Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đến giờ về chiều rồi , ngày học cũng kết thúc , hai người họ vẫn ở trên sân thượng do thời tiết khá là quang đãng nên không có nắng mà ngược lại có gió rất mát .

- Kookie à ! Cả ngày hôm nay chúng ta chưa ăn gì rồi mình thấy đói .

- Vậy chúng ta đi ăn 

- Tất nhiên rồi , cậu thấy ổn ơn chưa ?

- Mình thấy khá hơn rất nhiều . Cảm ơn cậu nhé Hopie

- Ôi trời ! Giữa hai ta mà còn có chuyện khách sáo thế ư ?

- Hha . Phải rồi . Hopie à ! Mình muốn uống rượu

- Uống rượu sao ? Cậu đùa mình à ?

- mình nghiêm túc mà .

- Nhưng mình không biết uống

- Mình cũng đâu biết uống , chúng ta cũng lớn rồi mà , hãy thử đổi khẩu vị xem .

- Được ! Nếu cậu muốn

- Hopie à ! Cậu là nhất

Cả hai đang cười nói đi ra cổng thì cậu bỗng khựng lại . JHope thấy lạ nên nhìn theo hướng mắt của cậu thì thấy TaeHyung đến đón Jimin , cả hai người họ đang cười nói vui vẻ . Lúc này ánh mắt TaeHyung vô tình liếc ngang và thấy Jungkook với JHope đang nhìn mình , anh định lên tiếng nói gì đó thì cậu đã kéo JHope đi và xem như không thấy anh.
Thấy anh đứng thất thần nhìn gì đó thì Jimin mới lên tiếng

- Anh nhìn gì thế ?

- À không có gì .

Nói rồi anh qua ghế lái rồi chạy xe đi mất.

--------

Đã hơn 8h tối rồi , anh sau khi cùng Jimin đi đây đó cũng về tắm rửa rồi xuống phòng khách xem tivi . Lúc này còn mỗi anh va Yura , thấy cô ta định đi đâu đó anh mới lên tiếng .

- Chị

- Có chuyện gì ?

- Jungkook ....

- Cậu ta chưa về , chị có hẹn nên chị đi trước đây

Nghe cô ta nói xong anh khẽ cau mày , rõ ràng lúc đó anh thấy cậu đi học về rồi mà nhưng tại sao bây giờ còn chưa về nhà ? Anh chợt giật mình về hành động của mình . Tại sao anh lại để tâm đến chuyện của cậu ? Tại sao trong lòng anh lại có cảm giác lạ khi nghĩ về cậu đến vậy ?
Đang thất thần suy nghĩ thì nghe có tiếng mở cửa  , sau đó một cậu trai với bộ đồ học sinh bước vào

- Cậu đi đâu mà giờ này mới về ?

- Liên quan đến anh sao ?
Khá chột dạ về câu hỏi của cậu anh vội nói

- Cậu nghĩ gì vậy ? Tất nhiên là không rồi . Chỉ là dù gì cậu cũng là em trai của bạn anh tôi cho nên nếu cậu bị làm sao chẳng phải gia đình tôi sẽ bị mang tiếng sao ?

Lúc này nghe anh nói xong cậu mới từ từ ngẩng đầu lên ngước đôi mắt thất vọng lẫn đau buồn nhìn anh , lúc đầu cậu còn nghĩ anh lo cho cậu cơ chứ , cậu khẽ cười , nụ cười nhìn thật đáng thương .

- Vậy sao ? Vậy phải xin lỗi vì làm anh lo xa rồi

Nói rồi cậu định bước qua anh , anh đứng đối diện cậu nhìn đôi mắt ươn ướt như sắp khóc cộng với khuôn mặt đỏ ửng của cậu , trên người cậu còn toát ra mùi rượu nữa . Anh túm cổ tay cậu hỏi .

- Cậu uống rượu sao ?

- Một chút 

- Cậu có biết...

- Đủ rồi , làm ơn đừng nói nữa . Tôi biết rồi lần sau tôi không làm thế nữa .... Hức ... Cho nên... Anh không cần sợ tôi làm ảnh hưởng đến gia đình anh đâu .

- Tôi chỉ muốn nói....

- Được rồi ... Hức .. tôi hiểu hết mà...hức .... tôi ... Ngày mai sẽ ra khỏi nhà anh là được chứ gì ? Như thế anh không cần phải lo gì nữa .

Nói rồi cậu hất tay anh ra rồi bỏ lên phòng với đôi mắt đẫm lệ .
Ở trong phòng cậu tắm rửa xong rồi ổn định giọng nói , cầm điện thoại lên ấn dãy số quen thuộc . Chỉ vài tiếng tút sau đó đầu dây bên kia bắt máy .

- Aiyooo Kookie của anh à ! Hôm nay ngược gió hay sao mà lại gọi cho anh hai thế ?

- Em.. chỉ là nhớ anh hai thôi

- Anh cũng nhớ em lắm . Ở nhà ngoan nhé , thằng nhóc TaeHyung có bắt nạt bảo bối của anh không đấy ?

- Dạ.... không ạ

- Em sao vậy ? Em khóc sao Kookie ? Thằng Tae nó bắt nạt em à ?

- Không phải

- Kookie à ! Nếu thằng nhóc đó mà đối xử không tốt với em thì cứ nói với anh , anh sẽ cho nó một trận .
Từ đầu dây bên kia Nam Joon nói vọng vào .

- Không có ! Tae không bắt nạt em , chỉ là... Em nhớ anh hai quá thôi .

- Thôi được rồi Kookie ngoan của anh , anh cũng nhớ em lắm mà , lớn rồi sao lại mè nheo như con nít thế kia hả ? Anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc ổn thỏa rồi về với em được không ?

Cậu biết 2 người kia không nhìn thấy nhưng rồi vẫn cố gật đầu . Nói tiếp .

- hai anh ngủ đi , em cũng ngủ đây em thấy buồn ngủ rồi

- Được rồi bảo bối ngủ ngoan nhé

- Vâng

Khi tắt máy Jin mới thở dài , ai mà biết có chuyện gì sảy ra với cậu chứ anh rất hiểu Kookie , bố mẹ hai người mất từ khi cả hai còn nhỏ vì thế anh vừa là cha , là mẹ , là anh của cậu . Cũng may gia đình cậu cũng khá giả cho nên họ mới có cuộc sống ổn định đến bây giờ . Vì Jungkook không có bố mẹ , chỉ có anh là người thân duy nhất bây giờ lại có thêm TaeHyung nữa . Anh thương cậu em trai của mình lắm  , anh quay qua nói với Nam Joon đang nằm bên cạnh .

- Anh à ! Em cảm thấy lo lắng lắm , em nghĩ Kookie đang giấu chúng ta điều gì đó .

- Còn có Tae bên cạnh em ấy mà .em yên tâm , nếu Tae mà làm tổn thương Kookie thì anh sẽ không để yên cho nó đâu.

Nói rồi anh vòng tay ôm Jin , tay xoa xoa lưng giúp Jin bớt căng thẳng .
Nhận vòng tay ấm áp của người mình thương , Jin dụi dụi đầu vào ngực Nam Joon rồi dần dần thiếp đi

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro