_Chap20_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên lúc nảy thật sự sai lầm lớn khi đụng vào người của Taehyung! Trong trường Taehyung không chút nổi tiếng về sự lạnh lùng khiến con gái điêu đứng vì điều ấy và cũng không ai biết hắn ra tay với ai thì còn tàn ác hoen quỷ.

Sau một hồi yên tĩnh JungKook không chịu nỗi nữa cũng muốn mở miệng ra nói chuyện với hắn. Nhưng nói gì bây giờ!?

Tình cảnh bây giờ không hiểu sao khó nói đến như vậy, im lặng đã khó nay mở miệng lại càng khó hơn! Nên nói đúng hơn là cậu không biết bắt đầu từ đâu hết,

Nhìn cái bóng dáng hoàn hảo kia JungKook thấy mình như kẻ phạm tội. Hít một hơi thật sâu.

-"Taehyung! Chuyện lúc nãy thành thật cám ơn anh. Nhưng... Đám người lúc nảy tôi có thế giải quyết, anh biết tôi không yếu đuối đến mức bị mấy tên kia bắt nạt mà, đúng không!?

Câu nói của JungKook làm cho Taehyubg nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, lúc nhìn thấy cậu không hiểu sao hắn lại bực mình, muốn bẻ nát tay tên kia cả gan động vào JungKook. Hắn thấy không vui khi JungKook yếu đuối, đu biết cậu giả vờ, hắn ghét cái dáng vẻ con thỏ đó của cậu. Hắn rất giận, nhưng Taehyung luôn tự hỏi tại sao hắn tức giận!? Lí do hắn không kìm chế nỗi bản thân mình là gì!?

-"Taehyung!" Thấy hắn không nói gì JungKook len tiếng gọi.

-"Ừ!"

-"Tôi xin lỗi"

JungKook lại xin lỗi hắn trong khi không biết lí do gì xin lỗi, vì cậu đến lớp hắn gây chuyện hay để tên kia bắt nạt!? Chắc là kia do đầu, bởi JungKook và Taehyung đâu có là gì đâu!

Chắc chắn tảng đá đó tức giận vì cậu đến lớp quậy phá đó mà, ai mà không biết hắn đặt biệt thích yên tĩnh. Đứng trước lớp gây hỗn loạn kéo bao nhiêu người tới thế kia.

-"Cậu không có lỗi nên không cần xin lỗi"

Tầm mắt vẩn ở dưới sân trường không quay đầu lại Taehyung nói.

-"Thế anh không giận tôi sao!?"

Hắn không trả lời cậu, im lặng đồng nghĩa việc thừa nhận.

Suy nghĩ một lúc JungKook bắt đầu nhớ lại mục đích tìm Taehyung để 'lấy lại sợi dây chuyền'. Nhưng chưa nghĩ ra việc gì để đáp ứng điều kiện đỗi lấy. Để xem thử nào..... 

Khuôn mặt gian tà cùng nụ cười mang rợ. Đứng dậy tiến lại gần hắn chùa tay ra bảo-"Taehyung! Anh hãy trả lại sợi dây chuyền cho tôi đi!"

Nghe tới sợi dây chuyền Taehyung quay lại nhìn JungKook. Hắn đợi Cậu đến lấy sợi dây chuyền nên rất mong đợi. Nhếch mép nhìn thẳng vào mặt cậu nói-"Oh! Hoá ra cậu cong nhớ à!? Vậy cậu chấp nhận làm người làm cho tôi!?"

Nik cười kia của hắn thật đểu giả, cáo già, ác quỷ đội lớp thiên thần... Sao bề ngoài hắn khác với  tính cách bên trong!? Mấy đứa kia thích hắn ở điểm nào!? Mà thôi mình không thích là Ok- JungKook nghĩ thầm.

-"Oh no! Đường đường là bổn thiếu gia danh giá mà đi thành người làm thịt mất mặt gia tộc nhà tôi quá! Còn nữa đàn em ở trương Busan mà biết đại ca chúng đi thành người làm thì... Mặt mũi tôi để đâu!? Thật chết còn sướng hơn! Anh thấy tôi nói đúng không!?"

-"Vậy cậu sẽ làm gì cho tôi!? Hửm!?"

Bỏ tay vào túi quần, dựa người vào hành lang, bộ dạng lười biến chờ cậu trả lời.  Không nói cũng biết JungKook sẽ nghĩ ra một điều kiện quái gỡ cho mà xem. Cậu là ai!? Thằng nhóc chuyên gây rắc rối cho Taehyung mọi nơi, mọi hoàn cảnh.

-"Haha.. Theo anh tôi nên làm gì!?"

Chưa vội trật lời câu hơi của hắn, JungKook cười lớn hỏi lại câu hỏi, muốn gây sự tò mò cho đối phương. Học ở đây không lâu nhưng nghe danh của hắn qua mấy fan pape của hắn thu nhập không ít Thoòng tin về hắn, trong đó có chỉ số IQ cao được thầy cô và toàn trương hâm mộ. Nên giờ JungKook muốn thách đô xem thử hắn có đoán được không .(Au: Ặc, chuyện này có liên quan gì chỉ số IQ không vậy trời!? =_=|||)

-"Cậu thấy tôi giống cậu không!?"

-"Không! Anh làm sao giống tôi được, vớ vẩn!" Không do dự JungKook trả lời.

-"Vậy cậu thấy tôi giống cậu ở điểm nào!?"

-"Đương nhiên là không! Anh thích yên tĩnh còn tôi thích ồn ào!"

-"Vậy cậu thấy tôi làm sao suy nghĩ giong cậu được!?" Hắn lại hỏi.

Đến đây thì JungKook hoàn toàn hiểu ra dụng ý của hắn, ha ha hoá ra là hắn cũng không nghĩ ra. Nhưng câu trả lời của Taehyung chuẩn! Hắn sẽ từ từ dẫn người khác đến kq hắn muốn. Xem như IQ không tồi.

-"Hừm... Xem như câu trả lời của anh thông minh" JungKook lại chậc chậc miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro