Chap 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hơn ba năm trước lần đầu anh gặp em ở dãy phố hoang, khi một người mặc váy đỏ sắp bắn chết em thì anh đã đến, anh không biết đâu, lúc đó em sợ đến đứng không nổi, cứ nghĩ rằng mình cũng tiêu đời rồi, nhưng mà không có, anh loạng choạng đến bên em rồi nói: "bạn nhỏ, tôi bị trúng thuốc rồi, giúp tôi một chút."

Chúng ta lần đầu gặp nhau đã giao hoan đến tận ba lần, anh còn lấy đi của em một chiếc hoa tai. Lần đó em vì sợ hãi mà bỏ học, bỏ nhà, vì trốn anh mà một mình bắt đầu tự bươn chải kiếm sống.

Lần thứ hai gặp lại em đã hai mươi tuổi, trốn anh được hai năm thì bị anh bắt được, qua ngày hôm sau liền muốn đem em đi đăng ký kết hôn. Em lúc đó suy nghĩ rất nhiều, bản thân bị anh ăn sạch sẽ, trên người vốn không có gì đáng giá, lúc đó nói thật em đồng ý chỉ vì tính toán một chút rằng anh yêu thích em, lại là người có địa vị cao chất ngất, nếu vậy thì em có phải dễ dàng thăng tiến hơn trong công việc không?

Thật ra sự đồng ý của em đều có tính toán cả. Nhưng thật lòng lúc đó đối với anh...còn có một chút thích. Những ngày tháng sau đó chúng ta rất vui vẻ, em lần đầu tiên sau khi ba mẹ mất mới cảm nhận được thứ gọi là tình cảm, anh mang đến cho em rất nhiều yêu thương, cảm giác an làm em muốn dựa dẫm, đối với em vô cùng nuông chiều, mang theo bên mình là mười phần bảo bọc.

Chính bản thân nhận ra chỉ vài tháng chung sống em đã yêu mất rồi, nên lúc đó thầm cảm ơn chính mình đã đồng ý cùng anh có quan hệ trên giấy tờ, thầm cảm ơn ông trời mang đến cho em một người hoàn hảo như vậy.

Sau đó em phát hiện được năm đó anh là người giết ba mẹ em. Mối quan hệ của chúng ta rơi vào bế tắc, anh dù biết sẽ khiến em tổn thương nhưng vẫn một mực muốn cột em bên mình, yêu rất nhiều, hận cũng rất sâu....

Đêm đó em cùng anh Jin rời khỏi biệt uyển, chính thức biến mất khỏi cuộc sống của anh. Em gồng mình chống chọi bóng đêm, tập làm quen với cô đơn, đêm đêm đều khó khăn chìm vào giấc ngủ, đều là vì thiếu anh. Em cũng biết nếu mình đột ngột biến mất anh sẽ khốn khổ tới cỡ nào, chỉ là nếu chung sống cùng nhau, em sẽ bị lương tâm chính mình dày vò đến chết mất!"

"Sau đó?"

"Sau đó trốn chạy được bốn tháng lại bị anh bắt được, lần đó anh còn nắm chặt tay em không buông vì sợ em lại biến mất. Anh không hiểu đâu, lúc đó em trong lòng đã sắp nhịn không được mà ôm lấy anh, nói rằng em cũng nhớ anh nhiều lắm, nhưng tất cả chỉ dám giấu kín sau bóng lưng anh đang run rẩy, em không đủ can đảm.

Rồi rốt cuộc lằng nhằng mãi em mới dám đối diện với tình cảm của mình, lần nữa quay đầu lại nhìn anh, thật may là anh vẫn đứng đó đợi em. Chúng ta sau đó đi du lịch rất nhiều nơi, đăng lên mạng xã hội rất nhiều ảnh....."

"Không có, Jeon Jungkook, tôi không thấy bức ảnh nào của chúng ta trên mạng xã hội cả."

Jungkook nhắm mắt hít một hơi dài lại chầm chậm thở ra, giọng nói ức như muốn khóc đến nơi:

"Ba anh sau khi biết thân phận của em liền cấm đoán chúng ta, em cũng biết là ông ấy đã cho người xoá đi hết những gì trên báo chí, thậm chí là tài khoản của chúng ta, điện thoại em lại không tự nhiên bị người khác cướp mất, đuổi theo một lúc lại nhặt được nó trên vỉa hè, thật sự một chút trầy xước cũng không có, nhưng đổi lại một chút kỷ niệm cũng chẳng còn....

Taehyung, em bây giờ ôm lấy chính là anh, nhưng anh không phải là anh của lúc trước nữa.

Lúc trước là một Kim Taehyung đối với người khác có bao nhiêu lạnh lùng tàn nhẫn, lại đối với em có bao nhiêu nhẫn nhịn nhún nhường.

Một Kim Taehyung trước giờ đứng ở trên cao liếc mắt xuống chân mình còn lười biếng, lại nói với em rằng "cứ leo lên đầu anh ngồi thoải mái", hay là "Jungkookie làm gì anh cũng sẽ không giận"...

Một Kim Taehyung yêu em nhiều như thế, duy nhất một lần tự miệng mình gọi em là chồng, rất nhiều lần không ngần ngại ánh mắt người khác mà dõng dạc tuyên bố rằng em là người của anh.

Còn thủ thỉ bên tai em rằng: "Jeon Jungkook, em nên nhớ trên đời này, có một Kim Taehyung phi thường yêu em."

Taehyung, điều dại dột nhất mà em từng làm không phải là rời bỏ anh, vì em vốn không làm được, điều khiến em ân hận nhất từ trước đến giờ là tự tay mình phá hủy đi mối quan hệ của chúng ta, ngày đó cầm giấy ly hôn cùng giấy độc thân trên tay mình đã được đóng mộc đỏ, em thật sự không vui nổi, tự tát vào mặt mình vài cái cũng không tốt hơn chút nào.

Anh quên mất em rồi Kim Taehyung, tất cả những gì chúng ta cùng nhau trải qua, bây giờ chỉ gói gọn trong hai chữ "đã từng" mà thôi....hức...anh quên mất tình yêu của chúng ta rồi...."

Người trong lòng bật khóc Taehyung cũng chỉ biết thở dài ôm chặt hơn, thực sự đối với người này anh đã từng yêu đến thế hay sao? Càng nghĩ đến càng bứt rứt khó chịu, giọng nói uất nghẹn lần nữa vang lên, lần này Jungkook chính thức đem Taehyung đạp xuống hố sâu của ái tình một lần nữa:

"Anh đã bỏ ra quá nhiều rồi, em lại gây nên lỗi sai lớn như vậy, cho nên em muốn lần này chúng ta bắt đầu lại, có được không? Lần này là em theo đuổi anh, dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho tình yêu của chúng ta. Anh không cần nhớ lại ngay, anh chỉ cần cảm nhận tấm lòng của em đối với anh là mười phần chân thật. Được không?"

Taehyung lúc này tâm tư rối loạn cùng mong chờ, phải nói thật là anh khi hôn môi Jungkook rồi thì đã thích người ta đi, bây giờ lại được tỏ tình như vậy thành ra có chút ngại. Đúng vậy, Kim Taehyung lần đầu tiên trong đời biết ngại. Rất lâu sau mới nghe được giọng mũi trầm trầm của anh vang lên:

"Ừm."

Jungkook biết rằng không lâu nữa thế nào ông Kim cũng sẽ biết được chuyện này, hoặc có lẽ đã biết rồi nhưng vẫn âm thầm quan sát mình, mặc kệ sau này có ra sao, cậu không muốn bỏ lỡ người mình yêu thêm lần nào nữa.

Môi chạm môi một cái dịu dàng, tay đan tay một đôi hạnh phúc.

"Taehyung, em đói bụng, anh đã ăn chưa?"

"Em ăn đi, rồi tôi ăn em."

Nhìn Jungkook nửa tháng trước một bộ dạng tinh ranh câu dẫn anh bây giờ lại đỏ mặt tía tai vì câu nói kia khiến anh buồn cười. Jungkook chớp chớp mắt ngồi dậy đi nhanh ra khỏi phòng, Taehyung chỉ mím môi cười nhẹ rồi ngồi dậy đi theo.

Gian bếp nhỏ gọn gàng trắng sáng, Jungkook đeo tạp dề vào nấu ít món ăn nhanh, Taehyung tựa người vào cửa bếp nhìn bóng lưng kia loay hoay chuẩn bị bữa trưa mà trong lòng cảm giác được sự mềm mại, mềm mại của chính con tim mình.

Lại trầm ngâm nghĩ đến những lọ thuốc kia, còn vài vỏ chai rỗng tương tự như thế được cất kín trong góc nhỏ, chắc là chứng bệnh này không phải mới đây. Nghĩ nghĩ làm sao lại buộc miệng hỏi cậu:

"Jungkook, những lọ thuốc trên kệ sách em uống được bao lâu rồi?"

Jungkook ngừng rửa rau quay người lại nhìn anh:

"Nửa năm rồi. Nhưng từ bây giờ không uống nữa."

Taehyung nhíu mày không hiểu, chỉ thấy người trước mặt nhìn anh cười thật tươi, dần dần tiến đến gần mình, nhón chân lên hôn một cái rồi nói:

"Vì anh là thuốc của em rồi."

Trong không gian tràn ngập ánh sáng, trong âm thanh lèo xèo của thức ăn đang nấu dở, Taehyung nghe được tiếng của mình dịu dàng cất lên:

"Ừm. Sau này sẽ là thuốc của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro