Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm sinh thần đó, Kim Thái Hanh liền giống như một con người khác, hoàn toàn thay đổi. Trừ những lúc thiết triều, còn lại Điền Chính Quốc cũng không gặp được hắn. Mỗi khi truyền hắn vào cung, hắn liền giữ thái độ vô cùng xa cách, hệt như thần tử đối với hoàng đế, trước khiêu khích của Điền Chính Quốc cũng cực lực từ chối, một điểm thất lễ cũng tìm không ra.

- Ngươi đây là không vừa lòng trẫm chuyện gì? – Y cau mày hỏi.

- Bẩm bệ hạ, thần không dám không vừa lòng bệ hạ.

- Kẻ khác có thể không dám, nhưng nếu là ngươi thì chưa chắc.

Kim Thái Hanh nghe giọng nói y mỉa mai không buồn che giấu, cũng không có phản ứng gì, chỉ một mực cúi đầu giữ lễ.

Điền Chính Quốc tiến lại gần, một tay đặt lên gáy hắn, muốn kéo hắn vào một nụ hôn, thì lại thấy người kia cự tuyệt, lùi lại sau một bước.

- Thỉnh bệ hạ tự trọng.

Điền Chính Quốc cười lạnh nhìn hắn.

- Kim Thái Hanh, ngươi nói cho trẫm biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

- Bệ hạ đa nghi rồi, không có chuyện gì cả.

- Vậy ngươi cớ sao lại đột nhiên cư xử như thế này? – Y gằn giọng.

- Thần cũng chỉ là tuân theo phép tắc của một thần tử. Nếu làm bệ hạ phật ý, thỉnh bệ hạ trách phạt.

Điền Chính Quốc nhịn xuống nộ khí đang dâng tràn, nhăn mày nhìn nam nhân đang một mực cúi đầu, hạ giọng phun ra từng chữ, "Ngươi cút cho trẫm."

...

Dù là nói lúc Điền Chính Quốc giết huynh rồi đăng cơ, triều thần đối với y đúng là có vài phần khiếp sợ, thế nhưng cũng không tránh được có vài người bất mãn, cho rằng y không xứng làm hoàng đế. Mặc dù không dám trước mặt y biểu hiện điều gì, nhưng chính là không ngăn được ở sau lưng nói lời ra miệng. Mà Kim Thái Hanh tai mắt trong cung rất nhiều, cho nên mấy chuyện dị nghị đó cuối cùng cũng đến tai hắn. Mấy thần tử kia dù không phải nắm chức vụ trọng yếu, nhưng chung quy thân là thần lại ở sau lưng hoàng đế nói ra nói vào, đều sẽ là chuyện không thể chấp nhận.

Hắn tính toán một chút, sau một thời gian, quả thực đám thần tử không còn dám nói gì nữa. Mà tất cả những chuyện này, Điền Chính Quốc lại không hề hay biết.

Lúc Kim Thái Hanh hồi phủ thừa tướng cũng đã là giữa trưa, hắn xoa xoa ấn đường, đầu có chút đau. Thường Hạo vội vàng tiến lến rót cho hắn chén trà.

- Chủ thượng, xem ra lên triều hôm nay rất mệt?

Kim Thái Hanh gật đầu.

- Đang tiến hành bổ khuyết tạm thời các vị trí còn trống do Thiết gia nắm giữ trước đây. Ngươi không ở trên triều, không thấy bọn chúng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, không ai chịu nhường ai. Dù chỉ là tạm thời, nhưng cũng trọng yếu, ai biết được khi nào từ tạm thời sẽ thành chính thức.

- Dù sao ta cũng đã thành công an bài vài người, mấy chức quan khác, chia cho bọn hắn cũng không thành vấn đề.

Kim Thái Hanh ung dung uống trà, chầm chậm nói.

- Chủ thượng anh minh. Hôm nay trên triều, nghe nói bệ hạ đáp vỡ chén ngọc?

Kim Thái Hanh cười khổ gật đầu.

- Y rất tức giận. Chuyện lập hậu cung rõ ràng từ trước y đã tỏ ra thái độ, nay lại còn có lão già không sợ chết lôi lên, khiến y nhịn không được đáp đồ.

Lúc hắn kể, phỏng chừng còn có ý cười trên môi.

- Không phải đã cho bệ hạ thời gian 2 năm rồi mới tính sao?

- Chính là như thế.

Kim Thái Hanh ánh mắt hơi ngừng.

- Thường Hạo, ngươi phái người trông chừng Tống phủ một chút.

- Ý của chủ thượng là...

- Nghe nói Tống Sở là người đề nghị khoảng thời gian 2 năm đó. Hắn ra sẽ không tự nhiên nêu ra một mốc thời gian như vậy, trừ phi, còn có suy tính khác.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Thường Hạo ngay lập tức chạy đi làm việc. Hắn là thuộc hạ đã ở bên người Kim Thái Hanh từ khi năm tuổi, do Kim cố thừa tướng có ơn cứu mạng nên đã thề một lòng đi theo Kim Thái Hanh, đi theo Kim gia. Hắn trước nay hành sự cẩn thận, chưa từng khiến Kim Thái Hanh thất vọng. Kim Thái Hanh có một ngàn ảnh vệ, cũng đều là hắn phân phó chỉ thị từ trên xuống.

...

Điền Chính Quốc tại vị được tròn một năm, Đại Nguyên quốc duy trì thái bình thịnh vượng, các vấn đề về nạn đói, lũ lụt, cùng với sơn tặc cũng được giải quyết ổn thoả.

Một năm này, cũng có nhiều sự kiện xảy ra. Đầu tiên là hôn sự của Tống Nguyên cùng với Cố Doanh Doanh. Đều là xuất thân từ các đại gia tộc, tân nương lại là biểu muội của hoàng đế Đại Nguyên, cho nên hôn lễ được tổ chức đặc biệt xa hoa, đủ thấy Cố Hoành đối với ái nữ duy nhất của mình có bao nhiêu cưng chiều, cũng đủ thấy Tống gia coi trọng hôn sự này bao nhiêu. Tống Nguyên là nam nhân trong mộng của Cố Doanh Doanh từ rất lâu, tình cảm ấp ủ nhiều năm, cuối cùng cũng có được người đó làm phu quân của mình, nàng vì đó vô cùng hạnh phúc, nét cười trên môi cũng không thể che giấu được hết.

Sau hôn lễ, ngoài ý muốn lại thấy Tống Nguyên đến Cố phủ ở rể. Đường đường là đại thiếu gia Tống gia, lại là tả thị lang, chuyện này cũng không khỏi quá là buồn cười rồi? Thế nhưng, trên dưới Tống gia cũng không ai không vừa lòng chuyện này. Hai nhà Tống – Cố vốn dĩ có giao tình từ rất lâu, Tống gia thấy Cố Hoành nương tử mất sớm, trong Cố phủ lớn như vậy nhiều năm chỉ có hắn cùng với Cố Doanh Doanh. Nếu bây giờ nữ tử duy nhất gả sang Tống gia rồi, lại theo về Tống phủ sống, Cố Hoành một thân một mình ở lại phủ cũng quá là cô quạnh rồi. Cho nên Tống Nguyên sang Cố phủ ở rể, tiện thể cùng tân nương chăm sóc Cố Hoành. Ai ai nghe được nguyên do này cũng đều một lòng khâm phục Tống Nguyên, đích thực là một quân tử lễ nghĩa biết nghĩ cho người khác, cho nên cũng không có ai dị nghị việc ở rể này cả.

Phác Chí Mẫn làm tế tửu vô cùng tận trách, việc gì cũng lo đâu vào đấy. Kỳ thi trạng nguyên vừa rồi cũng đã tìm ra được không ít người tài, mà phần nhiều là do hắn chủ động đổi quy chế ra đề, cho nên so với những năm trước, quan lại mới nhậm chức năm nay đều là những người không chỉ có kiến thức, lễ nghĩa mà còn hành xử vô cùng nhanh nhạy linh hoạt. Những chức quan trước đây do người Thiết gia nắm giữ hiện tại đều đã bổ khuyết được đầy đủ, đều là người đỗ đạt cao trong kỳ thi, một chút cũng không có chuyện thế gia đút lót cho con cháu làm quan. Dù nhìn từ phương diện nào cũng có thể thấy công lao của tế tửu Phác Chí Mẫn tuyệt không hề nhỏ, tất cả các chức quan đều là dựa vào năng lực mà đi lên, một chút lòng riêng cũng không biểu hiện. Vì lần này mà Phác Chí Mẫn được ban thưởng bổng lộc rất lớn, hắn cũng chỉ khấu đầu khâm nhận, cũng không tỏ quá nhiều thái độ.

Phác Thanh Hoa sau khi tỏ rõ tình ý với Điền Chính Quốc thì thường xuyên vào cung. Phần lớn thời gian nàng đều bồi thái hậu ngắm hoa thưởng trà, không phải nói chuyện thì sẽ làm thơ đánh đàn. Điền Tú Ngôn cũng rất có cảm tình với nàng, ngẫu nhiên sẽ tìm nàng nhờ hướng dẫn vẽ tranh thêu thùa này kia. Thái hậu đối với thiên kim này từ sớm đã vô cùng hài lòng, trong lòng định sẵn sẽ chọn nàng làm hoàng hậu Đại Nguyên quốc. Phác Thanh Hoa là một nữ tử thông minh, nàng biết hiện tại nàng vô phương phá vỡ băng xung quanh Điền Chính Quốc, cho nên không bao giờ quá phận với y, mười ngày nửa tháng mới dám xin làm đồ ăn dâng lên cho y, cũng chưa bao giờ nán lại Dưỡng Tâm điện lâu. Điền Chính Quốc thấy được thái hậu ưng ý nàng, nàng lại có thể khiến mẫu hậu của y vui vẻ như thế, cũng không hề đối y làm ra việc gì khó tiếp nhận, cho nên không thể cấm đoán nữ tử này. Chỉ là, y đối với chuyện cùng nữ tử vẫn luôn nghĩ đến là đau đầu, thực không biết nên giải quyết như thế nào. Hiện tại y chính sự bận rộn, Điền Tú Ngôn ham chơi, lại không giỏi ăn nói, đúng là không biết tìm được ai có thể bầu bạn với mẫu thân ngoài Phác Thanh Hoa. Điền Chính Quốc nghĩ, Thôi bỏ đi, dù sao là người Phác gia, tu dưỡng cũng rất tốt.

Chớp mắt đã sắp đến đêm Trừ Tịch (giao thừa), vậy mà quan hệ của y với Kim Thái Hanh vẫn chưa có chút nào khởi sắc, vẫn luôn là một bộ tránh né như cũ. Điền Chính Quốc cụp mắt thở dài, y thường xuyên đến Lam viện như vậy, cũng lâu rồi chưa từng nhìn thấy hắn ở đây.

Gần đây y ăn ngủ đều không tốt, ăn không ngon, cũng không ngủ được bao nhiêu. Việc gặp ác mộng ngày càng tệ hơn, hầu như đêm nào cũng phải thay một trung y mới, bởi vì trung y cũ đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Tào công công vẻ mặt sốt sắng nhìn y mệt mỏi dựa trên long sàng, nhịn không được hỏi.

- Bệ hạ, người đêm qua không ngủ được bao nhiêu. Việc đến Cố phủ ngày hôm nay, hay là thôi đi?

- Không cần. Cố gia là nhà ngoại của trẫm, không thể không giữ lễ.

- Khu mật sứ là người yêu thương bệ hạ như con ruột, sẽ không vì chuyện này mà trách người.

- Như vậy thì càng phải giữ lễ. Không cần nhiều lời nữa, ngươi mang xiêm y vào đi.

Tào công công không biết làm gì khác, đành chỉ thở dài, tuân mệnh làm việc.

Hôm nay là ngày cuối năm, Điền Chính Quốc cùng thái hậu và Điền Tú Ngôn xuất cung đến phủ Cố gia.

- Cung nghênh hoàng thượng, thái hậu nương nương, Phúc Nga công chúa giá lâm. – Cố phủ trên dưới đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

- Đều miễn lễ.

- Cữu cữu, thân thể không khoẻ, mau đứng dậy đi. – Điền Chính Quốc đỡ Cố Hoành đứng dậy, nhẹ giọng nói.

- Tạ hoàng thượng.

- Đường ca, sức khoẻ dạo này sao rồi? – Thái hậu ôn hoà hỏi.

- Bẩm thái hậu, gần đây cảm giác cơ thể yếu đi, đôi khi cả người mỏi mệt, đầu váng mắt hoa.

- Đã truyền thái y chưa?

- Hôm trước bệ hạ đã ban cho thái y đến xem bệnh, nhưng cũng không xem ra được bệnh gì, có lẽ là già rồi.

Cố Hoành cười hai tiếng, lại hơi ho một chút.

- Cữu cữu, sức khoẻ không thể xem thường, chú ý ăn uống nhiều một chút, nghỉ ngơi cũng quan trọng, đừng lao lực quá. Ngày mai trẫm sẽ truyền Kim viện sứ đến xem sao. Tào công công, ngươi trở về lập tức mang một vài thảo dược quý ban tặng cho Cố phủ.

- Nô tài tuân mệnh. Nhưng bệ hạ, Kim viện sứ hôm nay xuất cung, nói là đi thu thập dược liệu, có lẽ sẽ mất đến cả tháng.

- Vậy sao? Vậy hắn để ai chưởng quản Thái Y viện?

- Dạ, nghe nói là một người phụ tá của hắn, tên là Thái Ngư.

- Không tồi, truyền Thái Ngư đến xem bệnh đi.

- Tuân mệnh.

- Tạ long ân. Bệ hạ, người quan tâm đến thần như vậy, thần chỉ tiếc hận không thể càng tận lực phò trợ người. – Cố Hoành áy náy nói.

- Đường ca, ngươi đừng áy náy quá. Bệ hạ có thể thuận lợi đăng cơ không phải do ngươi dốc sức ủng hộ sao?

- Cữu cữu, thời gian này đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện triều chính, trẫm có thể tự mình gánh vác. Tiệc tối nay, ngươi cũng không cần đến, để Tống Nguyên cùng biểu muội đi.

- Tạ hoàng thượng.

Thăm hỏi ở Cố phủ xong xuôi, Điền Chính Quốc liền hồi cung. Tối nay hoàng cung mở tiệc Trừ Tịch, phỏng chừng cũng sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

...

Mỗi năm hoàng cung Đại Nguyên quốc đều sẽ tổ chức tiệc Trừ Tịch, tiệc vô cùng lớn, vô cùng xa hoa, quan lại từ trung cấp trở lên đều được phép tới tham dự.

Điền Chính Quốc một thân long bào thẳng thớm, nét lạnh lùng xa cách trên mặt vẫn luôn hiện hữu, chầm chậm bước vào Y Lan điện. Ở trong, quan lại đều đã đợi sẵn, đồng loạt cúi người hành lễ. Điền Chính Quốc an toạ, liếc mắt liền có thể thấy được một thân bích lục ở ngay dưới nơi y ngồi, biểu hiện vị trí dưới một người trên vạn người. Đã lâu không nhìn hắn trực tiếp như vậy, trong lòng có chút nhớ.

Điền Chính Quốc thở dài, phất tay, yến tiệc bắt đầu.

Trong cả một năm chỉ có tiệc Trừ Tịch là ít câu nệ nhất, quan lại có thể thoải mái hàn thuyên uống rượu mà không phải để ý lễ tiết quá nhiều. Cho nên mới khai yến được một hồi đã có rất nhiều đại thần bị chúc rượu đến đầu váng mắt hoa. Quan lại trung cấp tất nhiên không dám mời rượu hoàng thượng, còn đối với thần tử thượng cấp thì đây chính là nghĩa vụ, không thể sai lệch. Cho nên sau khi thấy các đại thần khác đều mời rượu hoàng thượng xong, Kim Thái Hanh mới rót đầy một ly, y phục màu xanh ngọc bích phiêu dật, vô cùng thư thái mà không hề bất kính bước đến gần Điền Chính Quốc, cúi người.

- Thần Kim Thái Hanh, cung chúc bệ hạ hoan hỉ trải qua Trừ Tịch, năm mới an khang, long thể luôn luôn mạnh khoẻ.

Điền Chính Quốc nhìn ly rượu bạch ngọc dâng ở trước mặt, lại nhìn bộ dáng kính cẩn của hắn, trong lòng một cỗ không vui, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, một hơi cạn sạch.

- Ái khanh có lòng.

- Bệ hạ, sức khoẻ của Cố đại nhân gần đây thế nào? – Kim Thái Hanh cười cười, như có như không mà hỏi.

- Không khả quan lắm.

- Thần cũng đoán được. Hôm nay cũng không thấy ông ấy.

- Ngươi cảm nhận được gì sao?

Kim Thái Hanh gật đầu.

- Ở đây không tiện nói, sau tiệc ngươi ở lại đi.

Kim Thái Hanh nhận lệnh, cung kính lùi xuống. Mà ở phía xa, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một ánh mắt dán lên từng nhất cử nhất động của hai người, một chút cũng chưa từng rời khỏi.

Tiệc rượu kết thúc, Điền Chính Quốc nhanh chóng hồi Dưỡng Tâm điện. Hôm nay y uống không tính là nhiều, nhưng do thân thể gần đây không quá tốt, cho nên trong người cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ có thể nặng nề chống đỡ.

- Thái Hanh, chuyện của Tống Sở, ngươi có ý gì?

- Bệ hạ, từ sau khi Tống Nguyên đến Cố phủ ở rể, sức khoẻ của Cố đại nhân liền xấu đi? – Kim Thái Hanh ẩn ý hỏi.

Y gật đầu, "Có vẻ là vậy."

- Ngươi nghi ngờ Tống gia có âm mưu?

- Đúng là như vậy. Vài hôm trước thần có phái người đến theo sát nhất cử nhất động ở Cố phủ.

- Có phát hiện gì không?

- Hiện tại chưa có. Bất quá, như thế không phải càng kỳ lạ sao?

- Ban đầu trẫm cũng không tuyệt đối tin tưởng chuyện Tống Nguyên ở rể, nhưng mấy lần thử thăm dò cữu cữu thì đều thấy hắn nói không có vấn đề. Thứ quan trọng nhất ở Cố phủ...

Điền Chính Quốc hơi ngừng, đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh.

- Vẫn còn an toàn. Cữu cữu phái người canh chừng rất chặt chẽ, ở cửa luôn luôn có người canh. Cữu cữu hắn nói, đêm nào cũng phải kiểm tra một lần mới có thể yên tâm đi ngủ.

- Đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của thần, có thể không chính xác. Bất quá cẩn tắc vô ưu. Ngày mai thần sẽ phân phó thêm người điều tra đồ ăn thức uống của Cố đại nhân.

- Vậy được, ta cũng sẽ nhắc nhở cữu cữu cẩn thận hơn.

Hai bên đột ngột yên lặng.

- Chuyện cần nói đã nói xong, vậy thần xin cáo lui.

Kim Thái Hanh vừa quay người, lại nghe được giọng nói thanh lãnh cất lên.

- Mẫu hậu cùng hoàng muội, chiều nay đã lên chùa Đan Linh, mồng ba mới trở về.

Giọng nói Điền Chính Quốc vẫn lạnh nhạt, giống như một tia cảm xúc cũng không có, nhưng chỉ có y biết, trong lòng hiện tại đã loạn như cào cào, sốt rột chờ đợi phản ứng của người kia.

- Vừa hay, Tại Minh hai hôm trước quay lại Thái quốc, thần ở phủ đệ quả thực cũng không có ai.

Kim Thái Hanh có điểm cười nhẹ.

- Chi bằng ở lại bồi bệ hạ qua đêm Trừ Tịch.

Điền Chính Quốc trời sinh một vẻ ngoài lãnh đạm, cho nên thời khắc này cũng không bị lộ ra chút biểu tình nào. Thế nhưng bàn tay để trong tay áo dài rộng, đã vô thức nắm chặt.

- Nghe nói, lễ bộ đã sớm an bài pháo hoa trong thành?

- Đúng vậy. Bảy mươi hai điểm pháo hoa, vào đúng thời khắc Trừ Tịch sẽ đồng loạt phát nổ.

Nói xong câu này, Điền Chính Quốc có điểm không chống đỡ được nữa, chậm rãi ngồi xuống ghế đá, tự rót cho mình một chén trà, cố gắng không thể hiện điểm nào bất thường để người kia phát hiện ra.

Kim Thái Hanh nhìn người kia một chút, nét mặt có điểm trắng bệch hơn thường ngày.

- Bệ hạ đợi thần một chút.

Tào công công cùng đám thái giám cung nữ có lệnh không được ở gần, cho nên hắn không tiện gọi người lại phân phó, liền dứt khoát tự mình đi lấy một cái lò sưởi cầm tay đến. Lúc quay lại đang thấy Điền Chính Quốc ngửa mặt nhìn trời, vẫn là một bộ dáng lãnh diễm xinh đẹp ấy.

- Tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn có điểm lạnh.

Hắn đặt lò sưởi lên bàn đá, đối người kia cười một cái. Sau đó liền cởi áo lông, khoác lên người y.

- Bệ hạ chú ý long thể.

Điền Chính Quốc nhìn nụ cười của y, ngẩn người. Đã bao lâu rồi y không được thấy nụ cười ấm áp này, không được nhìn thấy ánh mắt quan tâm phong tình vạn chủng này. Mùi đàn hương lành lạnh theo áo lông mà bao trùm lên thân thể y, vừa quyến luyến vừa thân thuộc, khiến lòng y nhịn không được lại ấm lên một chút.

- Pháo hoa phỏng chừng cũng sắp bắn rồi. – Kim Thái Hanh chậm rãi nói, trên môi vẫn luôn ẩn ẩn ý cười.

Điền Chính Quốc uống một ngụm trà, không đáp lời.

- Một năm này, bệ hạ vất vả nhiều rồi.

Kim Thái Hanh vừa nói xong câu này, pháo hoa cuối cùng cũng được bắn lên, báo hiệu năm mới đã đến. Điền Chính Quốc còn chưa hết ngạc nhiên vì câu nói vừa rồi, đã lại thấy người kia nhìn y, nụ cười còn muốn rạng rỡ hơn.

- Bệ hạ, năm mới vui vẻ.

Giữa đầy trời pháo hoa, Kim Thái Hanh giống như thần tiên mà đứng. Xung quanh rực sáng, tiếng pháo nổ không ngừng, nhưng trong mắt y chỉ nhìn thấy thân ảnh người kia, mi mục như tạc, tuấn mỹ bức người, trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ.

- Bệ hạ, có thích không?

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn người đang ngồi ở trên bàn, trong tay vẫn cầm chén trà nãy giờ chưa buông, nhẹ nhàng hỏi y, có thích không.

Điền Chính Quốc tâm trạng có chút xoắn xuýt, tim đập nhanh hơn, mặt lại có chút nóng.

- Cũng được.

Lời nói ra miệng cũng chỉ có thể, y lập tức cúi đầu, đem chén trà kia uống sạch.

Pháo hoa dừng, một trời sáng bừng nay chỉ còn lại bóng đêm, trái lại khiến không khí phá lệ yên tĩnh.

- Hình như đây là đêm Trừ Tịch đầu tiên thần trải qua với bệ hạ.

Điền Chính Quốc gật đầu, xem như đồng ý.

- Những năm trước, cũng không tính là cô quạnh. Chỉ là hiện tại...

Hắn hơn ngập ngừng, trên môi lại hiện lên vẻ cười khổ. Y biết hắn đang nhớ đến chuyện phụ mẫu đều qua đời.

- Bệ hạ, Trừ Tịch này cùng người, thần rất vui.

Ngươi nếu muốn, Trừ Tịch sau này, đều có thể cùng ta.

Lời nói hữu tình kia, y cũng không nói ra. Mà ban đầu muốn hỏi hắn, tại sao cư nhiên xa cách y, tại sao sau đêm sinh thần đó mọi chuyện lại đổi khác, thế nhưng một câu cũng không hỏi ra miệng, chỉ lặng yên nhìn hắn hết vui cười lại thoáng qua một nét mặt ưu thương, sâu trong lòng như có sóng cuộn dâng tràn.

Trà trên bàn đã nguội lạnh từ bao giờ, chỉ là lòng người lại lặng lẽ nhóm lên một ngọn lửa ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro