C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lạnh thổi từ cửa sổ chưa bao giờ đóng chặt, bức màn trắng bị cuốn lên, mang đi toàn bộ hơi ấm dưới tầng ngầm.

Nhiệt độ giảm mạnh, thiếu niên nằm trên giường rùng mình, từ từ tỉnh lại sau cơm mê man do thuốc tê.

Cậu há miệng, nhưng cổ họng khô khốc chỉ phát ra âm thanh kỳ quái mơ hồ không thành tiếng.

Gió lạnh không ngừng thổi vào, thiếu niên bị đông lạnh đến cả người run run.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt mới được mở từ bên ngoài.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang nằm trên giường, lại chậm rì rì đóng cửa lại, gió lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài, thanh nhiên lúc này mới đỡ hơn một chút.

Cậu từ từ chuyển động cổ, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông, như có muốn nói điều gì đó.

Người đàn ông kéo ghế, thong thả ngồi xuống bên canh giường của thiếu niên.

"Điền Chính Quốc." Người đàn ông chậm rãi mở miệng.

Đôi mắt Điền Chính Quốc hơi run run, cậu muốn mở to mắt ngồi dậy, thuốc tê hết tác dụng, cậu vừa động, lập tức động đến vết thương trước ngực, cơn đau dữ dội lập tức đánh úp cậu, hô hấp Điền Chính Quốc trở nên rồi dập, mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, cậu mới ngồi được nửa chừng, lại vô lực ngã mạnh xuống giường.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông ngồi trên ghế không hề động dậy, lạnh lùng nhìn cậu giãy dụa sắp chết.

"Hô hô..."

Trong cổ họng Điền Chính Quốc phát ra tiếng thở dốc, như tiếng chong chóng cũ rách, vô cùng khó nghe.

Đợi đến khi Điền Chính Quốc trên giường bệnh không còn sức giãy dụa nữa, gã mới chậm rãi lên tiếng:

"Những lời này, tôi vốn dĩ không muốn nói với cậu, nhưng cậu cũng không kiên trì qua nổi hôm nay, nể tình chúng ta đã từng ở bên nhau, tôi có thể đại phát từ bị nói cho cậu biết."

"Ba mẹ nuôi của cậu, tối hôm qua trên đường đến thăm cậu, vì gặp tai nhạn xe cộ mà qua đời."

Câu này như công tắc bật gọi tỉnh Điền Chính Quốc vậy, cậu không quan tâm đến vết thương chảy máu, bắt đầu điên cuồng giãy giụa, vươn cánh tay muốn kéo quần áo của người đàn ông, lại bị gã nhẹ nhàng tránh được.

Người đàn ông đứng lên, lùi về sau một bước, nói tiếp: "Có điều cậu không cần phải lo lắng, cậu rất nhanh cũng đi cùng với bọn họ. Vào sáng ngày hôm nay, nhà họ Phương đã tuyên bố với bên ngoài Phương Yến tử vong, vì bệnh tim bẩm sinh. Từ nay về sau, Yến Yến sẽ thay thế thân phận của cậu, sống thật tốt ở nhà họ Phương. Mà cậu, sẽ là Phương Yến, chết thay cho em ấy."

"Có điều đây cũng là do cậu tự làm tự chịu, nếu như cậu không về nhà họ Phương, chia đi sự sủng ái của Yến Yến, em ấy cũng sẽ không tích tụ thành bệnh, bệnh tình càng chuyển biến xấu. Cậu là anh trai song sinh của Yến Yến, trái tim của cậu phù hợp với em ấy nhất. Muốn để cho Yến Yến tiếp tục sống tiếp, đây là cách duy nhất."

"Điền Chính Quốc, cậu muốn trách cũng phải trách bản thân cậu đi, đều là lỗi của cậu."

Lồng ngực Điền Chính Quốc phập phồng kịch liệt, đau đớn truyền đến từ vết thương chưa lành, cổ họng trào lên một cỗ tanh ngọt, trước mắt Điền Chính Quốc tối sầm, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Cũng không biết cậu lấy đâu ra sức lực, đột nhiên chống tay ngồi dậy.

Người đàn ông bị cậu dọa sợ, gã đang muốn quát Điền Chính Quốc, nhưng chỉ thấy Điền Chính Quốc như diều đứt dây, ngã thẳng xuống đất.

Dụng cụ máy móc bên giường kêu ầm ĩ, trong lúc hỗn loạn Điền Chính Quốc mở mắt lần cuối cùng, cậu há miệng, nói ra một câu ai oán mà chỉ có cậu nghe được...

"Nhưng, lúc đó là các người cầu xin tôi quay về..."

Tiếng "tích" liên tục truyền đến, điện tâm đồ trên màn hình biến thành một đường thẳng.

Điền Chính Quốc mãi mãi nhắm lại đôi mắt.

...

"Này! Điền Chính Quốc, nhanh nói với tớ," bạn học dùng lực đánh vào vai Điền Chính Quốc, hóng hớt sáp lại gần, "Có phải sau khi cậu đi về cùng với cha mẹ ruột, cậu cũng phải chuyển trường không?"

Nhìn gương mặt trước mắt có vài phần xa lạ, Điền Chính Quốc sửng sốt vài giây, mới chập rãi chớp chớp mắt.

"Cậu là..."

Là ai còn chưa nói ra miệng, Điền Chính Quốc đã nhớ lại gương mặt này trong trí nhớ cậu.

Người này là bạn cùng bàn của cậu thời cấp 3 – Phác Chí Mẫn.

Quá khứ trước đây, hiện rõ ngay trước mắt.

Giống như một giấc mộng hoàng lương, Điền Chính Quốc thanh tỉnh nhưng vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Nhưng cảm giác đau đớn khi kim gây tê đâm vào thân thể quá chân thật, Điền Chính Quốc không dám tin nó chỉ là một giấc mơ.

Không phải mơ, Điền Chính Quốc lắc đầu chắc nịch.

Tất cả đều là chuyện thật sự đã xảy ra.

Trong vài giây ngắn ngủi, Điền Chính Quốc tiếp nhận sự thật này.

Cậu trọng sinh rồi.

Trọng sinh về năm cậu học lớp 11...

Thời điểm mà tất cả bi kịch vẫn chưa diễn ra.

Điền Chính Quốc không thể chịu được nữa, cậu lập tức đứng lên, xoay người chạy ra khỏi lớp học.

Bạn học đang trong tiết tự học đều bị động tác khác thường của cậu làm cho kinh ngạc, sôi nổi nhìn xung quanh.

Phác Chí Mẫn sửng sốt vài giây, mới lớn tiếng hét: "Điền Chính Quốc! Còn chưa tan học mà!"

Điền Chính Quốc lúc này sớm đã không quan tâm đến những thứ này.

Ký ức dần trở lại, cậu rất nhanh đã đem chuyện xảy ra ngày hôm nay xâu chuỗi lại với nhau.

Chính vào ngày hôm này của kiếp trước, dưới thuyết phục của cha mẹ ruột, cậu làm ra một quyết định hối hận cả đời, từ biệt ba mẹ nuôi dưỡng cậu 16 năm, đi theo cha mẹ ruột về nhà họ Phương.

Cũng chính từ thời khắc quan trọng này, cuộc đời Điền Chính Quốc bắt đầu đi theo lên con đường tối tăm.

Lúc ban đầu, Điền Chính Quốc vẫn còn chưa phát hiện bộ mặt thật của đám người thân máu mủ này.

Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ dần dần xé bỏ lớp vở bọc giả nhân giả nghĩa, Điền Chính Quốc mới biết, thì ra chờ đợi cậu trước giờ chưa từng là một ngôi nhà hạnh phúc ấm áp, mà là âm mưu được tính toán từ lâu.

Điền Chính Quốc ở nhà họ Phương chính là người ngoài.

Cha mẹ Phương nói với cậu: "Con họ Điền, chúng ta họ Phương, chúng ta căn bản không phải là người một nhà."

Anh cả Phương: "Đừng có đến trước mặt tôi lấy lòng, thật chướng mắt."

Đến người Điền Chính Quốc thích nhất cũng nói với cậu: "Cậu vĩnh viễn không so được với Yến Yến."

Tất cả mọi người đều thiên vị Phương Yến, thậm chí đến cuối cùng, trái tim thuộc về Điền Chính Quốc cũng phải trao đổi với Phương Yến.

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra bị gió lạnh cuốn đi, gió lạnh như dao cắt.

Điền Chính Quốc cũng không biết mình chạy bao lâu, cuối cùng cũng chạy đến dưới lầu tiểu khu nhà họ.

Trước cửa nhà đậu một chiếc xe sang trọng, Tống Nhã đang kéo tay Điền Bùi, cười nói với hai vợ chồng trước mặt, ở bệnh cạnh họ, còn có hai cái vali hành lý to.

Nhìn thấy hai gương mặt ngày nhớ đêm mong, chóp mũi Điền Chính Quốc chua xót, nghĩ cũng không nghĩ hô một tiếng: "Ba, mẹ!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Nhã lập tức quay lại.

Nhìn thấy Điền Chính Quốc, bà vừa mừng vừa sợ: "Tiểu Quốc, sao lại về sớm như vậy..."

Lời còn chưa dứt, Điền Chính Quốc đã giống như viên đạn, nhào vào lòng bà.

Tống Nhã không che giấu được kinh ngạc trên mặt, Điền Bùi càng mờ mịt.

Ánh mắt nghi hoặc của Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa rơi trên người Điền Chính Quốc

Hai vợ chồng nhìn nhau, Thái Liên Hoa thuần thục treo lên một nụ cười, cười hỏi: "Chính Quốc, làm sao vậy? Lẽ nào là vì đi về cùng chúng ta, căng thẳng à con?"

Phương Kỳ Sơn cũng cười: "Chính Quốc à, mặc dù điều kiện nhà chúng ta ở thành phố A cũng không tính là tốt nhất, nhưng so với nơi này, vẫn tốt hơn rất nhiều. Con yên tâm, theo chúng ta về, tuyệt đối sẽ không để con chịu ấm ức."

Thái Liên Hoa cũng tán đồng gật gật đầu.

Điền Bùi và Tống Nhã nghe những lời này sắc mặt khẽ biến.

Điền Chính Quốc cảm thấy thân hình Tống Nhã hơn cứng lại.

Cảm xúc hơi hơi được phát tiết xong, Điền Chính Quốc dần dần bình tĩnh lại.

Có được cơ hội trùng sinh, lần này Điền Chính Quốc sẽ không dẫm lại vết xe đổ, càng sẽ không để cho ba mẹ nuôi mình 16 năm phải đau lòng.

Lau nước mặt ở khóe mắt, Điền Chính Quốc buông Tống Nhã ra.

Đón nhận ánh mắt lo lắng của Tống Nhã, Điền Chính Quốc lộ ra nụ cười trấn an bà.

Cậu xoay người, cuối cùng cũng đem tầm mắt đặt trên người Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa hôm nay trước khi đến đã cố ý ăn mặc một chút, vẻ đẹp gọn gàng hiển nhiên là không hợp với tiểu khu cũ kỹ này.

Nhìn thấy ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn sang, hai vợ chồng đồng thời nở nụ cười với cậu.

"Hành lý đã giúp con đóng gói xong rồi, nếu như Chính Quốc đã về, vậy bây giờ chúng ta đi thôi."

Thái Liên Hoa đã có hơi mất kiên nhẫn, nhưng bà ta kìm nén rất tốt, lông mày chỉ hơi nhíu lại, rất nhanh đã giãn ra.

Phương Kỳ Sơn liếc mắt nhìn hai vali hành lý to, trong mắt chợt lóe lên sự ghét bỏ: "Thực ra nhà chúng ta đã chuẩn bị tốt cho con không thiếu một cái gì, không cần mang theo nhiều thứ như vậy."

Càng quan trọng hơn là, ông ta cảm thấy hai vali hành lý to này sẽ làm bẩn xe ông ta.

Điền Chính Quốc bất động thanh sắc thu vẻ mặt của hai người này vào mắt.

Cậu không khỏi có hơi kinh ngạc, thì ra hai vợ chồng này lại biểu hiện rõ ràng như vậy.

Thế tại sao kiếp trước cậu lại không phát hiện ra?

Điền Chính Quốc âm thầm nắm chặt tay, đi tới nhấc hành lý của mình.

"Đi thôi." Điền Chính Quốc nói.

Trên mặt Thái Liên Hoa vui vẻ, đang muốn để Phương Kỳ Sơn giúp một tay, đã nhìn thấy Điền Chính Quốc xoay người nói với Điền Bùi: "Ba, giúp còn kéo hành lý còn lại đi."

Lời này vừa nói xong, bốn người lớn ở đây đều sứng sốt.

Tống Nhã càng khó tin mà nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Tiểu Quốc?"

Điền Bùi phản ứng lại trước, sắc mặt ông vui vẻ, bước nhanh đến bên cạnh Điền Chính Quốc, nhấc chiếc vali bên chân cậu, đồng thời cũng nhận vali trong tay Điền Chính Quốc: "Đưa cả cho ba."

"Đi, đi vào trong thôi." Điền Bùi nói với Điền Chính Quốc.

Hai mắt Điền Chính Quốc hơi đỏ lên, gật mạnh: "Vâng ạ."

Thái Liên Hoa và Phương Kỳ Sơn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn sẽ không để Điền Chính Quốc cứ rời đi như vậy, lập tức tiến lên ngăn lại.

"Chính Quốc, làm sao vậy? Không phải đã nói là về cùng chúng ta sao?" Phương Kỳ Sơn hỏi.

"Tôi bây giờ không muốn đi cùng hai người nữa." Điền Chính Quốc nói xong hất tay Phương Kỳ Sơn ra, sau đó xoay người đi vào nhà.

"Vậy làm sao được?" Thái Liên Hoa lập tức nóng nảy, "Chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Con sao lại đột nhiên đổi ý?"

Phương Kỳ Sơn vẫn muốn đuổi theo nhưng Điền Bùi đã ngăn trước mặt hai người.

Ông cao hơn Phương Kỳ Sơn nửa cái đầu, dáng người cường tráng, vừa khéo che được ánh mắt của hai vợ chồng.

"Hai vị mời về cho." Điền Chính Quốc đã đi rồi, Điền Bùi cũng không che giấu ánh mắt ghê tởm của ông với hai vợ chồng này nữa, từ trên cao nhìn xuống hai vợ chồng, trong mắt đều là kinh thường.

Phương Kỳ Sơn bị chắn đường, tức đến nghiến chặt răng, ông ta tức giận đùng dùng trừng mắt nhìn Điền Bùi: "Điền tiên sinh, anh là có ý gì? Biết hôm nay Điền Chính Quốc sẽ theo chúng tôi về nhà, có không ít phóng viên đã cũng đã qua đây, hai người sẽ không ở trước mặt truyền thông mà đổi ý chứ?"

Điền Bùi nghe thấy câu này liền cười, trong con ngươi thâm sâu đều là trào phúng: "Chính Quốc là đứa con nhỏ hai vợ chồng chúng tôi hợp pháp nuôi dưỡng, cho dù chúng tôi thật sự đổi ý, cũng là hợp pháp hợp tình hợp lý. Hai người có thể làm gì được?"

Nói xong câu này, Điền Bùi đến đầu cũng không quay lại bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro