Lúa và Hoàng Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


----

Một đôi uyên ương trẻ, thường gây gỗ cãi cọ không thôi. Người này ít nói, chững chạc. Người kia luyên thuyên, nhiều chuyện, đanh đá lại trẻ con. Hai bên đối đầu nhau từ những ngày còn bé tí, thế mà vẫn chơi chung cho tới tận bây giờ.

Chăn trâu, thả diều, trộm khoai, có anh thì phải có em. Gặp nhau là có chuyện, mà không gặp nhau cũng có chuyện.

Em nướng sắn, anh nướng khoai, rồi cả hai chia nhau từng miếng, cảm thấy chúng thật ngon khi cùng nhau như thế. Chiều chiều trên ngọn đồi cao cùng nhau cưỡi trâu về làng, nắng vàng chiếu lên tóc em óng ả...và cả nụ cười xinh đẹp đó. Mãi mãi chẳng thể quên.

----

"Này Chính Quốc? Em nhớ không, trên ngọn đồi kia kìa. Đúng rồi, là nó. Chúng ta từng cùng nhau thả diều, cùng nhau cưỡi trâu, cùng nhau đấu lưng, đi trộm sắn để nướng.

Tôi nhớ hai cái má ửng hồng lên vì lửa nóng, nhớ khuôn mặt lấm lem nhọ than. Em cười trong hoàng hôn đỏ rực, tôi chết trong tia nắng em mang.

Tôi không thể quên được bóng dáng em với những chiều tà. Em đứng ngước nhìn những cánh diều đang bay bổng trên trời xanh, giống như tâm hồn tôi vậy. Chỉ cần em cười ruột gan tôi liền quyện lấy nhau, cảm giác như chúng đang cồn cào, nôn nao không thể xiết nổi...

Tôi nhớ em trong cái áo bà ba sờn cũ, em len lỏi giữa những nương ngô, tíu tít cười. Chúng ta đã cùng nhau đi khắp làng, khóc và cười, ăn mọi thứ cùng nhau. Có giận dỗi, có hiểu lầm, có tranh cãi...và có cả rung động.

Tôi đã giận nhiều lắm, giận vì em không chịu lắng nghe tôi nói, giận vì lúc nào em cũng bướng bỉnh không thôi. Thế mà chỉ cần em cười, tâm trí của tôi lập tức bị hút lấy. Nụ cười của em chính là thứ duy nhất có thể điều khiển được tôi. Em chính là ngoại lệ duy nhất, Quốc yêu dấu.

Em biết không, lúc em cười tươi như hoa đầu xuân đón nắng vàng, trái tim tôi cũng rộn lên theo từng nhịp trên cánh môi. Có lẽ em không biết, đối với tôi không phải là phô trương cho thiên hạ thấy. Chỉ cần là em, một mình em thôi. Hãy nhìn vào mắt tôi, không có sợ hãi, không có bụi tàn, không có tội lỗi....chỉ có em.

Xin đừng sợ miệng đời chê bai, họ thật cổ hủ. Họ làm sao biết tình yêu là gì, họ chỉ đâm đầu vì cái đẹp...họ chẳng kiên nhẫn nếm xem...tình yêu có vị gì?

Mặn, đắng, ngọt, chát....đó là tình yêu. Nó là thất bại. Tôi từng cứng rắn, từng hung tàn, nhưng tình yêu của tôi đã đến. Nó xoa dịu tôi, ôm lấy tôi, vỗ về tôi. Dạy tôi khóc, dạy tôi cười, dạy tôi cách đứng lên sau thất bại. Nó cho tôi biết cảm giác thua lỗ, thất bại, nhưng luôn vực tôi dậy để kiên cường bước tiếp.

Tình yêu thật phi thường, thật kì diệu. Tình yêu rất đẹp, rất mỏng manh, nhưng lại hạnh phúc. Tôi sẽ giữ lấy nó thật chặt, giống như cách tôi đã giữ lấy nó trong khoảnh khắc lung lay. Cảm ơn em đã đến, tình yêu của tôi.... Điền Chính Quốc!

-----

Mưa lại tí tách trên mái tranh mục nát. Nhỏ lách tách xuống bãi sân đất trước thềm. Kim Thái Hanh, anh có nhớ tôi không? Trước đây mưa làm tôi vui đến lạ, mưa kết thúc nhanh cho những chiều chăn trâu chán nản. Mẹ sẽ làm bánh trong bếp củi khói nghi ngút, còn cha vội vàng mang chậu đi hứng những lỗ thủng trong nhà, vì mưa mà dột xuống ướt nhão cả cái nền đất.

Cái sân đất lồi lõm này, chết tiệt! Mấy cái hố nước nhỏ đục ngầu mà vẫn còn thấy rõ những đám mây đen nghịt trên trời, nặng trĩu như trong lòng tôi thiếu bóng anh vậy. Hàng cây xoan rung lắc trong gió bão bùng, trái tim tôi cũng nghẹn lên từng hồi. Tôi ghét mưa.

Sân vườn đầy gà, chăm mổ thóc. Con trâu già nhai cỏ trong cái chuồng cũ nát. Mọi thứ vẫn còn nguyên chỉ có anh là bỏ rơi lại nơi này.

Tôi nhớ những đêm trăng tròn, tỏ bóng chiếu lên những thân trẻ tung tăng đuổi bắt. Chúng ta cùng nhau bắt đóm làm đèn, tách những ống cây dại tìm mật. Tôi nhớ anh cõng tôi trên lưng, chơi húc đẩy với mấy đứa trong xóm. Những lần tôi ngã, anh cau có vội vội vàng vàng xem nền đất có bị móp chỗ nào không. Tôi biết anh cố tình chọc cười tôi...

Tôi nhớ căn nhà tranh đắp bằng đất thố sẫm màu. Đèn cầy không tỏ, chỉ có trăng...

Chúng ta nô nức cùng bạn bè, chơi trò bịt mắt trong đêm. Lúc đấy vui đến lạ, giây phút cả đất trời bị che khuất đi sau tấm khăn bịt, thế mà tôi không sợ gì cả. Tôi không biết màn đêm u tối, vì tôi quen với nó...tôi không sợ...thế mà từ khi có anh, trò chơi này lại làm tôi bồn chồn lo lắng, nghĩ khi tôi lỡ chân vấp vào vách đá, anh sẽ đỡ không kịp.

Tôi nhớ những chiều chăn trâu trên đồi, chúng ta cùng nhau cưỡi trên lưng trâu. Anh dạy tôi cách làm diều, cách kéo diều sao cho nó bay thật cao....giống như cách anh dạy tôi bước chân vào tình yêu mà tôi dành cho anh vậy. Chúng ta cùng nhau chui rào trộm mía, anh bẻ ngô, tôi nhổ khoai. Cả những lúc bị bắt, anh vứt hết để nắm lấy tay tôi bỏ chạy... ấm áp vô cùng.

Thế rồi tôi nhận ra trong mình có một cảm giác mơn man khó tả, nó chưa bao giờ tồn tại trong tôi như thế. Nôn nao như lúc chờ mẹ đi chợ về, tôi chỉ muốn đêm qua đi thật nhanh. Để ngày mai lại bừng sáng, tôi sẽ dắt trâu lên đồi, cầm theo cái diều mà anh đã  làm cho. À quên...cầm theo cả trái tim đã bị lỡ đi mộ nhịp luôn ngập tràn hình bóng của anh.

Ngày trước dắt trâu ra đồng sao mà uể oải đến thế, tôi cau có hờn mẹ suốt thôi. Còn bây giờ chỉ muốn lên đồi thật nhanh, thả trâu vào đàn rồi cùng anh nướng khoai mật....ngọt ngào như tình yêu của chúng ta vậy. À? Cũng không biết từ lúc nào trong đầu toàn xuất hiện những câu chữ vừa sến súa vừa ngọt ngào kiểu này nhỉ?

Anh là Hoàng Hôn, tôi là Lúa. Lúa đẹp nhất vào những chiều hoàng hôn mát rượi cùng gió đồng. Ai chưa từng xao xuyến bởi ánh nắng chiều lướt trên vạt lúa hẳn chưa chiêm ngưỡng được hương sắc trời ban, lúa cần nắng để đơm đòng. Tôi không cần sương mai, tôi chỉ muốn Hoàng Hôn thôi...anh hiểu ý tôi chứ?

Miệng đời thật độc ác, họ thật ngốc nghếch. Những con người chỉ biết sống cho bản thân, nghèo khổ đến nỗi đã không còn phân biệt được cảm xúc cần phải có. Họ đâu còn nhớ đã phải khổ sở với thứ tình yêu của mình như thế nào. Chỉ cần nắm chắc trong tay liền vô tư, không còn trân trọng.

Tôi chỉ mong anh không như thế, hãy cầm lấy tay tôi. Đừng hỏi tôi có đồng ý hay không, bởi vì chỉ cần đi cùng anh...tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc. Tôi không sợ nghèo, không sợ đói, miễn là có chúng ta.

Cảm ơn vì đã bước đến bên tôi, nơi tâm hồn hoang sơ lụi tàn này. Anh là người đã nhóm lên ngọn lửa ấm, âm ỉ cháy trong cơn bão lớn. Anh thật kiên cường, tôi cũng sẽ vậy. Không một ai có thể chia rẽ chúng ta, những lời nói độc địa sẽ bị vứt đi...

Chỉ có ta và ta, trên ngọn đồi cao cùng ngắm hoàng hôn lặn. Nhìn những đứa trẻ thả diều, xa xa bên làng là những mái tranh thả khói. Thế giới êm đềm trôi qua từng chút, còn chúng ta là mãi mãi.

Kim Thái Hanh yêu dấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro