Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mình đăng hơi muộn , sory nha 👉👈
-----------------------------------------------
...
Thoát khỏi đám nhiều chuyện ở căn tin, nó thở phào nhẹ nhõm , cậu nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, giọng nói phấn khích:

- Thỏ ơi, tao không ngờ mày lại vì tao mà chống lại hotboy của trường.

- Tên đó mà là hotboy, hót rác còn chả được đừng nói là hotboy.- nó khó chịu lên tiếng

- Thế mày không biết à .- cậu nhìn nó như người ngoài hành tinh.

Nó lắc đầu, ánh mắt hoang mang khi thấy cậu nghiêm túc như vậy.

- E hèm, nghe "anh rai " giải thích nha cưng- cậu lấy giọng – Cái tên mặt lạnh lạnh , đểu đểu đó là Kim Taehyung - con trai độc nhất công ty Kim thị đứng đầu về mọi lĩnh vực , đến cả nhà tao còn phải nể nhà hắn vài phần nữa mà , và đặc biệt hắn đứng trong top người có IQ cao hơn 200. Còn cái tên hay đi cạnh hắn là Kim Yugyeom- con trai của tập đoàn sản xuất ô tô phân khối lớn đứng đầu cả nước, IQ của tên đó cũng nằm trong top những người có IQ cao hơn 200.

Cậu chăm chú đọc chiến chiến tích của bọn hắn mà không chú ý đến khuôn mặt đang tái mét của nó.

- "Lần này thì ra chợ mà ở"

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu nó

"Ding..."

Tiếng chuông điện thoại của Bambam vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó cộng những lời lảm nhảm của cậu.

- Nhô ~~

-....

- Vâng - nghe xong mặt cậu rạng rỡ như mặt trời

- Gì đấy mày?- nó tò mò

- Bố mẹ tao mới về, họ nói muốn gặp tao, thế nên là....

- Không sao, mày cứ về đi. Đi một hôm thôi mà có phải đi mãi đâu.- hiểu ý thằng bạn, nó cắt ngang.

Hai đứa sống với nhau từ bé, cậu hiểu rõ tính cách của nó. Tính nó không phải là lạnh mà không tìm được người mà nó tin tưởng để bộc lộ cảm xúc của mình. Bố mẹ nó đã cho nó sống tự lập lúc 6 tuổi, do thiếu tình thương của gia đình tính nó mới trở nên quái đản như bây giờ.

- Ừm, à mà tao quên chưa nói xong, bọn họ còn có cả trang web riêng nữa hiện tên bọn họ đang là từ khóa hót hòn họt của năm.- cậu vội chuyển chủ đề, phá tan không khí trầm mặc bấy lâu .

Nó chán nản, đi vào lớp mặc cho cậu vẫn luôn miệng.

Vào lớp, ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ. Vụ ở căn tin đã được truyền khắp trường với tốc độ ánh sáng. Nó hiện giờ đang là trung tâm câu chuyện...

- Chơn Cúc , về rồi ak. Bọn này còn tưởng cậu không sống sót được với bọn cuồng hotboy kia chứ.- lớp trưởng từ từ đi đến bên cạnh nó, giọng lo lắng.

Cậu khá bất ngờ, đã chuẩn bị tinh thần để nghe bọn này mỉa mai không ngờ..

- Các cậu... chứ không phải...- cậu lắp bắp.

- Tưởng bọn này uýnh ghen chứ gì. Tuy bọn này mê thì thì mê thật nhưng cũng biết giới hạn của nó. Người như Taehyung thì chỉ để ngắm thôi, chứ bọn này không yêu được. Mà cậu dám làm cho Mai Anh bẽ mặt ở dưới căn tin, hiện giờ cậu đang là người hùng của bọn này.

Cậu lần đầu được cảm nhận sự ấm áp trong lòng, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp cộng thêm chiếc răng duyên. Nụ cười đầu tiên khi đi học, ai cũng ngẩn người trước nụ cười của nó.

- Kookie anh~, mày cười đáng yêu dã man con ngan .- Bambam trầm trồ.

- Cái lớp này đứng đây làm gì, vào học rồi.- tiếng cô giáo khiến cho cả lớp loạn cào cào hết lên.

Vào chỗ, nhìn chỗ trống bên mình, nó thở phào.

- May là hắn không vào lớp, chứ không mình chết chắc.

Bỏ sách vở lên bàn, nó điều chỉnh lại tâm trạng tập trung vào bài.

_______________________________

Tiếng chuông hết giờ học, cả lớp như cái chợ vỡ thu dọn sách vở, không thèm nghe cô dặn dò. Nó thất thiểu đi về, Bambam thì về nhà nói là nhà chứ thực ra là cái biệt thự to bổ chảng.

Về đến nhà, nó vứt cặp vào một góc, lôi chiếc áo phông đen sì cộng thêm quần Jeans bước vào nhà tắm.

Một lúc sau,nó bước ra với khuôn mặt đường nét rõ ràng vẻ đẹp sắc sảo. Mũi cao, môi hồng phớt, đôi mắt xám tro lạnh lùng sắc lẻm như muốn nhìn thấu tâm can người khác nhưng chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm.

Ngả người lên chiếc giường yêu quý của mình, nó nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~Ta là quãng thời gian bé Thỏ ngáy ngủ :))) ~~~~~~~~~~~~~~

- Ngao... ngao...

Mở mắt nhìn chú mèo đen đang ra sức dụi lông vào cổ nó, ánh mắt chứa đầy yêu thương, mỉm cười mê đắm, Jungkook dang tay ra sức vuốt lông chú mèo đó.

- Bun à , mày đói rồi phải không, đợi tao một tẹo! (Gượm đã... Bun tên chó mà Kookiee ... :)))) )

Nó bước chân xuống giường với tay lấy chiếc điện thoại.

- 10 giờ rồi sao...

*Ọc...ọc...ọc*

Bụng cậu (bây giờ "cậu" là Kookie nha ) bắt đầu biểu tình, sau 15' vật lộn trong nhà bếp cậu thất vọng đi ra nhà không còn tẹo thức ăn nào, ngay cả thức ăn cho mèo cũng trống không. Nhìn Bun đang keo gào dưới chân, Jungkook đành phải đi ra ngoài đường.

- Mày ở nhà đợi tao đi mua thức ăn!

Khóa cửa nhà cẩn thận, cậu đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt vội đi ra cửa hàng tạp hóa.

---------------------------------------

Cầm đống đồ ăn trên tay, cậu mua rồi chạy về nhà thật nhanh , tuy biết võ nhưng với cái bụng đang kêu gào này thì cái chuyện rét thấu xương vẫn không tránh khỏi . Nhìn bầu trời đen kịt đường đi không một bóng người, từng đợt gió thổi vào da thịt khiến cậu lại nhớ đến bộ phim kinh dị mà Bambam hay mở cho Jungkook xem. Nghĩ đến đây khiến tóc gáy của cậu dựng đứng lên, bước chân cũng đi nhanh hơn.

- Bốp... bốp...

Chân cậu bỗng khựng lại, phía trước hình như có đánh nhau. Nơi này rất ít khi xảy ra các vụ ẩu đả, sao hôm nay...

Thôi, không liên quan đến mình đi đường khác vậy. Nói là làm, Jungkook rẽ vào đường tắt nhưng khi nhìn đường đó cậu chùn bước. Đường gì mà tối om, không những thế còn gập ghềnh khó đi.

"Đành vậy, phá lệ hôm nay"- Jungkook tự nhủ quay đầu lại.

Đi thật nhanh qua đám đánh nhau nhưng bọn chúng đâu dễ tha cho nó.

- Cưng à, đi đâu mà đi một mình thế này.

- Cần bọn anh đưa đi không. - Một tên khác chen vào .

Jungkook bị bọn chúng dồn vào chân tường, liếc sang bên cạnh mình, cậu quay mặt đi , liền sốc toàn tập khi nhìn thấy hắn người đầy máu vẫn đang mặc đồng phục trường.

- Biến- cậu gằn giọng , quay sang phía bọn du côn kia .

- Dễ thương chưa kìa bọn mày ơi , thằng nhóc này cũng "xinh" quá chứ - bọn chúng thi nhau cười, giọng cười thật khả ố khiến cậu ghê tởm.

"What.. dám nói mình xinh , thù này không trả , ông đây không mang họ Jeon " Jungkook mặt hừng hực đỏ gay gắt , chạm vào nỗi lòng của cậu , coi như bọn này chán sống.

Nghĩ là làm , cậu liền dơ cẳng mà đạp vào bụng tên trước mặt khiến tên đó nằm lăn dưới đất.

- Thằng ôn con , rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải khônggg... mày chán sống rồi!- tên đầu đàn gầm lên.- Anh em... lên!

Cả lũ xông lên tầm mười đứa, cậu vênh mặt , quệt mũi xông vào hạ từng tên một. Cậu cứ nhằm chỗ hiểm mà đánh, hạ bọn này không đủ để cho anh Jeon đây giãn xương cốt.

Một lúc sau, bọn chúng nằm dưới chân cậu, mặt thâm tím, đá vào tên gần nhất.

- Cút . -Một từ thôi cũng để cho bọn nó sợ phát khiếp .

Bọn chúng lổm cổm bò dậy, kéo nhau chạy toán loạn. Chỉ còn hắn với cậu , cậu ngồi xuống nhìn hắn chăm chú, tâm trí đấu tranh quyết liệt có nên mang tên này về nhà không. Hua tay trước mặt hắn.

- Ê..ê, dậy, anh định nằm đây à? -Cậu lay lay anh dậy .

-....

- Ê.. anh uống rượu à?

- Cút- giọng nói lạnh lùng như băng.

Máu điên bắt đầu dồn lên não, cậu quay ra xổ một tràng.

- Này anh không biết cảm ơn ân nhân thì thôi, lại còn đuổi người ta đi, vừa nãy không có tôi giờ anh không nằm ở đây mà sắp được ngắm ảnh khỏa thân rồi đấy. Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà . -Cậu hét thẳng vào mặt anh , đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn.

-....- hắn không nói gì, rất tự nhiên dựa vào người cậu .

- Ơ..ơ...- mặt cậu nghệt ra, thôi đành làm người tốt một hôm vậy. Xốc người hắn lên, mặt nhăn nhó như mặt khỉ " Quái nhỉ tên này ăn gì mà nặng như heo thế không biết"

Kéo hắn về được đến nhà đúng là kỳ tích, dìu hắn lên sô- pha nhìn tên này từ đầu đến cuối chỉ nói được đúng từ " xơ xác".

Lấy hộp cứu thương, cậu rửa qua vết thương ngoài da, băng bó một cách thuần thục.

- Ngao... ngao..

Bun nhảy lên người hắn, liếm vào khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai đó. (Này , đừng nói mèo cũng thích trai đẹp nhé -.- )

Nhìn hắn một lúc, cậu thắc mắc.

-Tên này có điểm gì đẹp đâu mà sao gái bu đầy thế nhỉ .

Chợt nhớ ra điều gì đó , Jungkook chạy như bay đến với em laptop thân yêu, tìm theo từ khóa mà Bambam bảo nó. Khi nhìn thấy trang web đó , cậu sốc toàn tập, cái gì cơ , hơn triệu lượt theo dõi.

-Cậu không cần bất ngờ như thế đâu, chuyện thường thôi... au..!!!

Sau lưng cậu vang lên giọng nói lành lạnh, không cần hỏi cũng biết là ai.

-Vết thương chưa lành đâu , nằm nghỉ .. - Cậu không thèm quan tâm hắn nói gì, gập laptop nhắc nhở như ra lệnh. Cậu bước xuống giường , lục lọi hết ngăn này đến ngăn kia , cuối cùng cũng tìm thấy bộ quần áo phù hợp với cơ thể Taehyng , cậu quay sang vứt đống quần áo vào mặt hắn – Anh tắm rửa đi.

Hắn cũng chẳng nói gì cầm đống quần áo mà cậu đưa đi thẳng vào nhà tắm.

Một lúc sau, hắn bước ra với áo phông hình con thỏ (THỎ??? ) với quần jeans, , nhìn bộ dạng hắn bây giờ , nó bật cười nhưng không ra tiếng , đó là bộ rộng nhất của cậu rồi , vậy mà cũng không mặc vừa , cậu thở dài đi xuống dưới lầu. Giơ trước mặt hắn bát mì ăn liền nóng hổi, tỏa đầy hương thơm ngào ngạt khắp phòng khiến người ăn phải chảy nước miếng.

-Anh ăn không? Nhà tôi chỉ có thế thôi.

-Ừm. Cậu ở một mình thôi à?

-Ờ- cậu trả lời qua loa cho qua chuyện, tập trung hết vào bát mì ăn như bị bỏ đói lâu ngày.

Ăn hết bát mì của mình, Jungkook liếc mắt nhìn sang bát của hắn vẫn còn nguyên ánh mắt thèm thuồng, giọng dò hỏi:

-Anh không ăn à. Mà mấy món bình dân như thế này bọn nhà gàu các anh chắc không ăn đâu để tôi ăn hộ cho.

-Ai nói tôi không ăn.- hắn đánh tan luôn giấc mộng của con thỏ béo đang ngồi trước mặt.

-Xììì...- cậu bĩu môi, tay vuốt con mèo nhìn hắn ăn ngon lành- Con trai gì mà kẹt sỉ không biết nhường là gì , người ta đang đói mà , anh chẳng biết nhường người hiền lành như tôi gì cả , hứ.

-Phụt... Cậu nghĩ hiền lắm à, cho tôi xin đi, đánh nhau còn kinh hơn cả tôi - hắn nói với giọng đùa cợt nhưng vẫn pha chút lạnh lùng.

-Anh... anh nói lại coi...

Jungkook nắm chặt tay, kích động khiến cho con mều béo đang ngồi trên vai cậu phải nhảy xuống rúc vào người hắn nũng nịu kêu lên. Hắn nhún vai tay vuốt con mèo đang ngồi gọn trong lòng hắn.

-Bun, sao lại ngồi cùng tên sở khanh đó, tao là chủ của mày cơ mà, mày mà ngồi đó thêm tẹo nữa là tao cho tên đó nuôi mày luôn đấy.

Nó hăm dọa nhưng không hề có tác dụng mà phản tác dụng thì đúng. Con Bun đó đích thị là cái.

-Nhìn mặt cậu nhăn như khỉ thế kia thì chả ai thèm ở chung đâu- hắn chọc cậu. Không hiểu sao ở cạnh nó khiến cho hắn thoải mái không cần gò bó ra vẻ. Cậu cũng không giống mấy bọn người si mê hắn .

-Kệ mấy người, tôi ngủ đây- chán chả buồn nói, cậu đi vào phòng.

-Tôi ngủ đâu?- hắn chợt nhớ ra mình đang không biết ngủ đâu liền lên tiếng.

-Sô pha.- cậu đáp cụn lủn.

Đóng cửa phòng, nó trèo lên giường ngủ không biết trời đất mặc kệ hắn ngoài phòng.
---------------------------------------------
Xl vì đăng chap muộn nha fds , mình đã cố làm cho chap dài ra rồi ✌️✌️

Ủng hộ và view cho tuôi ikk nhaa ... 😖
Kamsa trước 😗😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro