1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sự thật có quá tàn nhẫn khi người cậu yêu lại là một tên buôn bán ma túy, một tên trong băng đảng xã hội đen? "

"Có quá tàn nhẫn khi đến phút cuối cùng thần chết vẫn cướp đi một trong hai người? "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dạo này Taehyung vô cùng lạnh nhạt với Jungkook. Anh thường xuyên đi làm về muộn. Lúc nào về cũng trong tình trạng say rượu, quần áo lại còn có mùi nước hoa phụ nữ. Jungkook cảm thấy rất buồn.

Cậu thắc mắc tại sao anh là nhân viên công sở mà lại luôn về muộn như vậy, có hôm còn không về nhà!

Thời gian mới yêu nhau anh và cậu rất tình cảm. Anh luôn đi làm về sớm, luôn có những cử chỉ ngọt ngào dành cho cậu. Vậy mà càng ngày, những điều hạnh phúc ấy lại đang dần biến mất. Nếu như trước đây, cậu giúp anh làm một việc gì đó, anh sẽ lập tức ôm lấy cậu, gặm nhấm đôi môi nhỏ bé của cậu. Còn bây giờ,những lúc như vậy anh chỉ cảm ơn cậu, mặt không hề biểu lộ cảm xúc. Cậu rất đau lòng!

Cứ dần dà như thế, cậu tự cảm thấy mình là gánh nặng của anh. Cũng phải! Cậu được anh đưa về nuôi, từ một đứa mồ côi cậu đã có một gia đình. Cậu vô cùng bíêt ơn về điều đó... Ngay từ đầu cậu đã là một mớ phiền phức. Cậu tự nghĩ vậy.

Càng ngày cậu càng tò mò về công việc của anh. Trong một lần cậu tình cờ mở cặp của anh ra... Bên trong trống rỗng...Mỗi sáng anh đều mang nó đi làm sao? Anh là một nhân viên văn phòng hay thực sự làm một nghề khác?

"Đừng tò mò quá về mọi thứ! Không phải chuyện gì cũng tốt đẹp.

Đừng nhất quyết muốn tìm ra sự thật ... Bởi vì khi biết sẽ rất đau! "

Một hôm, Jungkook quyết định theo dõi Taehyung. Rốt cuộc anh làm nghề gì mà lại phải giấu cậu như thế chứ?

Từ sáng sớm, cậu đã theo anh ra khỏi nhà. Cậu đi theo và thấy anh vào một tòa nhà rất lớn. Chờ đến 5h chiều, cậu định quay về. Jungkook tự nói rằng Taehyung vào lâu như vậy, chắc chắn là làm việc rồi, chắc do cậu suy nghĩ nhiều quá thôi! Thế nhưng, lúc cậu vừa chuẩn bị đi về thì lại thấy anh đi ra. Anh mặc một bộ đồ hoàn toàn khác! Anh mặc áo da, quần bò đen và đội mũ đen. Đôi mắt lạnh lùng của anh quét qua cảnh vật rồi bước lên một chiếc xe mới đi đến. Cậu rất bất ngờ! Chẳng lẽ anh là sát thủ? Hay xã hội đen???? Đầu óc cậu choáng váng. Cậu vội vàng đuổi theo chiếc xe kia.

Sau khi đi theo một đoạn đường dài, cậu thấy anh dừng lại ở một bãi đất rộng, có đầy các thùng container lớn. Anh đến đây để làm gì cơ chứ?

Cậu lặng lẽ theo dõi anh, nấp sau một thùng container.Bỗng có một chiếc xe đi đến, một người đàn ông bước ra. Ông ta nói gì đó với Taehyung rồi 2 người trao đổi với nhau, một bên là 1 cái vali và bên kia là 1 túi gì đó. Ma túy???!!!

Jungkook choáng váng. Taehyung buôn bán ma túy ư? Nhìn tác phong làm việc của anh...rất chuyên nghiệp. Anh quả thực là một con người khác. Kim Taehyung mà Jeon Jungkook yêu không như vậy!

Jungkook bất ngờ và hoảng sợ đến bật khóc. Ngay lập tức, một tên đàn em phản ứng.

"Ai đấy? "

Hắn ta lên nòng súng, tiến đến chỗ cậu đang nấp. Jungkook bịt chặt miệng mình, nín thở. Cậu vô cùng sợ hãi!

Taehyung cũng nhìn về phía cậu. Anh đi đến, tay phất lên, ý bảo tên đàn em kia lui lại.

Anh đi đến gần và thấy Jungkook mắt đỏ hoe, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào anh. Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt giận dữ.

"Cái gì vậy đại ca? "

"Một con mèo hoang. "

Taehyung quay lưng trở lại chỗ người đàn ông kia. Jungkook cũng nhanh chóng trở về.

Trên đường về nhà, Jungkook chưa hết bất ngờ. Vậy bấy lâu nay cậu sống với một tên buôn bán ma túy ư? Những đêm anh về muộn hay thậm chí không về nhà là vì những phi vụ phi pháp này ư? Vậy thì những lúc anh trở về trong tình trạng say rượu, quần áo có mùi nước hoa phụ nữ là ăn mừng sau những phi vụ thành công ư??? Jungkook cười khổ. Cậu bị anh lừa dối suốt bấy lâu nay mà không hề hay biết!

Tối đó Kim Taehyung trở về khá sớm.

"Em lại đây nói chuyện với tôi! "

Taehyung lạnh lùng nói với Jungkook. Anh và cậu ngồi trên sofa ở phòng khách. Ánh mắt sắc bén của Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tại sao em lại theo dõi tôi? Từ bao giờ? "

"Nếu không theo dõi anh thì làm sao em biết được sự thật? Hóa ra bấy lâu nay anh lừa dối em. Nếu không theo dõi anh thì em sẽ chẳng bao giờ biết được cái nghề phi pháp mà anh đang làm! "

"Tôi chính là người như thế đấy! Bây giờ thì em biết rồi chứ? Điều mà tôi cố giấu em bây giờ em cũng biết rồi đấy! Sao nào? Em thấy bất ngờ không? Sợ tôi không? Kinh tởm khi có một thằng người yêu như tôi không?"

Jungkook rơi nước mắt.

"Anh có thể làm một công việc khác mà? Tại sao lại phải buôn bán ma túy? "

"Em nghĩ cái thế giới coi trọng đồng tiền này sẽ cho tôi một công việc ổn định ư? Sẽ trả cho tôi thật nhiều tiền để em được sống thoải mái ư? Không có đâu, Jeon Jungkook! Nếu em kinh tởm tôi... Em có thể ra đi. Tôi không ngăn cản! "

Nói xong Taehyung bỏ ra khỏi nhà. Jungkook ngã khuỵu xuống, khóc nấc lên. Sự thật có quá tàn nhẫn đối với cậu???

Mấy ngày sau đó Taehyung không về nhà. Đến ngày thứ 6,anh trở về,lại say khướt. Jungkook đỡ anh vào phòng, lau người rồi thay quần áo cho anh. Đột nhiên điện thoại anh reo. Cậu định không nghe nhưng linh tính mách bảo cậu nghe.

"Đại ca à?! Tối mai đại ca phải đến đó một mình nên anh phải thật cẩn thận. Phi vụ lần này lành ít dữ nhiều, bêm đối thủ dễ trở mặt lắm. Bọn em cũng sẽ đến đó giúp đại ca. Bên kia gửi địa điểm chưa đại ca?..... À... Em có việc bận rồi. Có gì mai nói nha đại ca. Chào đại ca! "

Người kia nói xong rồi tắt máy liền. Jungkook lại phát hiện, không chỉ buôn bán ma túy, Taehyung còn tham gia vào băng đảng xã hội đen!

Đột nhiên có tin nhắn gửi đến. Màn hình hiện lên 1 địa điểm nào đó. Jungkook dấy lên nỗi bất an.

Jungkook nhìn sang Taehyung đang ngủ say rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

"Tối mai là phi vụ cuối cùng. Chỉ cần hoàn thành nó, Taehyung sẽ rút ra khỏi băng đảng! "

Ngày hôm sau, gần trưa Taehyung mới tỉnh dậy. Anh vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà bếp. Nhìn Jungkook loay hoay nấu ăn, anh bất giác nở nụ cười. "Hết đêm nay là anh có thể nhìn thấy em như vậy cả đời rồi. Chờ anh nhé, Jungkookie!"

Taehyung đi đến ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Jungkook,đầu đặt lên vai cậu. Cậu khẽ giật mình rồi nở nụ cười tươi.

"Anh dậy rồi à? Ra bàn ngồi đi! Em mang đồ ăn ra ngay! "

Taehyung khẽ hôn má cậu rồi đi đến bàn ăn.

Trong lúc ăn, anh liên tục gắp thức ăn cho cậu, lại còn nhìn cậu cười ôn nhu.

"Kookie ăn nhiều vào! Em gầy quá đấy! "

"Anh cũng ăn đi. Anh cũng có khác gì em đâu! "

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Taehyung muốn rửa bát nhưng bị Kookie đuổi ra phòng khách.

"Liệu những ngày hạnh phúc ấy có trở lại? "

Khoảng 4h chiều, Taehyung rời khỏi nhà. Trước lúc đi, anh ôm hôn cậu thật lâu. Jungkook cảm thấy rất vui. Sau khi anh đi, cậu định đi siêu thị nhưng nhớ lại tin nhắn tối qua, cậu lo lắng, quyết định đi theo Taehyung.

Taehyung đến tòa nhà lớn lúc trước và ở trong đó cho đến 7h. Sau đó, anh lên xe đi đến địa điểm giao dịch,rất nhiều xe khác đi theo sau.

Điạ điểm lần này khá xa, lúc đến nơi đã là 9h. Jungkook thấy Taehyung một mình bứơc vào một căn nhà hoang. Cũng may hôm nay mặc đồ màu đen nên Jungkook trà trộn vào đám đàn em của người kia. Hiện tay cậu đang đứng trong một vòng tròn, ở giữa là Taehyung và người kia. Jungkook ở rất gần Taehyung

Hai người lại trao đổi như lần trước cậu thấy. Nhưng khi Taehyung vừa định quay lưng thì người kia lên tiếng

"Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi dễ dàng thế ư? Cậu biết rõ hôm nay cậu đến đây để nộp mạng cơ mà! "

Taehyung quay lưng lại.

"Vậy phải làm sao để tôi được đi? "

"Không có chuyện đi khỏi đây đâu. Xem ra Boss cậu chưa nói rõ rồi. Hai bên chúng ta đang định từ bỏ mối hận thù năm xưa để hợp tác làm ăn. Nhưng bên cậu phải nộp một mạng người cho bên tôi vì năm xưa bên cậu gây ra lỗi trước! "

Người kia rút súng ra.

"Tôi không muốn tốn thời gian nên chỉ tặng cậu viên kẹo bạc này thôi. Chẳng đau mà rất nhanh gọn! "

Ngay lập tức một viên đạn bắn ra. Taehyung chưa kịp phản ứng thì đã bị Jungkook xô ra rồi. Anh giật mình. Tại sao Jungkook lại ở đây? Tại sao lại đỡ đạn giúp anh? Anh có mặc áo chống đạn kia mà!!!!

Nghe tiếng súng, đàn em của Taehyung lập tức chạy vào.

"Chết tiệt! "

Người kia thốt lên một câu rồi 2 bên đánh nhau.

Taehyung bò đến chỗ Jungkook, đỡ cậu lên.

"Kookie ah! Tại sao lại đỡ giúp anh chứ? Tại sao??? "

Taehyung bật khóc, tay anh nắm chặt lấy tay cậu.

"Taehyung ah! Anh hứa với em... Phải ra khỏi băng đảng... Phải sống thật tốt... Em xin lỗi vì không ở lại cùng anh... "

Bàn tay Jungkook tuột khỏi tay Taehyung. Anh gào lên đau đớn. Tại sao? Tại sao người chết không phải là anh mà lại là người anh yêu nhất???

Đàn em của Taehyung đã giải quyết xong, im lặng nhìn cảnh tượng đau lòng. Trong căn nhà hoang bây giờ chỉ còn những tiếng gào khóc đau đớn.

"Ngày 30/1, Jeon Jungkook tử vong lúc 9h12'"

"Có quá tàn nhẫn khi đến phút cuối thần chết vẫn mang em rời xa anh?

Có quá tàn nhẫn khi chỉ còn mình anh ở lại?

Thực sự quá tàn nhẫn! "

the end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro