không từ mà biệt hả?

Không từ mà biệt là vì cậu sợ chính mình sẽ không kìm được mà rơi lệ trước mặt hắn, cầu xin anh đừng bỏ rơi cậu.

-Sao lại không nói gì?

-Không phải chuyện của anh. Còn nữa, sao biết tôi ở chỗ này?"

-Em có biết sau khi em bỏ đi mà không nói tiếng nào, tôi đã lo lắng nhiều thế nào không? Tôi như thằng điên không ngừng tìm kiếm em, nghĩ tới lúc tìm thấy em, em sẽ vui vẻ ôm hôn tôi, không nghĩ đến em lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi.

-Anh tìm tôi làm gì? Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao? Sau khi quay về Đài Loan, mệnh ai nấy sống.

Trong đầu có chút vui vẻ, tuy nhiên cậu vẫn muốn dùng thái độ lạnh lùng thờ ơ đáp lại anh.

-Kookie, tôi biết em vì chuyện tôi đã có hôn thê mà phải chịu đả kích lớn, nhưng tôi vẫn muốn nói cho em biết, anh yêu em."

Anh không kìm được kích động mà ôm chầm lấy cậu, thổ lộ tình yêu với cậu.

-Vậy còn vị hôn thê của anh thì sao?

Cậu khinh thường bĩu môi.

-Tôi cũng yêu em ấy, cả hai đều là người mà tôi dùng cả sinh mạng để yêu thương, tôi thực không muốn buông tay.

-Thật đúng là bác ái nha!

Nghe anh nói, cậu lộ ra biểu tình giống như người vợ nhỏ đang ghen tuông vậy.

Khóa miệng anh khẽ nhếch, nhẹ nhàng mỉm cười đắc ý, tiểu Kookie quả nhiên là yêu anh.

-Cái này không phải bác ái, anh cùng vị hôn thê từ nhỏ đã quen biết mãi đến khi cha mẹ bắt anh xuất ngoại, trước khi đi, anh đã ước định với em ấy, đến khi em ấy 25 tuổi tôi nhất định trở về cưới em ấy, mà em và em ấy đều làm cho anh rung động, hại anh muốn buông cũng buông không ra."

-Vậy anh muốn thế nào? Ngồi yên hưởng phúc?

-Kookie...

Anh biết cậu không phải hoàn toàn vô tình với anh, động tác cũng lớn mật hơn. Tay của anh bắt đầu giở trò, miệng đương nhiên cũng không nhàn rỗi, tấn công lên vành tai của cậu.

-Không... Không muốn... Đừng như vậy...

Cậu kháng cự xâm phạm của anh, nhưng thân thể không tự chủ mà đáp lại.

-Thân thể của em đã đáp lại anh rồi, còn nói không muốn.

Bị anh nói như thế, mặt cậu bất giác đỏ lên. Lúc ở Châu Âu, thân thể cậu bị anh dạy dỗ đủ, anh chỉ cần vuốt ve mặt cậu một cái, cậu sẽ không tự chủ được mà đáp lại, hại cậu vì chuyện này buồn bực rất lâu.

-Kookie, ngoan ngoãn cho anh ôm một chút, ba ngày nữa anh sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng ta thật sự sẽ không còn có thể gặp lại, anh không muốn khiến em ấy đau lòng, anh cũng không muốn thấy em đau lòng!

-Anh... đồ xấu xa, biết rõ tôi không thể cự tuyệt anh, còn coi thường tôi như vậy.

Cậu khóc thút thít lên án.

-Ừ, anh xấu xa, nhưng anh chỉ xấu xa với mình em thôi.

Ôm lấy cậu, anh đi về phía phòng cậu đóng cửa lại, bên trong liền truyền tới tiếng rên rỉ xuân sắc khôn cùng.

_______________
-Ba mẹ, con về rồi.

Cậu đặt hành lý đơn giản xuống, ở ngoài cửa gọi lớn.

Từ sau khi cậu đến công ty làm, hầu như ít khi về nhà, nhìn căn nhà vẫn bài trí như ngày cậu chưa rời đi, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời.

-JungKookie, bảo bối ngoan của mẹ. Con cuối cùng cũng về nhà.

Mẹ Jeon lâu không gặp con chồm lên ôm lấy cậu.

-JungKookie, muốn mời con về nhà một chuyến quả thật là hao tổn công sức nha!

Bố Jeon từ phía sau bước tới.

-Ha ha!

Mẹ Jeon lấy hành lý trong tay cậu giao cho bố Jeon, sau đó hưng phấn lôi cậu tới bàn ăn.

Người cha đáng thương bất đắc dĩ nhìn vợ mình, cả thùng giấm to cũng bị đánh đổ.

Ai~~~~ Có con lập tức sẽ quên luôn ông xã nha.

Không để ý đến ông xã biểu tình giống như "Khuê trung oán phụ", bà thân thiết lôi kéo cậu.

-Mẹ cũng lâu không gặp con rồi, nhìn con hình như gầy đi rất nhiều, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con cả một bàn đồ ăn, toàn món con thích thôi, ăn nhanh kẻo nguội!

-Cám ơn mẹ, bố ơi, bố cũng mau qua ăn đi!

-Ừ, được rồi!

Vẫn là con tốt, còn nhớ đến bố nó, không giống như mẹ nó, có "tử vong phu", mệt ông mỗi đêm đều cố gắng lấy lòng nàng ta.

Ai~~~~~ Người kia than thở.

Chờ khi bố Jeon ai oán đem hành lí đặt trên sofa xong, một nhà ba người ngồi trên bàn cơm, hưởng thụ không khí gia đình đã lâu không có, cũng làm cho cậu tạm thời quên đi anh.

Đêm đến, cậu trở lại phòng, vẻ mặt hạnh phúc khi nãy nháy mắt suy sụp giống như cha mẹ chết hết.

-Taehyung...

Nỗi nhớ cậu tạm quên khi nãy, vào giờ phút này lại cuồn cuộn trào ra như thủy triều.

Đêm đó, TaeHyung đến nhà tìm cậu, bọn họ đã xảy ra quan hệ, anh ở lại nhà cậu hai ngày, cho đến tận hôm nay tự tay mình tiễn cậu về nhà ba mẹ.

Rốt cuộc... Vẫn không thể giữ anh ấy lại...

Vì sao số cậu lại lận đận đến vậy?

Tổ quốc làm cách mạng mười một lần đã thành công, cậu thậm chí rất cố gắng, vì tình làm cách mạng đến ba mươi mốt lần, thế nhưng lại vẫn không thành công.

Hai lăm năm qua, quen hơn ba mươi cô gái, anh là người đàn ông đầu tiên cậu hẹn hò, nhưng cũng lại là người đàn ông đầu tiên làm cho cậu đau lòng đến vậy...

Nước mắt lại không ngừng rơi xuống...

Cậu không biết ảm đảm bi thương đến bao lâu thì nghe tiếng đập cửa vang lên.

-JungKookie, ngủ chưa con?

-Chưa mẹ ạ.

Nghe thấy tiếng mẹ, cậu lung tung lau khóe mắt, đứng dậy đi mở cửa.

-Mẹ có việc gì à?

Cậu mở cửa cho mẹ mình vào.

-Có chút chuyện.

Mẹ Jeon kéo con ngồi xuống mép giường, trong tay cầm một hộp đựng đồ trang sức.

Cậu khó hiểu nhìn mẹ.

Mẹ Jeon lấy từ trong hộp ra một miếng ngọc bội lấp lánh màu xanh, bề mặt được chạm khắc tinh xảo không chút tì vết, khi cầm lên cảm thấy ánh sáng dường như có thể xuyên qua, vừa nhìn liền biết ngay là hàng cao cấp.

Cậu kinh ngạc nhìn mẹ.

-Mẹ... Cái này là...

Cậu nhớ rõ khối ngọc bội này từ trước đến giờ mẹ đều không cho cậu chạm vào, sao bây giờ lại...

-Đây là ngọc bội gia truyền bà nội con cho mẹ, khối ngọc bội này chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái, hiện tại mẹ giao nó cho con, là muốn tặng cho nửa kia của con.

-Nửa kia của con?

Làm ơn đi, cậu bây giờ làm gì có "nửa" nào, nữa kia của cậu ngày mai kết hôn rồi, làm sao tặng cho anh ta đây.

-Đúng vậy! Phải giữ gìn thật tốt nha! Đi ngủ sớm chút đi! Ngày mai bận rộn lắm đây!

Mẹ Jeon lưu lại vẻ mặt nghi hoặc của cậu, khóe mắt lóng lánh hơi nước rời khỏi phòng.

Mang theo một bụng nghi hoặc cùng nỗi nhớ anh, tối nay thực sự cậu ngủ không yên.
____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro