(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày đầu đông thật lạnh, ngoài trời giờ đã bắt đầu sẩm tối, tuyết càng ngày càng nhiều, rơi dày đặc cả khắp mặt phố, khắp nẻo đường... Những cơn gió lạnh giá bủa vây lấy từng ngõ ngách, chúng đi qua khu đường quận 3 Chilgok, lướt qua con phố nổi tiếng Dongseong-ro, rồi chúng bất chợt rẽ vào tại một căn nhà bề ngoài thoạt nhìn rất đơn giản... Cơn gió xoáy sâu vào vườn hoa trước cửa nhà... Tiếng gió gào rú thảm thiết, từ bên trong căn nhà, hình bóng một người đàn ông đang ngước nhìn qua cửa sổ từ tầng hai, là Kim Taehyung - V của BTS, anh chống cằm, ánh mắt trầm tư nhìn vào những đóa hoa đã bị phủ đầy tuyết đang lay động mạnh trước cơn gió lạ trước cửa nhà mình...

“Cơn gió chết tiệt!”

Anh tặc lưỡi liếc nhìn, miệng mang theo ý cười, ngồi ngắm nhìn quang cảnh... Xung quanh căn phòng anh đều là các loại nhạc cụ, những bản nhạc vương vãi khắp nơi, căn phòng trông rất lộn xộn... Thật lâu sau đó, Taehyung thở dài một hơi, di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, anh tựa đầu mình lên ghế, ngửa cổ lên nhìn trần nhà, đồng thời ánh đèn chiếu vào gương mặt anh, soi sáng từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt...

Hiện tại Taehyung đã 31 tuổi, Bangtan đã tan rã, các thành viên đều đã hoạt động solo riêng và đều rất thành công, Taehyung sau khi rời nhóm đã bắt đầu sản xuất âm nhạc, thỉnh thoảng có hợp tác với Yoongi cùng sản xuất, mỗi bài hát của anh đều rất sâu sắc và trầm lặng, mờ ảo pha chút thần bí, anh muốn lúc nào cũng phải có một chút gì đó phản ánh con người của anh....

Sự nghiệp thuận lợi, mọi thứ đền ổn định và vào năm 30 tuổi, anh cũng đã yêu một cô gái tên Dahye. Cô còn trẻ, là diễn viên nhưng không quá nổi tiếng, cô hài lòng với mọi thứ và có nụ cười rạng rỡ tươi tắn tràn đầy sức sống, là người luôn ở cạnh anh, chăm sóc anh, yêu thương anh... Họ yêu nhau đã được 1 năm. Taehyung rất mãn nguyện với tất cả mọi thứ ở hiện tại, anh có gia đình, anh có bạn bè, có người yêu, có sự nghiệp đỉnh cao... Anh cảm thấy sống trên đời không còn gì luyến tiếc nữa, nhưng...

Tại sao không thể nghĩ ra được ý tưởng gì?

Đã từ rất lâu, trong lòng anh luôn có những cảm xúc rối loạn... Taehyung lại đi vào trầm tư, ánh mắt anh dần thu hẹp lại, gần như đang nhắm mắt, anh suy nghĩ...

Hôm nay, anh lại nghĩ về Busan...

Anh nhớ thành phố cảng thơ mộng ấy, cái dư vị của biển đó đã khắc sâu vào tâm trí anh...

Anh nhớ công viên Busan Citizens Park, anh nhớ từng con đường, từng con phố, cho đến những viễn cảnh rừng núi tại Busan, nhớ con đường mòn đã đóng chiếm một vị trí trong trí nhớ của anh...

‘Dù tôi sinh ra ở là Daegu nhưng trái tim tôi lại thuộc về Busan’

Ở Busan còn có cái gì khiến anh lưu luyến đến thế? Cái gì khiến lồng ngực anh nhức nhối đến thế?...

Lờ mờ bóng dáng một ai đó dần phản chiếu trong đôi mắt anh... Anh nghĩ đến gương mặt người con trai đó, chàng trai với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt ngọt ngào, gương mặt ngọt ngào, tất cả mọi thứ đều xinh đẹp và ngọt ngào khiến người khác như muốn phát điên... Chàng trai nở nụ cười rạng rỡ nhìn Taehyung, rồi nghịch ngợm trêu trọc anh, cậu thiếu niên ngây ngô trong sáng lúc nào cũng bị anh lừa, cũng chân thành mà gọi anh một tiếng...

"Taehyung"

Jungkookie

Taehyung nhếch mép khẽ cười, nhưng mắt lại ánh lên vẻ miễn cưỡng... Tại sao mỗi khi nghĩ đến em ấy tâm trạng lại khó chịu như vậy? Tại sao chỉ riêng Jungkook là anh không thể yên tâm được? Trước kia, Taehyung vẫn luôn ở bên Jungkook, cả hai ở bên nhau đã rất lâu rồi, mọi sự làm vì nhau đều trở thành tất nhiên, cùng ở bên nhau những năm tháng tuổi trẻ, cùng hưởng thụ đủ mọi cảm xúc tươi đẹp nhất đắng cay nhất, cùng các anh của mình tiến lên phía trước, đứng lên đỉnh cao của danh vọng...nhưng rồi ngày đó cũng đến...

Cái ngày mà tất cả tách rời nhau ra, khi được hỏi Taehyung hối tiếc điều gì không? Anh đã không lưỡng lự, mỉm cười mà trả lời ‘không’... Nhưng rồi sau hôm đó, khoảng khắc nhìn thấy bóng dáng ấy quay lưng với anh, nụ cười ngọt ngào đó cùng với những giọt nước mắt lăn trên má em ấy, những giọt nước mắt nóng hổi, như những mảnh thủy tinh nứt vỡ, rơi xuống cứa vào trái tim anh...

‘Đau’

Anh đã sững người nhìn Jungkook, nước mắt cũng tự động chảy xuống, gương mặt đờ đẫn nhìn em rồi quay đi...

‘Đừng khóc, Jungkookie... Em biết nếu em khóc anh cũng không thể kiềm được mà!’

Cả hai đứng cách nhau một khoảng cách lớn, xung quanh các anh ra an ủi Jungkook, ai cũng rơm rớm nước mắt vỗ vai ôm nhau...

Duy chỉ có Taehyung vẫn đứng yên một chỗ, anh cố kìm nén nước mắt lại, môi mím chặt, gương mặt quay đi... Hối tiếc? Là hối tiếc điều gì nhất?

Ngày hôm đó, cái ôm mà anh dành cho Jungkook...

Nó nặng trĩu...

Anh ôm rất chặt lấy em ấy, như thể không muốn tách rời, cũng là lưu luyến không rời...

Taehyung đến cuối cùng cũng bỏ mặc nó, cũng nhẫn tâm vứt bỏ nó, anh lựa chọn bước tiếp, cũng không chịu ngoảnh mặt lại đằng sau...

Taehyung một chốc nghĩ lại khoảng khắc mấy năm về trước, lần đầu gặp em ấy...

Em ấy nhút nhát, em ấy ngại ngùng, em ấy nhỏ bé, gầy gò lắm...

Em ấy thích anh lắm...

Em ấy muốn được ở cạnh anh mãi mãi...

Taehyung ngày ấy ra làm quen với em ấy, thoạt đầu chỉ là cố để em hòa đồng với mọi người... Mà về sau, đúng là anh cũng có rung động với Jungkook, sống càng lâu, em ấy bám nhiều nên anh cũng dần dần coi như thói quen... Rồi không biết từ khi nào, em ấy trở nên quan trọng đối với anh...

Lớn lên trong sự yêu thương của các anh, em ấy ngây thơ trong sáng vô cùng, Taehyung không bao giờ dám làm tổn thương em ấy hay để bất cứ ai bên ngoài đụng chạm đến... Em ấy nhìn bề ngoài lực lưỡng nhưng thực ra rất mong manh... Taehyung luôn trân trọng Jungkook, như một gia đình...

Vậy mà về sau, em ấy đã thay đổi... Em ấy rời xa anh, em ấy trở nên độc lập hơn, em ấy hạnh phúc vì được sống riêng tư, em ấy tự do yêu đương, em ấy không còn gặp anh nữa... Và anh cũng không ngoảnh lại nhìn em, vùi lấp đi tất cả...

Đang mải mê suy nghĩ, chợt điện thoại Taehyung rung lên...

‘Anh, em đang ở nhà anh nè! Bao giờ anh qua?’

Dòng tin nhắn hiện lên trước màn hình điện thoại của Taehyung là Dahye, cô bạn gái thân thương của anh... Nhìn vào màn hình điện thoại, Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng...

Bên ngoài trời tối hẳn đi, tuyết vẫn rơi dày đặc...

Nhưng trên bầu trời như bừng sáng, tựa như có thể nhìn thấy các vì sao sáng lấp lánh...

End (1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro