Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc bị đánh thức vì có ai đó không ngừng nghịch tóc cậu, lúc mở mắt ra, cậu đang nằm trong lòng Kim Tại Hưởng, còn anh thì nửa nằm nửa ngồi ôm chặt lấy cậu.

Cậu nheo nheo mắt, cố gắng thanh tỉnh.

"Anh làm em thức à?" Giọng anh ấm áp như tia nắng xuân.

Điền Chính Quốc lắc đầu, cậu lười biếng dựa vào ngực anh tiếp tục nhắm mắt.

"Đúng là mèo lười, em không định ăn chút gì à?" Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa quấn lấy mấy lọn tóc của cậu.

"Em không dậy nổi" cậu mè nheo nói với anh.

Kim Tại Hưởng bật cười, anh hôn lên trán cậu "Đã quá trưa rồi, em còn không ăn gì sẽ bị đau bao tử đấy"

Anh xốc chăn, sau đó nhẹ nhàng kéo cả người cậu dậy "Nào, dậy đi"

Điền Chính Quốc mềm nhũn để anh lôi kéo, dù đã ngồi dậy nhưng hai mắt cậu vẫn dính chặt vào nhau, cuối cùng Kim Tại Hưởng chỉ có thể đe dọa cậu: "Em còn không thức anh liền làm em"

Nghe xong câu nói kia, cả người cậu thanh tỉnh, lập tức mở to đôi mắt trong veo nhìn anh lên án "Sao....sao anh có thể như thế?"

Kim Tại Hưởng nhìn cậu nhướng mày "Chịu thức rồi à?"

"Còn không phải do anh...nên em mới không dậy nổi?" Cậu cắn cắn môi uất ức lên tiếng.

Kim Tại Hưởng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu không nhịn được mà cười lớn "Được, được là do anh.., vậy bây giờ em có muốn ăn gì không?"

Cậu xoay mặt sang chỗ khác "Em mới không thèm"

"Đừng giận, là lỗi của anh" giọng anh thủ thỉ nói với cậu, thật ra trải qua những lần mãnh liệt, anh đều cảm thấy rất có lỗi, vì không thể kiềm chế bản thân mà làm cậu bị thương.

Rất may là Điền Chính Quốc không nỡ giận anh quá lâu, cậu chầm chậm đối diện anh "Thế thì còn được" sau đó thân thiết choàng tay lên cổ anh "Em muốn ăn mì ý, có được không?"

Kim Tại Hưởng vòng tay qua eo cậu, giọng nói anh trìu mến "Được, nghe em hết".

////////////////////____________

Chiều xuống, Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc đi dạo ở khu chợ gần đó, vì Điền Chính Quốc không mang theo quần áo, cậu chỉ có thể mặc quần áo của anh.

Do dáng người cậu quá nhỏ, quần áo của Kim Tại Hưởng lại là size lớn, lúc mắc vào trông có chút rộng, khiến cho Kim Tại Hưởng tít mắt cười.

"Em mặc thế này có kì quá không?.." cậu ngắm nghía mình trong gương, rồi nói với anh đang đứng ở phía sau.

Kim Tại Hưởng bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhìn, anh rất trịnh trọng nói "Rất hợp với em"

"Thật à?" Cậu nhìn tới nhìn lui vẫn có chút nghi ngờ.

Kim Tại Hưởng mở miệng nói vài lời hoa mỹ mới khiến cho Điền Chính Quốc vui vẻ bước ra khỏi nhà.

Đây là lần đầu tiên cậu đi dạo ở khu này, ở đây không tấp nập như trong thành phố, nhưng lại bày biện rất bắt mắt. Cậu nhìn đông nhìn tây không ngừng tò mò.

"Lần đầu tiên em thấy người ta bày đồ nhiều thế này đấy" cậu cảm thán

Kim Tại Hưởng nắm chặt tay cậu, anh nhẹ nhàng giải thích "Vì ở đây không phải khu đường xe cộ đi lại, phía bên trong là ngõ cụt, nên họ bày bán rất nhiều, không cần lo sẽ ảnh hưởng đến giao thông"

"Ồ..." cậu gật gù tỏ vẻ đã hiểu, ngay sau đó Điền Chính Quốc thấy được một quầy bán bánh ngọt cực kì đẹp mắt, cậu kéo tay Kim Tại Hưởng "Ở chỗ kia là bánh ngọt hả anh?"

Kim Tại Hưởng nhìn theo hướng tai cậu "Ừm! Em muốn ăn à?"

Điền Chính Quốc hai mắt sáng rực nhìn anh "Vâng, nhìn đẹp quá"

Cuối cùng dưới sự hứng khởi của cậu, Kim Tại Hưởng đã mua cho cậu tận ba chiếc bánh với đầy đủ kiểu trang trí khác nhau.

"Đẹp thật" cậu cầm trên tay xoay qua xoay lại, ngắm đến mức mê mẩn.

Đúng lúc cả hai đang nói cười vui vẻ, Kim Tại Hưởng chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đối diện bên đường nhìn chằm chằm anh.

Kim Tại Hưởng nhận ra người kia, cả người anh cứng đờ. Nhận thấy có gì không đúng, Điền Chính Quốc lo lắng hỏi "Có chuyện gì sao anh?"

Kim Tại Hưởng giật mình tỉnh lại, anh nhìn xuống cậu, nỗi lo lắng trong mắt hiện rõ. Kim Tại Hưởng không giải thích gì, anh lập tức thanh toán tiền sau đó kéo tay Điền Chính Quốc "Chúng ta về nhà".

Điền Chính Quốc hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra, cậu còn chưa đi dạo đủ nơi này, nhưng rốt cuộc cũng phải đi theo anh.

Chẳng may vừa tách ra khỏi đám người chen chúc tấp nập, họ lại bị chặn đường.

Cả hai dừng lại, cậu có thể cảm nhận bàn tay nắm chặt cậu có chút run rẩy.

Người trước mắt họ là một người đàn ông đội mũ kết, trên tay ông ta còn cầm một con dao nhọn.

Kim Tại Hưởng vừa quan sát thấy, anh lập tức giơ tay chắn Điền Chính Quốc ở sau lưng mình.

Cậu có chút bất ngờ, ánh mắt bắt đầu chuyển lạnh.

"Hạnh phúc nhỉ?" Người đàn ông cất giọng trầm khàn đến rùng rợn.

Kim Tại Hưởng vẫn lặng im không nói gì, bàn tay anh càng ngày càng nắm chặt, ánh mắt sắc bén đặt trên người đàn ông.

Ông ta hếch cằm về phía Điền Chính Quốc "Là thằng này à?" sau đó bày bộ dáng suy tư "Chả trách mày say mê nó, nhà vừa giàu lại vừa có nhan sắc, tao đúng là xem thường mày rồi".

Lúc này Kim Tại Hưởng mới cất giọng "Ông muốn gì?"

Ông ta nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, chiếc khẩu trang cùng nón kết chỉ để lộ mỗi đôi mắt khiến cho chúng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, hắn đá lưỡi vài cái sau đó gằn từng chữ "Mày nghĩ tao muốn gì?"

Người đàn ông theo câu nói, bàn tay cũng giơ con dao lên trước mặt Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc lúc này đã không chịu được nữa, cậu lập tức xông đến phía trước, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông "Mày muốn cái gì?".

Chưa bao giờ Điền Chính Quốc cảm thấy sức chịu đựng  mình lớn như thế, nếu không phải do sau lưng còn Kim Tại Hưởng, cậu đã tẩn cho tên điên này một trận.

"Khẩu khí lớn đó. Nhưng mà...." hắn nhìn cậu rồi nhìn sang Kim Tại Hưởng đầy dụ ý "Mày thật sự cho rằng nó yêu mày à?Hay....mày nghĩ nó đang muốn bảo vệ mày?"

Điền Chính Quốc nghe xong lời này liền nhíu mày, mà cả Kim Tại Hưởng ở phía sau cũng bắt đầu khẩn trương.

"Im miệng, mau cút đi" cậu quát lớn một tiếng.

Nhưng ngược lại với thái độ căng thẳng của cả hai, thì người đàn ông kia lại rất bình thản, ông ta bật cười một tiếng rồi hỏi "Mày có muốn tao kể sự thật không?"

Lúc này cả hai ánh mắt đều đổ dồn về Kim Tại Hưởng, anh cố gắng giữ bình tĩnh điều hòa nhịp thở "Rốt cuộc ông muốn cái gì?"

Người đàn ông chậm rãi cởi chiếc khẩu trang cùng chiếc nón kết đã sờn màu, sau khi Điền Chính Quốc thấy gương mặt của ông ta, cảm giác ghê sợ dâng trào trong lòng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro