1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Cậu là ai? _Với vẻ mặt ngu ngơ và ánh mắt đờ đẫn vô hồn, Chí Mẫn hỏi người con trai nhỏ bé đang ngồi trước mặt mình .

_ Đùa đủ rồi đấy! Có đàng hoàng lại không hả? _Người con trai đánh nhẹ vào tay chàng trai, cười khẩy .

_ Xin lỗi, nhưng... chắc cậu làm tôi với ai rồi cậu ơi.

_ Anh thực sự không còn nhớ em là ai sao?

Câu hỏi mỏng manh như thể một chiếc đĩa thuỷ tinh bị ném vụt bay vào không trung, bất chợt gặp phải một vật cản màu đen mép mó, tạo nên một âm thanh chát chúa rồi vỡ vụng thành hàng ngàn mảnh. Không một lời đáp trả từ lỗ đen vũ trụ ấy. Không một ai cho Chung Quốc biết sự thật . Và không một ai giải thích với cậu rằng đây là sự thật không gì chối cãi được.

-Chí Mẫn, là em đây, Chung Quốc đây, anh đang đùa với em phải không ?

Giọng điệu Chung Quốc có pha chút đùa cợt như muốn nói với chàng trai ngơ ngác đối diện rằng, tôi đang biết tỏng là anh đang trêu tôi rồi! Hãy thôi ngay cái trò này đi bởi vì nó không vui một chút nào cả.

Ừ thì nó không hề vui, nhưng nó lại là sự thật đấy. Mà sự thật thì lúc nào cũng làm cho người ta đau lòng. Chung Quốc khóc rồi! Cậu bắt đầu cảm thấy sợ. Cậu không dám tin điều mình đang chứng kiến lại là sự thật. Nước mắt cậu lăn dài trên hai gò má rồi lẳng lặng rớt xuống nền đất lạnh như băng. Những giọt nước mắt tựa như những nốt nhạc buồn.

Chí Mẫn vội dùng bàn tay xoa đầu Chung Quốc. Trong phút chốc, những giọt nước mắt ấy tưởng chừng như là vô nghĩa. Nãy giờ những gì cậu sắp tin thì ra chỉ là giả dối thôi. Chí Mẫn đùa với cậu đấy. Anh chẳng bị làm sao cả. Anh vẫn tỉnh queo mà cứ giả vờ là mình không còn nhớ gì nữa. Cậu ngước mặt nhìn lên với ý định sẽ cho anh một cái tát thật đau, rồi sẽ giận dỗi bước đi không vào bệnh viện thăm anh một lần nào nữa nhưng chưa kịp phản ứng gì Chí Mẫn lại hỏi:

-Sao cậu lại khóc? Ai làm cho cậu buồn sao?

Một lầm nữa câu hỏi được cất lên nhưng không một ai trả lời...
 
                      *

Đó là cuộc đối thoại vô tình tôi nghe được giữa bệnh nhân của tôi với thân nhân của họ. Với tôi, đây là một cuộc gặp gỡ định mệnh. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, những người này đây, chàng trai với nhiều vết trầy xước trên người cùng cái đầu được băng bó kín mít và người con trai được xem là người yêu của anh lại xuất hiện và đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi như vậy. Tôi đã gặp không ít bệnh nhân bị chứng mất trí nhớ, và bệnh nhân bị tâm thần sau một cú va đập bởi những vật nặng hay một cú sốc tinh thần lại còn nhiều hơn. Vì vậy, ban đầu trong mắt tôi, hai người này chẳng khác gì là bệnh nhân hoặc có thể gọi là những người dưng nước lã.

_ Xin lỗi, cho hỏi cậu có phải là người nhà của anh Mẫn không ? _ Tôi lại gần hỏi người con trai đang nước mắt giàn giụa.

Cậu ta chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn tôi với ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Giây phút ấy trào dâng trong tôi một con sóng dữ dội. Như thể một con tàu phá băng đang vượt biển không ngừng bỗng va vào một tảng băng vĩnh cửu không gì tàn phá nổi. Đôi mắt của người con trai này chứa đựng một sức mạnh lạ thường. Sâu và trĩu buồn đến mức cả lồng ngực. Làm sao để ngăn cho những giọt nước mắt ấy không còn rơi xuống nữa? Phút chốc tôi chợt nghĩ có thể không nếu mình ôm người con trai này vào lòng... nhưng rồi tiếng hú còi của chiếc xe cứu thương bên ngoài bệnh viện đã làm tôi thức tỉnh. Đúng là không phải phép khi ở địa vị là một bác sĩ mà lại suy nghĩ về những điều tầm thường như thế.

_ Cậu có thể theo tôi ra ngoài nói chuyện một chút về bệnh tình của anh Mẫn không?












Bạn nào chưa hiểu nhân vật xưng tôi là ai thì hãy xem lại phần mở đầu nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chuu