Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung ngồi đó nằm đợi cậu dậy thức dậy, nhưng do mọi mỏi nên cậu đã ngủ rất lâu. Còn anh do truyền máu cho cậu khiến anh mất sức lại còn không ngủ đủ giấc, không chịu ăn khiến anh bị bệnh. Nhưng cho dù vậy anh cũng không chịu rời xa cậu. Cậu sau khi cơ thể đã khỏe lại thì cậu mở mắt ra thấy anh đang ngủ gục trên giường bệnh của cậu. Đang tính gọi anh dậy thì Wooshin từ đâu đi vào, nhanh chóng ngăn cản cậu lại.

-Đừng gọi cậu ấy dậy! Để cậu ấy ngủ đi Jung Kook?

-Tại sao chứ, anh ta không lo về nhà ngủ, ngủ trên giường mình làm gì? Chắc lại do cô Kim bắt nên mới đến đây đúng không? Chứ nhìn mặt anh ta thì làm gì mà tốt bụng đến lo cho tôi vậy-Jung Kook ngạc nhiên khi thấy Wooshin nói vậy liền phản kháng ngay

-Cái đầu cậu á! Không biết gì mà trách nhầm người ta.

-Trách nhầm sao, cậu có bị gì không Wooshin?-Cậu không thể tin mà ngạc nhiên sau đó cười cười nói

-Chứ sao nữa. Qúa trách nhầm luôn á! Cậu phải biết là người đưa cậu vô bệnh viện là cậu ấy. Người hiến máu cho cậu là cậu ấy. Cho dù có bị bệnh mà cậu ấy không rời cậu lấy nửa bước. Cô Kim có ra sức bảo cậu ấy về nghỉ nhưng cậu ấy không về. Những ngày qua chỉ có cậu ấy là luôn ở bên chăm sóc cho cậu 24/24 đó. Cậu xem coi có phải cậu trách nhầm không?

-Ôi mình có phải là chưa hết bệnh không vậy? Mình không nghe nhầm chứ!

-Nghe nhầm cái đầu cậu á! Mình nói là thật đó!

-Không thể tin nổi! Tại sao anh ta phải làm vậy làm gì?

-Mình cũng không biết. Nhưng cậu phải biết rằng cậu ấy rất lo lắng cho cậu. Bây giờ ở trường mọi người đang bàn tán rất sôi nổi khi mọi người thực sự thấy Taehyung tức giận khi cậu bị thương. Mình chắc chắn 100% sau khi cậu về trường thì trường mình sẽ có cuộc điều tra kịch tính!

-Cậu có nói quá không vậy?-Jung Kook không thể tin liền nghĩ đây là trò đùa mà cười cười nói

-Không tin cậu có thể gọi Eun Woo hỏi thử.

-Thật sao? Không thể tin nổi.

-Cố gắng tin đi!

-Hơi khó nha! 

-Thôi nghỉ ngơi đi, tôi về đây!

-Ukm

Nói rồi Wooshin ra về. Jung Kook lúc này mới quay sang Taehyung mà nhìn thì cậu thấy khuôn mặt anh rất nhợt nhạt, bộ đồng phục vẫn còn đang mặc trên người. Mái tóc khô sơ đã có mùi khi nhiều ngày chưa gội, cộng thêm tiếng bụng kêu "ọc ọc" nữa mà cậu đã khẳng định việc Wooshin nói là đúng. Ngay đang khi chăm chú nhìn anh thì lúc này anh lại tỉnh dậy. Thấy cậu dậy rồi anh liền tươi cười nói:

-Cậu dậy rồi sao?

-Không thấy hay sao mà hỏi.

-Cậu thấy thế nào rồi, khỏe không?

-Không biết có khỏe hay không mà vẫn đủ sức để cãi nhau với anh.

-Vậy là khỏe rồi!

-Sao anh không về nhà mà ngủ, ngủ ở đây làm gì? Anh lo cho tôi hay sao?

-Không, chỉ do mẹ tôi ép nên tôi mới ở đây!-Anh ấp úng nói

-Thật không? Nếu lo cho tôi thì cứ nói, tôi biết tôi là tôi dễ thương để hút hồn được anh mà!

-Cậu đừng có mơ!

-Thật không? 

-Thật!

-Anh không nói thì thôi! Mà anh mới vô hay sao?

-Ukm, tôi vừa vô!

-Vậy sao người anh lại có mùi như chưa có tắm vậy, đầu tóc thì hôi, tôi không nhầm thì đây là bộ đồng phục anh mặc hôm tôi bị thương mà!

-Làm gì có, tôi mới tắm. Còn bộ đồng phục này tôi vừa thay lúc sáng đi học mà!

-Vậy còn vết thương trên tay anh là gì?

-À tôi chỉ là không may bị thương thôi!

-Anh ngoan cố lắm! Anh nói là anh mới tắm sao?

-Ukm

-Anh mới tắm mà có mùi đấy thì tôi mong anh nên đi trị bệnh đi mùi anh nặng quá!

-Cậu...

-Tôi nghe Wooshin kể hết rồi, anh khỏi lo mà giấu diếm!

-------------------------------------------------------------------------

Chap 27 đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro