Chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Group này không có Jeon Jungkook

015: húuuuuuuuuu

023: chuyện gì thế ông?

27 người đã xem

015: JEON JUNGKOOK SO HOTTTTTTTT

017: Mẹ ơi đúng đó, bộ ảnh mới của ẻm làm tui điêu đứng.

_________________________________

Taehyung yên lặng xem đoạn chat cứ dài ra nhưng chẳng được tấm ảnh nào, sốt ruột đành bấm bụng gửi một tin nhắn.

Bên phòng thiết kế chụm đầu vào tủm tỉm cười với nhau, chủ tịch số 32, sập hố Jungkookie rồi!

Group này không có Jeon Jungkook

019: tôi cũng mới xem qua, điện thoại tôi toàn ảnh của ẻm, đủ mọi kiểu dáng luôn!

032: Vậy gửi vào đây một ít đi.

019: đã gửi vào nhóm 1 ảnh

32 người đã xem

032: còn nữa không?

021: đã gửi vào nhóm 5 ảnh

....
....
....

Taehyung như nông dân gặp mùa bội thu, tấm ảnh nào vừa đăng lên cũng được ngón tay thao tác nhanh gọn lưu về máy. Đẹp chết người rồi.

_________________________________

Group này không có Jeon Jungkook

001: Chia buồn cho những người không đi dự tiệc công ty nhé! Jungkookie của chúng ta nóng muốn bốc cháy luôn


029: aaaaaa ẻm còn hát rất hay nữa, sexy chết tôi rồi!

032: Ơ? Tôi nghe nói hôm qua em ấy không đi?

017: Lúc đầu là thế thật, nhưng khoảng hai mươi phút sau ẻm lại đến.

003: nhìn đi nhìn đi! Vừa quyến rũ vừa nóng bỏng như thế! Sao vẫn còn độc thân chứ?!

018: để tôi nói các người nghe, chỉnh màu trắng đen lại còn chết dở!!!

32 người đã xem

_______________________________

Taehyung cảm thấy máu nóng đang dồn lên não rồi dồn ngược về phía dưới đũng quần, làm sao lại dám hư hỏng như vậy?

Jeon Jungkook đó đi đến đâu cũng đều nhiệt tình vui chơi thế này sao? Lại còn bày ra bộ dạng quyến rũ đó như một việc vô cùng tự nhiên vậy. Công việc bỏ qua một bên, Taehyung bức bối cầm theo điện thoại vào thang máy ấn gọi cho Jimin:

"Jimin, đưa mình số điện thoại của Jeon Jungkook."

"Taehyung ah, không phải mình không muốn đưa, mà Jungkook nói rằng tuyệt đối không được giao cho ai kể cả chủ tịch. Em ấy nói đó là quyền riêng tư của em ấy, mình không giúp được đâu."

Jimin nói xong tắt máy để lại cho Taehyung một hồi đơ người suy nghĩ, làm gì mà giữ kín thế không biết!

Từ sau hôm ở phòng riêng đó Jungkook không đến nữa, công việc của cậu dường như rất bận rộn. Người ta thì vứt anh ra sau đầu từ bao giờ, chỉ có anh là mãi bị đôi mắt đen tròn đó cứ ám ảnh suốt nửa tháng qua, nụ cười đó khiến đầu óc anh rối loạn, còn giọng nói đó...dịu dàng như giọng của thiên thần từ thiên đường vọng xuống, mọi thứ của Jeon Jungkook đều khiến Taehyung lưu tâm, lưu tâm đến mức vượt xa mối quan hệ hiện tại của hai người.

Taehyung tự mình lái xe đến nhà riêng của Jungkook, buổi sáng sớm ở nơi này thực sự rất yên tĩnh, chẳng có mấy căn nhà lại còn cách nhau khá xa, anh đánh lái một vòng dừng xe trước cổng nhà phủ đầy dây hồng leo.

Tiếng chuông cửa vang lên quấy rối giấc ngủ của Jungkook, cậu nhăn nhó chui khỏi ổ của mình ra mở cổng. Cửa vừa mở thì người bên ngoài đã đẩy vào khiến cậu suýt ngã, chưa kịp nhìn rõ là ai thì cả thân người đều nằm gọn trong vòng ôm mạnh mẽ. Mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi làm Jungkook dễ chịu, chẳng cần nhìn cũng biết là ai rồi.

Mái đầu tròn tròn dụi vào ngực anh qua lớp vải áo, Jungkook cả người mềm nhũn ra ôm lấy anh cọ qua cọ lại.

"Hôm nay chủ nhật mà, sao lại mặc âu phục?"

Taehyung phải nói là vô cùng hài lòng với cái ôm của Jungkook, chân dài đưa ra sau đá một cái khép cổng lại, âm thanh chốt khoá tự động vang lên, hai người cứ dính vào nhau loạng choạng đi vào trong nhà.

"Nhân viên được nghỉ không có nghĩa là ông chủ cũng được nghỉ. Vì sao không đến?"

Lồng ngực Taehyung cứ ồ ồ lên khi anh nói chuyện, Jungkook áp tai vào nghe thật rõ nhịp tim của anh, có hơi nhanh thì phải. Miệng cậu bất giác mỉm cười, nụ cười được giấu trong lồng ngực Taehyung, chỉ một mình cậu biết.

"Đến đâu chứ?"

"Vì sao không đến phòng làm việc của tôi?"

Jungkook rời vòng ôm của Taehyung, không trả lời anh mà đi vào phòng tắm đóng cửa lại.

Anh quay người đi xung quanh nhìn kỹ càng một chút, lần trước đến đây chẳng để ý bao nhiêu. Bước chân dừng lại trên thảm trải trước phòng ngủ, Taehyung nhìn xuống mới nhận ra từ lúc vào đây mình chưa cởi giày, đôi giày da lộn đắt tiền đặt cạnh cửa phòng, Taehyung mở cửa đi vào trong.

Điều hoà mức thấp nhất, khí lạnh bao quanh người khiến anh nhíu mày, chăn gối còn lộn xộn chưa kịp xếp, vài bản vẽ dở đặt trên bàn nhỏ trong góc, trên kệ chứa kha khá sách, đều là chuyên ngành thiết kế.

Điều khiến Taehyung chú ý là bốn lọ thuốc nằm trong góc nhỏ của giá sách, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, bước chân anh tiến đến cửa sổ phòng, chậm rãi kéo rèm ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là gốc cây lớn ngoài hiên cắm trên bãi cỏ xanh mướt, ánh sáng tràn vào trong phòng đón chào ngày mới.

Mang thuốc đến bệ cửa sổ, Taehyung chụp hình gửi cho Min Yoongi. Không cần nói gì thì bên kia đã gọi lại.

"Nói đi."

"Lần trước ở bệnh viện tôi cũng nói rồi đấy thôi, đây là những loại thuốc điều trị trầm cảm, lọ màu xanh nhạt là thuốc an thần, màu trắng là chống căng thẳng thần kinh, màu trắng nhỏ kia cũng tương tự, còn màu đen bằng thủy tinh chỉ là vitamin thôi."

"Ừm."

Anh cởi khoác vest ra khoác lên lưng ghế xoay, thắt lưng cũng tháo nốt, Jungkook vệ sinh cá nhân xong mở cửa phòng lao đến ôm lấy anh, cười khúc khích kéo anh ngã xuống giường.

"Taehyungie, sao anh ít cười thế? Cưng chiều em một chút đi chứ!"

Bàn tay anh luồn vào mái tóc mềm xoa nắn nhè nhẹ, cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt long lanh kia.

"Tôi lúc trước hay cười với em lắm sao?"

"Đến ngủ cũng cười nữa!"

Taehyung nhíu mày dò xét biểu cảm trên gương mặt đối diện mình, chợt Jungkook phụt cười làm anh không vui.

"Em trêu tôi à?"

"Hahaha Taehyung anh buồn cười quá đi! Haiz....nói chung là chúng ta của lúc trước rất vui vẻ, rất hạnh phúc."

Nụ cười dần thu lại, đôi mắt kia thoáng chốc trở nên u ám buồn bã, anh tìm mãi một tia lấp lánh cũng không còn. Taehyung cũng chẳng để tâm mấy, vì thực ra ngoài những xúc cảm quen thuộc trên cơ thể hai người ra anh cũng chẳng nhớ gì, một chút đau lòng cũng không có.

"Có thể nói tôi nghe được không?"

Jungkook mân mê bàn tay anh đang đặt trên ngực mình, chậm rãi đưa nó áp lên gò má cậu mà cọ cọ, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của người thương truyền đến da thịt mình khiến mắt mũi Jungkook dần cay cay xót xót, không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ, âm thanh máy điều hoà êm êm phả ra khí lạnh, tiếng sột soạt của chăn nệm khi vòng tay anh siết chặt người trong lòng.

"Jeon Jungkook, tôi chỉ biết tôi rất có hứng thú với cơ thể em, còn lại tình cảm và cảm xúc đối với em...một chút cũng không có."

Cảm nhận thân thể trong lòng mình run lên một trận rồi cứng đờ, Taehyung biết lời anh vừa nói đã làm buồn Jungkook, hoặc có thể là tổn thương rồi. Bàn tay anh chủ động xoa nắn gò má mềm mại trắng hồng của cậu, đặt lên trán nhỏ một nụ hôn an ủi rồi lại tiếp tục hỏi:

"Em vì sao cứ mãi ấp úng tôi về chuyện đó? Thật khó nói lắm sao? Chỉ cần nói ra là được, có thể sẽ giúp em nhẹ lòng hơn."

Jungkook nghiêng đầu gối lên cánh tay anh, hôn lên chiếc cằm hoàn mỹ kia mới ngập ngừng hỏi nhỏ:

"Liệu sau khi em nói ra...anh còn ở lại đây không? Hoặc là đối với em vẫn còn một chút hứng thú?"

.......

"Tôi không biết."

Hai đầu mày thanh tú chau lại một chút, đôi mắt tròn xoe tinh nghịch đáng yêu hằng ngày phút chốc bị chìm trong nước mắt. Một Kim Taehyung sống chết đều muốn giữ Jeon Jungkook bên cạnh mình, một Kim Taehyung dù có trả bất cứ giá nào cũng sẽ bảo vệ Jeon Jungkook bình an, bây giờ không còn nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro