2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Flashback

3 năm trước, Chí Mẫn và Chung Quốc yêu nhau. Tình yêu thật đẹp bắt nguồn từ một tình bạn sâu sắc. Chẳng ai nghĩ rằng hai người sẽ là một đôi cả, vì với những người xung quanh, Quốc và Mẫn là hai người bạn rất thân với nhau.

Chí Mẫn là cô nhi, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi và được sư cô Ni Thiện đưa vào chùa chăm sóc, hằng ngày được các ni cô yêu thương và đùm bọc. Tên Chí Mẫn cũng là do sư cô Ni Thiện đặt cho. Lúc vừa hiểu chuyện, Chí Mẫn đã hỏi sư cô Ni Thiện rằng ba mẹ mình đâu. Sư cô chỉ nói :

_ Con đã có duyên với nhà Phật nên ba mẹ con đã gửi con vào đây. Những gì thuộc về quá khứ, có nhắc cũng không thể kéo lại được. Dù tìm hiểu đến tận cùng vấn đề cũng chẳng thể nào thông suốt, chi bằng cứ như chúng ta, hằng ngày ăn chay niệm Phật để quên hết mọi phiền não thế gian.

Sư cô Ni Thiện nói chí phải, những gì thuộc về quá khứ thì dù có dùng trăm phương ngàn kế muốn làm cho rõ ngọn ngành cũng chẳng thể nào thay đổi được. Nhưng với một đứa trẻ còn non nớt về suy nghĩ vào lúc bấy giờ thì làm sao Chí Mẫn có thể hiểu nỗi những gì sư cô Ni Thiện dạy bảo. Trong đầu cậu bé ấy chỉ muốn biết, mẹ cậu là ai, cha cậu làm nghề gì và vì sao đến giờ cậu vẫn không hề hay biết mặt mũi của họ.

Cho đến bây giờ, anh vẫn thường hay bị những cơn ác mộng hoành hành. Anh luôn thấy mình nằm trong một chiếc nôi bé nhỏ bằng gỗ. Chiếc nôi đứng yên bất động vì chẳng ai thèm đong đưa vỗ về. Anh ý thức được rằng mình vẫn còn rất nhỏ, chẳng còn sức lực nào để nói, để đứng, để ngồi nên chỉ biết nằm đó lắng nghe tất cả những âm thanh đang phát ra từ khắp nơi. Mọi hoạt động của Chí Mẫn đều được truyền tải hết qua đôi mắt long lanh của mình. Anh nhìn thấy hai bóng người, Mờ mờ ảo ảo không rõ khuôn mặt. Nhưng qua giọng nói thì chắc chắn là một nữ và một nam. Vì đã trải qua giấc chiêm bao này nhiều lần nên trong tìm thức anh nhận ra mình cần phải xác thực hai bóng người ấy là ai. Rồi sau bao lần nổ lực, Chí Mẫn đã hiểu ra rằng đó chính là cha và mẹ của mình.

Họ đang cãi nhau rất lớn. Tiếng cãi vã hòa vào tiếng đập chén vỡ bát trong nhà. Thỉnh thoảng có vài vật dụng rơi cả vào nôi của Chí Mẫn làm anh bật khóc. Anh không nghe được gì cả, chỉ biết rằng đó là tiếng cãi vã mà thôi. Rồi cuối cùng, tiếng cửa gỗ đóng sầm lại, người đàn ông bỏ đi để lại người đàn bà gục xuống nền đất khóc lóc một cách thảm hại.

_ Mày là thằng của nợ! Sao mày không chết trong bụng mẹ mày đi?

Trong một giấc mơ chiêm bao khác ngắn hơn, anh thấy mình vẫn một là đứa trẻ sơ sinh. Anh còn nằm trong một chiếc làn và được che phủ bởi một cái chăn màu xanh da trời nhỏ bé. Có tiếng sấm sét, có tiếng mưa rơi, có gió thổi tốc cả lá cây và mái tranh. Chí Mẫn vẫn làm bên trong chiếc làn ngoan ngoãn và chẳng dám khóc. Có vẻ anh biết được rằng mình không phải là trẻ con vào lúc này. Anh cố gắng im lặng vì anh muốn biết việc gì sẽ xảy ra tiếp theo trong giấc mơ ấy. Điều duy nhất anh thấy được là hình ảnh một người phụ nữ đang ôm lấy chiếc làn đựng anh và chạy thục mạng trong đêm mưa gió bão bùng.

_ Ai vậy nhỉ? _ Câu hỏi chợt loé trong đầu anh - một đứa trẻ hình hài tuy nhỏ bé nhưng ý thức lại là của một người trưởng thành. Rồi anh đã tự xác định được hẳn là mẹ mình. Người đàn bà vô tình đã quẳng chiếc làn chứa anh cạnh một gốc cây cổ thụ trước một ngôi chùa nhỏ. Mặc cho bao phong ba bão táp vần vũ, gốc cây vẫn không đổ ngã mà cứ thế che chắn cho đứa trẻ không bị bất cứ một thứ gì bay vào. Nhưng có gì ngăn cản được sức mạnh luôn lách của nước cơ chứ! Mưa cứ thế rơi thẳng vào chiếc làn bằng mây nhỏ bé. Nó làm ướt sũng chiếc khăn choàng màu xanh. Nước cũng trôi ra từ những khe hở nhỏ của chiếc làn tội nghiệp. Tồi tệ hơn, lượng nước tràn ra thì ít ỏi trong khi lượng nước tràn vào thì mỗi lúc một nhiều hơn. Chẳng mấy chốc mực nước dâng lên chiếm hết toàn bộ chiếc làn nhỏ ấy. Đứa trẻ bắt đầu khóc vì ngộp thở. Nhưng không thể khóc lóc hơn được nữa vì chẳng bao lâu nước đã trôi tuột vào trong mũi và miệng của cậu bé. Chí Mẫn bỗng giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng kinh khủng đó. Rồi anh ướt sũng bởi mộ hôi từ lưng đến cả đầu tóc như thể vừa chạy một quãng đường dài hàng trăm cây số.

Năm đó, nếu như sư cô Ni Thiện không tình cờ đi ngang qua và nghe thấy tiếng khóc của Chí Mẫn, Chắc có lẽ giờ này anh đã không còn tồn tại trên thế gian nữa. Vì dầm mưa rất lâu mà thân thể yếu ớt nên Chí Mẫn Từ nhỏ sức đề kháng đã không được bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng anh vẫn sống rất tốt và khỏe mạnh, vẫn lớn rất mau và vô cùng thông minh sáng dạ.

Năm 18 tuổi, Chí Mẫn quyết định lên Sài Gòn thi đại học. Nhờ siêng năng, anh cũng có một ghế ngồi trong giảng đường trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Chung Quốc Đã gặp anh từ dạo ấy. Cậu theo khoa Báo chí còn anh học khoa Đức văn. Tuy không chung ngành nhưng cả hai vừa gặp đã rất thân và chẳng bao lâu sau thì yêu nhau. Tình yêu của hai người được ví như những đóa hoa cát tường. Mỏng manh, nhẹ nhàng và có hương thơm thoang thoảng!

EndFlashback

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chuu