(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung gọi tên của Jungkook...

Cả cơ thể run rẩy, tự động muốn lao vào... Chân anh hiện giờ chỉ muốn chạy thật nhanh vào trong...

Anh muốn vào trong...

Anh muốn nhìn rõ gương mặt của em ấy, cơ thể của em ấy, toàn bộ mọi thứ của em ấy....

"Cậu làm sao vậy hả, Tae?" Jin thấy lạ, vỗ mạnh vai Taehyung, giữ anh lại.

Anh giật mình, quay lại nhìn Jin, cả người đờ đẫn, ánh mắt như người mất hồn...

"A...em ổn..."

Sau đó anh mới nhận ra hành vi của mình, dần dần di chuyển về chỗ của mình, yên vị ngồi xuống...

...

Nửa tiếng trôi qua...

Cánh cửa phòng bật mở...

Tầm 2 - 3 bác sĩ đẩy giường kéo ra ngoài, trên chiếc giường là Jungkook đang nằm đó...

Gương mặt cậu nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt vẫn chưa tỉnh... Ống thở và ống tiêm được đặt ở khắp cơ thể cậu, cả cơ thể băng bó chi chít...

Nhìn trông rất thảm thương...

Mọi người thấy vậy bật dậy, Taehyung chạy tới cạnh giường kéo, anh nhìn Jungkook...

Cho tới giờ, anh mới thực sự được nhìn Jungkook...

Đã lâu lắm rồi, anh mới có thể nhìn rõ em ấy...

Không biết tự bao giờ, hai đứa đã không còn gặp nhau nữa...

"Cậu đứng tránh gọn ra được chứ?" Một bác sĩ lên tiếng nói với anh.

Dahyu kéo anh ra, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy u sầu...

"Anh... Cậu ấy đã ổn rồi!"

"Đã ổn?"

"Hahaha..."

Taehyung chợt nở nụ cười lớn...

Anh cười...

Gương mặt vô cùng kì dị, mắt anh u tối, lạnh băng... Nụ cười kéo theo ánh mắt chồng chất nỗi buồn...

Chúng đè lên nhau...

Nỗi đau này chồng lên nỗi đau kia, nặng nề vô cùng...

Anh chống tay lên trán, như cố dùng bàn tay che đi gương mặt mình...

Bố mẹ Jungkook thì yên lặng... J Hope, Suga và Jin đứng lặng người nhìn Jungkook, họ cũng không lên tiếng nói gì... Dahyu là người ngạc nhiên nhất, cô không hiểu chuyện gì xảy ra... Có điều gì mà cô không biết? Tại sao không ai nói gì cả? Tại sao Taehyung lại cười như điên vậy?

Đến giờ cô mới biết...là bản thân mình không hiểu cái gì cả...

Các bác sĩ nhìn hành vi kì lạ của Taehyung, họ yên lặng đẩy giường kéo đi, cũng không nói gì hơn...

____________________________

Sau khi về phòng hồi sức, Jungkook ở trong một căn phòng rất ấm áp và sang trọng... Là căn phòng vô cùng đặc biệt mà các bác sĩ dành riêng cho anh với đầy đủ các thiết bị công nghệ hiện đại tiên tiến nhất...

Sau khi vào thăm Jungkook xong xuôi, tất cả đi ra ngoài... Chỉ có Taehyung vẫn ngồi đấy...

Anh ngồi yên ngắm nhìn Jungkook...

"Mọi người hãy cho cháu ở riêng một lát..."

"Nhưng cậu..." Mẹ của Jungkook lên tiếng định ngăn cản thì chồng bà lên tiếng.

"Em... Không sao đâu mà"

Dahyu ngơ ngác nhìn Taehyung, ánh mắt đầy bi thương... Cô không dám đến gần anh...

Cô sợ hãi con người anh...

Cô không biết nỗi đau của Taehyung thực sự là gì...

Nhưng khi nhìn bóng lưng anh quay lại với cô, cô biết... Nó rất đau đớn...

Nói rồi tất cả yên tâm đi ra ngoài...

Bên trong căn phòng, chỉ còn Taehyung và Jungkook vẫn chưa tỉnh lại...

Anh ngồi yên, cúi xuống nhìn tay của cậu...

Bàn tay hiện chi chít ống tiêm...

Rồi anh nhìn khắp cơ thể cậu...

"Em gầy đi nhiều rồi..."

Anh nhẹ nhàng mỉm cười... Ánh mắt anh di chuyển về phía gương mặt em ấy... Gương mặt em ấy xanh xao quá!

Gương mặt mà anh lúc nào cũng khắc ghi trong trí nhớ...

Gương mặt tươi trẻ đầy ngọt ngào của khi xưa...

Giờ đây...

Gương mặt ấy chi chít các vết thương...

Gương mặt ấy trông rất mệt mỏi...

Gương mặt ấy càng ngày càng khác lạ...

Taehyung nhìn gương mặt Jungkook mãi... Anh muốn khắc nhớ từng chi tiết của nó...

Từ vầng trán, xuống đôi mắt rồi đến môi... Tất cả đều vô cùng rõ rệt...

"Kể cả thay đổi đến mấy...thì em vẫn mãi là Jeon Jungkook"

Nói rồi anh đưa tay chạm vào má em ấy, vuốt nhẹ gò má...

"Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau? Bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện? Em không còn đến gặp anh nữa..."

"Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, muốn hỏi em... Vậy tại sao em lại..."

Nói đến đây, nước mắt Taehyung cứ chảy mãi, chảy liên tục, chảy không ngừng...

Ánh mắt anh ực nước...

"Thực ra, anh đã định bỏ mặc tất cả, anh định mặc kệ bỏ qua những kí ức đó...nhưng đến cuối cùng, khi nghe tin em gặp nguy hiểm, anh vẫn không kiềm lòng được..." Giọng anh trầm khàn, đầy ấm áp.

"Anh đã rất muốn gặp em trong suốt năm qua, anh đã nghĩ nếu không thể ở cạnh nhau, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè... Anh luôn nhớ về những kí ức mang hình bóng em... Anh luôn luôn cảm thấy bất an về em..."

Taehyung một tay luồn vào bàn tay Jungkook, nắm chặt tay em ấy...

"Anh rất nhớ em, Jungkookie"

Đúng, anh đã luôn nhớ em...

Không phải là em thì không được...

Em là người không thể thay thế được...

Em là người duy nhất...

Anh luôn muốn bao bọc bảo vệ em...

Anh luôn muốn được gặp em...

Anh luôn muốn được ở cạnh em mãi mãi không tách rời...

"Tỉnh lại đi...Jungkookie..."

"Tỉnh dậy và nói với anh...cảm xúc thật của em..."

"...Tỉnh dậy và nhìn anh..."

"Anh có thể làm bất cứ thứ gì..."

"Nếu em muốn, anh sẽ trở thành bất cứ điều gì..."

"...bạn bè của em, anh em của em, gia đình của em, tri kỉ của em, người yêu của em...bất cứ thứ gì..."

"Hãy tỉnh dậy và nói với anh...điều em muốn nhất..."

Taehyung gục xuống, đầu anh tựa vào cơ thể của Jungkook...

Tại sao căn phòng ấm áp như vậy...

Nhưng sao cơ thể em lại lạnh đến vậy?

Rõ ràng em vẫn còn sống mà... Rõ ràng em vẫn đang ở đây, nhưng mà tại sao lại thấy xa cách đến vậy?

Tại sao anh lại cảm thấy lạnh buốt, cơ thể anh như đóng băng, nước mắt anh như đóng băng, trái tim anh như đóng băng...

Taehyung nắm chặt tay của Jungkook, tựa như không bao giờ muốn buông ra...

________________________________

"Tôi không rõ lúc nào cậu ấy sẽ tỉnh lại, thực sự tâm lí cậu ấy cũng có chút bất ổn, có vẻ như cậu ấy luôn ẩn giấu những suy nghĩ tiêu cực từ lâu...nên khó có thể có một tinh thần thoải mái và ổn định..."

"Vậy con tôi có thể sẽ mãi không tỉnh sao?" Mẹ của Jungkook hoảng hốt nhìn bác sĩ.

"Không, cậu ấy sẽ tỉnh nếu cậu ấy muốn, tôi nghĩ nếu mọi người ở cạnh cậu ấy thì sẽ sớm thôi..."

"Nó không bị ảnh hưởng gì ở não đúng không?"

"Cũng có đấy...cái đó chúng tôi vẫn đang tìm hiểu, có lẽ nó ảnh hưởng về tâm lí nhiều hơn..."

Tất cả im lặng lắng nghe và ngước nhìn lên màn hình phân tích... Ai cũng lo lắng cho tình trạng của Jungkook, lúc đầu tưởng chỉ ảnh hưởng mỗi phần xương ai ngờ về sau phần não cũng bị ảnh hưởng...

...

Hiện tại đã là 11h đêm, ai cũng mệt mỏi và đói lả, tình trạng của Jungkook cũng đã khá hơn chút, máy đo nhịp tim đã ổn định, cơ thể cũng ấm lên... Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh, mắt vẫn nhắm nghiền...

"Chúng ta có nên qua đêm ở đây không nhỉ?"

J Hope quay ra hỏi Suga, Jin và Taehyung...

"Các anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, em ở đây cũng được"

"Sao thế được, cậu cũng nên đi với bọn anh chứ!"

"Thôi để Tae ở đây đi, rồi ngày mai chúng ta qua" Suga đứng bật dậy, bước về phía trước.

Taehyung ngạc nhiên nhìn Suga, thầm cảm ơn anh... Rồi anh quay hướng nhìn Dahyu đang đứng đó, gương mặt anh bất chợt rạng rỡ hơn...

"Em cũng đi cùng họ đi, anh sẽ ở đây"

"Em sẽ ở đây"

"Mau đi cùng các anh ấy đi, Dahyu"

Cô nhìn anh đầy buồn tủi, tại sao anh lại kêu cô đi? Cô không muốn rời đi... Rồi nhìn bộ dạng của anh, cô lại đành lòng... Quay đi bước theo các anh...

Nhìn hình bóng các anh mình và Dahyu đi xa, Taehyung ngửa cổ lên tựa vào thành ghế, thở dài...

"Cậu đói không?"

Anh giật mình quay ra, thì ra mẹ của Jungkook đang ăn mì, bà đưa một hộp mì đang nóng hổi cho anh...

"Ah... Cảm ơn cô"

Taehyung đưa ra nhận lấy hộp mì, cơn đói ập đến, anh lập tức ăn ngay...

"Chú về rồi ạ?"

"Ừ... Ông ấy về sắp chút đồ mang đi cho Jungkook"

Lúc này khi nhìn hộp mì, cảm giác đói mới ùa về, gào thét trong bụng anh...

Đói!

Đặc biệt trong cái mùa đông giá lạnh này, cái đói đến rất nhanh...

"Lâu lắm rồi không gặp cậu... Cậu với Jungkook có chuyện gì à?" Mẹ của Jungkook gặng hỏi.

"À, cũng không có chuyện gì ạ! Chỉ là lâu rồi bọn cháu không liên lạc với nhau"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Nó càng ngày càng tỏ ra là bản thân rất ổn...nhưng thật ra, nó rất nhiều tâm sự, nhưng lại không kể với ai..." Bác gái tiếp lời.

"...Nhìn bề ngoài nó nhìn trưởng thành như thế, nhưng thực ra tâm hồn vẫn rất mong manh và trẻ con..."

"Thằng bé...rất muốn gặp cháu..."

Nói đến đây, Taehyung ngỡ ngàng, muốn gặp anh? Vậy tại sao lại không đi gặp? Tâm trạng anh rối loạn cả lên... Thấy vậy, bác gái lên tiếng...

"Nó sẽ không nói ra bất cứ điều gì đâu, nó không muốn phá vỡ cuộc sống riêng tư của người khác..."

Đang ăn mì, vừa nghe xong Taehyung ngẩng đầu lên nhìn mẹ của Jungkook, bà đã ăn xong, lấy giấy lau miệng sau đó đứng dậy đi ra ngoài, phong thái nhanh gọn...

End (5)

Cre ảnh: 김 라라.ALD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro