Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phân phó cho Jungkook một vài điều Hondo cũng rời đi. Cậu tiễn ông đi rồi nhìn lại căn biệt thự một lần nữa. Một phòng khách lớn, nhà bếp, phòng ăn,..blobla... Như một khách sạn 5 sao v đó....mặc dù chỉ có 7 phòng ngủ. Cậu đi từng nơi mà chép miệng cảm thán:
   "Trang trí đơn giản nhưng mỗi vật dụng thì cả một gia tài, nhà thì rộng đi mỏi chân chết, đầy đủ tiện nghi, rốt cuộc chổ này có phải ký túc xá không nhờ...Chép! Trường max giàu..." (Joey: nếu Kookie biết biệt thự này do gia tộc anh xây một phần thì sao nhề? Chắc tiếc thúi ruột 😂)
Sau khi ngừng công cuộc tham quan thì cậu cũng tìm được phòng mình, khi tay cậu chạm vào nắm tay cửa thì đột nhiên trên cái cửa gỗ trạm khắc tỉ mỉ ấy hiện lên dòng chữ "Joen Jung Kook" bằng vàng ròng, cậu ngạc nhiên nhìn cái tên của mình rồi cũng mở cửa bước vào phòng với cái suy nghĩ 'Thế giới này nhìu vàng vãi~'.
Trong phòng Jungkook................. bóng tối bao trùm.............im lặng đến đáng sợ............mò mẫm............
Oát đờ!!!!...cái công tắc đâu rồi!!!!!
Tay cậu mò mò trên cái tường lạnh lẽo, mãi không tìm ra được công tắc mặt cậu tái mét không dám hét lên vì cậu sợ bóng tối. Cậu suy nghĩ......cậu suy nghĩ.......cậu suy nghĩ..........vắt óc ra mà suy nghĩ........vắt óc rặn cho ra..........
"Ah!!!" Cuối cùng cũng ra. Cậu vỗ tay hai cái liền sáng đèn.
"Há há...hố hố....ta thật giỏi...." Cậu tự xướng.
Sau khi lần quần dọn dẹp sắp xếp đồ, thì cậu hài lòng đứng chóng nạnh mặt mãn nguyện nhìn căn phòng của mình, tường màu trắng; nền nhà lót thảm đỏ rượu; cái giường trắng; gối nệm đỏ rượu; tủ quần áo, bàn học vật dụng....đều trắng đỏ xen kẽ nhau; có 2 cái cửa sổ và một cái ban công mỗi chỗ treo rèm trắng, ngoài ban công còn đặt một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng thích hợp cho việc thư giãn, từ đây cậu có thể nhìn được thác nước to lớn hùng vĩ đang đổ nước cuồn cuộn xuống mặt hồ cộng thêm ánh trăng thơ mộng nữa..........Haaaaaaaaa......... Cậu thở mạnh một hơi, vỗ tay một cái:
   "Perfect!!!!!Aizzzzz........."
   Cậu ngã uỳnh xuống giường mệt mỏi xoa bóp vài cái rồi bật dậy nói lớn:
   "Đi tắm thôi!!!!" (Joey: em phải thừa nhận là anh kook tự kĩ nặng không hề nhẹ -_-||)
   Cậu lấy đồ bước vào nhà tắm thì.......đèn tự bật lên................Oa~~~~vỡ oà trong niềm vui xướng..........cái nhà tắm gần gần giống với nhà tắm nhà cậu nhưng nhỏ hơn một chút nhưng cũng đủ làm cậu thoả mãn........................ Nuốt nước mắt cậu vui sướng chuẩn bị nước tắm, từ ngày cậu đến thế giới này cậu cảm thấy càng ngày cậu càng cuồng nhà tắm nha
~~~~~thời gian em ấy sung sướng ah~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cửa nhà tắm mở ra, một làn hơi nước vì thế được giải thoát ra ngoài. Jungkook bước ra mang theo một vẻ đẹp quyến rũ, một tay cầm cái khăn lau lau mái tóc ướt sũng, từng giọt nước từ trên tóc chảy từ từ qua khuôn mặt xinh đẹp của cậu rồi chảy dài xuống cổ, xương quai xanh rồi chảy xuống lồng ngực trắng muốt như ẩn như hiện trong chiếc áo choàng tắm màu đỏ rượu. Chưa cần thay đồ cậu bước ra ngoài ban công, cố gắng hít hết bầu không khí trong lành nơi đây. Cậu ngước mặt lên, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra. Cậu đưa đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn về phía thác nước. Khoan đã! Cậu nhíu mắt lại cố nhìn rõ về phía thác nước, rồi cậu nhận ra...Ah! Đó là một người đàn ông?! Cậu chợt rùng mình, nổi da gà. Ở đây ngoài mình ra còn người khác nữa ư? Nhờ sự tò mò mà đánh mất lí trí, cậu nhanh chóng thay đồ, chạy vụt về phía thác nước.
Jungkook thở hì hộc chạy không biết bao nhiêu bậc thang để tới đầu ngọn thác, cậu bất giác nhìn xuống. Hồ nước trong xanh lấp lánh dường như có thể nhìn thấy đáy, các mỏm đá nhiều màu sắc đang toả ra ánh sáng góp phần làm cho hồ thêm thơ mộng, ảo diệu, mà thác nước hùng vĩ đổ cuồn cuồn xuống hồ...Hah~ tiên cảnh ah~... Nhưng bất quá cậu đứng từ độ cao này nhìn xuống, mặc dù cảnh đẹp thì đẹp thiệt nhưng...............cao quá ah~ ngay cả cậu là người không sợ độ cao mà đứng từ đây nhìn xuống cũng làm tay chân cậu bủn rủn ah~. Nhưng thôi kệ, sự tò mò đánh tan sự sợ hãi, một lần nữa cậu quyết tâm cố gắng leo đến đầu ngọn thác, cậu bậm môi, mặt tỏ vẻ quyết tâm hô lên:
"Fighting"
Leo...... Leo...... Leo
Cậu lết cái thân tàng ma dại của cậu tới được đầu ngọc thác. Nhìn cái người đầy mồ hôi này cậu cảm thấy hối hận.
Haizzz! Thật khó chịu!
Cậu hận cái sự tò mò của cậu, đáng lẽ giờ đây cậu nên đánh một giấc trên chiếc giường êm ái đó chứ không phải cất công leo thác để nhìn một người đàn ông!
Sau một màn tiếc hận, cậu nhìn ngó xung quanh. Hoá ra ở đỉnh thác này cũng có rừng; cũng có cây cỏ lạ; cũng có dòng sông đang chảy về phía thác nước, dòng sông này cũng đẹp như ở hồ vậy. Nhưng mà khoan! Cậu nhìn chằm chằm vào mỏm đá khá lớn ngay giữa dòng sông. Cậu chợt mở to mắt, cứng đờ người.
Phía bên mỏm đá đó, có một người đàn ông mặc áo khoác đen, mang mũ đen nốt đang ngửa mặt lên nhìn ánh trăng đang toả sáng dưới bầu trời đen tối. Anh như bị bóng tối bao trùm, may mắn nhờ có ánh trăng mà cậu nhìn thấy được chiếc cằm bóng loáng của anh. Hình ảnh người đó đứng giữa dòng sông, ngước nhìn ánh trăng mà xung quanh là cây cối. Hình ảnh tuyệt mỹ mà cô độc đó khiến cho lòng cậu cảm thấy đau đớn. Mà khoan đã? Đau đớn? Tại sao cậu lại đau đớn? Cậu bừng tỉnh lại nhìn về phía người đó, giọng có chút run run hỏi:
"Anh gì đó ơi? Anh là ma hay là người?"
Nhưng hình như có gì đó không đúng cậu chợt sửa lại:
"À không không? Anh là ai vậy? Sao lại ở đây? Bộ anh ở đây sao?"
Người đàn ông hơi ngiêng mặt qua, mặc dù cậu không nhìn thấy được nhưng cậu cảm nhận được người đàn ông đó đang nhìn cậu, lòng cậu khẽ run lên một tí. Người đàn ông không nói gì đứng lặng lẽ một hồi rồi chạy về phía khu rừng. Jungkook miệng kêu oái oái lên, đưa tay về phía người đó:
"Ê này này! Sao lại chạy chứ? Anh gì đó ơi, đừng chạy mà! Tôi có làm gì anh đâu? Nè!"
Cậu nhìn về phía người đàn ông đã chạy đi khuất dạng, mặt thẩn thờ ngồi phịch xuống đất, bắt đầu than vãn:
"Trời ơi là trời! Trời hỡi trời ơi! Trời nhìn xuống đây! Trời sinh ra cái tính tò mò chi để giờ nó hại cái thân con nè trời! Leo lên biết bao nhiêu bậc than rồi cuối cùng trở về với đôi bàn trắng. Bây giờ con phải lết cái thân tàn này về đến phòng. CON SỐNG SAO NỔI?! Tại sao hả trời!..." (Trời thét lên: Cmn thằng nào nhắc tên tao hoài vậy?!)
Sau một hồi than vãn, cậu cũng mệt quá mà ngả người nằm xuống, vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Phía bên kia khu rừng, khi đã không còn nghe thấy tiếng than của cậu nữa thì một bóng người chạy vụt ra. Chính là người đàn ông đó, người đó ngay lập tức đứng bên cạnh jungkook, người đó bế cậu lên chạy về phía phòng của cậu. Khi đặt cậu ngay ngắn trên giường, đắp mền kĩ càng, người đó đưa tay lướt nhẹ từ lông mày cậu, đến đôi mắt đẹp dưới hàng mi dài cong vút của cậu, tới chiếc mũi cao rồi tới đôi môi đỏ quyến rũ của cậu. Người đàn ông từ từ cuối xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi quyến rũ ấy. Như sợ đánh thức người ấy, người đàn ông chấm đứt nụ hôn rồi gương mặt từ từ đưa tới tai cậu, thì thầm:
"Cuối cùng sau nhiều năm, ta đã gặp được em."
Nói xong người đàn ông đứng dậy, nhìn jungkook một lát rồi bay ra phía cửa sổ biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
_________________________
Vote~~~~vote~~~~vote~~~~~ vote đi ah~~~~~~
Mọi người hay vote và comment cho ý kiến nhé. Đậy là động lực để ta viết truyện tiếp. Thật ra ta mới thi xong, còn phải chuẩn bị ôn thi cho kì thi tuyển sinh lớp 10 sắp tới. Mặc dù ta không biết chừng nào ra chap mới nhưng ta chắc chắn một điều là ta sẽ không bỏ truyện đâu nha. Mọi người cứ tiếp tục ủng hộ, vote và comment là ta mãn nguyện lắm rồi yay😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro