Chương 1: Đứa trẻ bên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

Đây là fanfic duy nhất Bòn viết theo thể loại tự truyện, viết từ 10 năm trước và hôm nay chuyển ver Taekook cho mọi người xem. Hồi đó Bòn muốn thử sức tự truyện xem thế nào, viết xong thấy cũng nhiều day dứt vì dựa trên góc nhìn của nhân vật. Thật ra cũng khá thú vị, nhưng rất xoắn não.

Bòn viết lại cho Taekook theo thể loại ABO, mục đích để hợp thức hóa việc 2 nam cưới nhau và sinh tử. Cho nên yếu tố ABO không phải trọng điểm, cũng không được khai thác nhiều. Mọi người đừng quá để ý về ABO nhé.

Note:
- Tae trong fic khá đáng sợ nhé =)))) 
- Toàn fic là một màu u ám, ai thích ngược tâm thì lội vào đây.  (Bòn có chia sẻ, Top Bòn cưng nhất là trong fic Đất Lạnh, còn Top của fic này Bòn cưng thứ 2 nha, Bòn thích hình tượng lạnh lùng phản diện một chút. Tuy nhiên, ngoài đời mà có người yêu như Tae trong fic này thì thôi chạy xa cũng là cách an toàn =)))))

Bòn vẫn đang viết "Đấng ở trong rừng", nhưng không được nhiều, nên làm lại chiếc fic này cho bà con đọc lai rai.


Văn án:

Có một loại cây, nhờ hương gió cuốn đi để tìm đến một thân cây vững chãi. Nó sống nương tựa vào thân cây đó, mỗi ngày một đâm chồi nảy lộc.

Thời gian âm thầm như con sóng dữ, loại cây nhỏ bé kia hút cạn dần sức sống vật chủ của mình. Như một loài ký sinh ẩn náu.

Cây Tầm gửi.

.

.

.

.

Chương 1: Đứa trẻ bên đường

Tác giả: Bòn

..//..

Có một loại cây, nhờ hương gió cuốn đi để tìm đến một thân cây vững chãi. Nó sống nương tựa vào thân cây đó, mỗi ngày một đâm chồi nảy lộc.

Rồi thời gian âm thầm như con sóng dữ, loại cây nhỏ bé kia hút cạn dần sức sống vật chủ của mình. Như một loài ký sinh ẩn náu.

Cây tầm gửi.

Đã nhiều lần tôi tự hỏi, bi kịch của gia đình mình có phải do chính tay tôi đẩy đưa? Tôi không biết câu chuyện bắt đầu từ đâu và cũng chẳng biết rồi nó sẽ kết thúc thế nào. Ngày qua ngày tôi chỉ biết chơi vơi trong dòng suy nghĩ: Vì sao hắn lại xuất hiện trong cuộc đời tôi?

Hắn – Kim Taehyung - là kẻ bần cùng nhất xã hội, dù là một Alpha gen trội.

Tôi – Jeon Jungkook - là một Omega quyền quý cao sang.

Hắn chẳng có một chiếc áo được gọi đúng nghĩa là áo, còn tôi có cả một dinh thự nguy nga tráng lệ đúng nghĩa là biệt phủ.

Hắn bơ vơ giữa chợ đời không một người thân thích, tôi được sống trong vòng tay ấm áp của một gia tộc đầy quyền uy.

Có thể nói, hắn không có gì cả. Tôi thì có mọi thứ. Tôi là người ngồi trên vạn người, hắn là kẻ cơ hàn lất khất với chiếc nón nhỏ của một kẻ lang thang.

Tôi gặp Taehyung trong một đêm mùa đông giá rét năm 6 tuổi. Khi ánh mắt lãnh đạm của hắn lặng nhìn chiếc PJ của gia đình họ Jeon rời khỏi nhà hàng. Tôi như bị thôi miên trong cái nhìn khao khát đó. Bản tính ương ngạnh bất giác trồi lên không cần thiết, tôi dùng quyền lực của một quý tử độc tôn buộc cha phải thu nhận hắn. Năm đó, tôi vừa bước chân vào tiểu học.

Kim Taehyung từ một thằng nhóc ăn lang thang bên lề đường trở thành tên làm vườn cho nhà họ Jeon. Hắn lớn hơn tôi 2 tuổi, thân người săn sắc, dáng dong dỏng, khí chất Alpha mạnh mẽ. Nom hắn cũng ưa nhìn, đôi mắt rậm mi lúc nào cũng sâu lắng u buồn, mũi cao hoàn hảo với cánh miệng rộng trầm ngâm, theo kiểu của một dạng người hiếm hoi nụ cười ấy. Nếu gọt dũa đi cái nét bụi trần lam lũ, Taehyung vẫn được tính là một cậu bé điển trai. Với đầu óc toan tính của một thương nhân, cha tôi khá thích hắn. Cha bảo, ánh mắt đó tuy mang nét u buồn nhưng đầy cương nghị, thể hiện một quyết tâm làm nên chuyện lớn. Hơn nữa, Alpha gen trội thì thật sự chỉ làm chuyện lớn.

Phía sau biệt thự nguy nga có căn chòi nhỏ, nằm sâu trong vườn. Taehyung và bác làm vườn sống ở đó, trở thành một trong những người phụ việc cho nhà họ Jeon.

Đôi lần lang thang trong vườn, tôi cố bắt chuyện với hắn. Dù sao, cũng nhờ tôi Taehyung mới có nơi nương nhờ, hắn nên thể hiện thái độ mang ơn, mong muốn được đền đáp. Ấy thế mà hắn xa cách lắm, một cái liếc nhìn về phía tôi cũng tiết kiệm.

Tôi là cũng Omega gen trội, lại giàu có, đâu việc gì để tâm đến kẻ nghèo mạt như Taehyung? Hắn không nói, tôi cũng chẳng quan tâm. Mà kỳ thực vì cái gì tôi lại muốn chiếu cố hắn, đến bây giờ cũng chẳng hiểu nguyên do. Chỉ biết rằng thời tiểu học ngây thơ ấy, tôi rất muốn kết bạn cùng Taehyung.

Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu đừng có ngày hôm đó, tôi cũng chẳng nghĩ tới mà hận Taehyung nhiều đến vậy. Hôm ấy, hắn vụng về bước vào dinh thự với đôi chân thật bẩn để lấy hai chậu tắc đem ra vườn trồng. Bà quản gia vừa cho người lau nhà xong, trong cơn bực tức, bà quát hắn không tiếc lời. Hậm hực cay nghiệt hay lo sợ gì đó, hắn đánh rơi một lúc hai chậu cây. Trái tắc tròn tròn cứ thế lăn lóc trên nền nhà, thân cây cũng gãy đổ.

Ngay lúc đó, cha vừa đi công tác về. Tôi như hồn xiêu phách lạc, cực kỳ lo sợ cho Taehyung. Gia luật nhà họ Jeon rất nghiêm, bất kể sai sót nào cũng bị trừng phạt nặng nề. Việc hắn bị đuổi ra đường để trở lại làm một đứa trẻ lang thang là điều chắc chắn.

Trước ánh mắt giận dữ của cha khi nhìn hai chậu tắc quí của cố nhân tặng, Taehyung khép nép cúi đầu đứng ngay góc tường, lãnh đạm như cái bóng.

- Là lỗi của con, xin cha bớt giận. – Câu nói vuột ra khỏi miệng tôi không chút suy nghĩ. Có lẽ tôi đã điên rồi.

Bất ngờ một cái bạt tai trời giáng xuống thẳng vào đôi má tròn trẻ thơ của tôi, toàn thân liền bị ném thẳng vào cạnh bàn salon. Tất nhiên, vài giọt máu tươi làm hoen đỏ nền gạch lạnh.

Cha đã đánh tôi không chút suy nghĩ, hành động mà ông chưa bao giờ làm với quý tử của mình. Ông cũng bị điên rồi chăng?

Tôi khóc rống lên, tức tưởi như bị oan uổng, dù trước đó vài giây chính miệng tự nhận mình làm rơi 2 chậu tắc. Bà quản gia hối hả dỗ dành, chăm sóc vết thương cho tôi. Còn cha chẳng nói lời nào, chỉ ôm lấy tôi vỗ về. Bấy giờ ông mới hối hận vì lỡ tay với đứa con cưng.

Lẽ ra ngay giây phút đó tôi phải nhận ra Kim Taehyung là một con người khốn nạn. Trước sự việc như thế, hắn lẳng lặng bước ra khỏi nhà, thản nhiên quay về căn chòi rách và tiếp tục công việc chăm sóc vườn cây. Hắn hành động như thể chẳng liên quan và tất cả tội lỗi là do một mình tôi chuốc lấy.

Tôi ốm ba bốn ngày liền vì vết thương đau, vì giận cha nặng tay với mình, và vì tâm tư bất mãn. Ngày nào tôi cũng lết ra ngồi thẫn thờ nơi cửa sổ. Ngồi, để chờ một lời xin lỗi, hay ít ra là lời cảm ơn từ Taehyung. Chẳng hiểu vì sao tôi phải tự đày đọa mình đến vậy, cứ muốn Taehyung phải để tâm đến mình. Nhưng không, với hắn, cái ngày đáng chết ấy tựa như chưa bao giờ tồn tại.

Thật đáng nguyền rủa khi sự phẫn uất trong lòng tôi lại nhanh chóng lành lặng theo vết thương. Bản tính vị dung ấy đã được di truyền từ ba ba của tôi - cũng là Omega. Tôi cho rằng Taehyung thật sự muốn cám ơn nhưng do chênh lệch thân phận mà hắn không thể mở lời.

Tôi quên đi câu chuyện ấy và lại đến trường, tung tăng vui vẻ với bạn bè. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, kể từ hôm đó Taehyung hay liếc trộm tôi. Những cái liếc trộm rụt rè thì ít, ẩn ý thì nhiều.

Một hôm, tôi vừa bước xuống xe khi đi học về, Taehyung cứ ngồi ngoài hành lang nhìn lom lom. Lần đầu tiên hắn nhìn tôi chăm chú đến như muốn dán chặt mắt vào. Thấy tò mò, tôi hất giọng hỏi:

- Nhìn gì dữ vậy?

Taehyung chách miệng, quay liền sang hướng khác.

- Muốn đi học chứ gì? – Ma xui quỷ khiến sao tôi lại hỏi hắn câu đó. Vì tôi nhận ra, thứ hắn nhìn không phải tôi, mà là bộ đồng phục của tôi.

Ánh mắt Taehyung lại dán vào tôi lần nữa, vu vơ gật đầu.

Cái gật đầu đó được tính như lần đầu tiên hắn trò chuyện với tôi. Tôi trề môi, bước thẳng vào nhà, chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng bữa cơm chiều hôm đó, tôi lại đề nghị cha sắp xếp cho hắn đi học cùng. Đến bây giờ tôi vẫn lặp lại vạn lần một câu nói: Jeon Jungkook thật sự điên rồ.

Dù Taehyung lớn hơn tôi 2 tuổi, nhưng cha cho hắn đi học một phần là để chăm sóc cho tôi, nên hắn được sắp xếp vào học cùng lớp với tôi. Hơn nữa, hắn là đứa trẻ lang thang, kiến thức đứt gãy, cha cũng lo lắng nếu học đúng độ tuổi hắn sẽ không theo kịp bạn bè.

Taehyung nhanh chóng gây nên bất ngờ lớn cho gia đình tôi. Dù nhập học muộn hắn vẫn đứng đầu lớp đều đều.

Tuy nhiên, dù ở trường hay ở nhà, gương mặt kia vẫn lầm lì trầm lặng. Một nụ cười hoặc dã là cái nhếch môi cũng là thứ quá xa xỉ với hắn. Thậm chí, một lời cảm ơn Taehyung cũng chưa hé mở với tôi. Cứ như thể tự gia đình họ Jeon ép hắn đi học chứ không phải là tôi chủ ý cho hắn một cơ hội.

Cứ thế hai đứa cùng đi qua những năm tiểu học. Tôi học không giỏi, ngày nào cha cũng bắt Taehyung ngồi trong phòng tôi hai giờ liền để phụ đạo. Hắn cứ trưng ra gương mặt đưa đám đó mà giảng bài, thật phát ghét.

Rồi tôi phát hiện ra, càng lúc mình càng ghét Taehyung. Ghét nhất cái kiểu làm thứ gì cũng giỏi như hắn. Suốt ngày cha mãi so sánh hắn với tôi. Nói hắn vừa làm vườn, lại không đi học thêm mà vẫn đứng đầu lớp, trong khi tôi chỉ có ăn với học mà lẹt đẹt mãi ở thứ hạng hai mươi. Cha còn nghi ngờ có thật tôi đang mang gen trội? Khi đó tôi còn gân cổ cãi loạn: Omega gen trội chỉ để mạnh... việc sinh con thôi.

Bốn năm trung học tiếp theo trôi đi như dòng suối êm ả, tôi vẫn cho rằng Taehyung là một "thầy giáo" robot chỉ biết phát đi phát lại những đoạn băng giảng bài của thầy cô trên lớp. Sự chán ghét dâng lên đỉnh điểm, tôi bắt đầu lớn tiếng với Taehyung. Có lần làm mãi một bài toán không đúng đáp án, tôi trút hết giận dữ lên hắn, đuổi thẳng ra khỏi phòng. Đến tình cảnh đó mà gương mặt hắn vẫn trơ lì như khúc gỗ, thong thả thu gom sách vở quay về căn chòi rách của mình.

Tôi cũng thật nể phục Taehyung. Alpha và Omega luôn có lực hút đặc biệt với nhau, huống chi cả hai cùng gen trội thì lực hút càng mạnh. Vậy mà hắn có thể khiến tôi chán ghét đến như vậy, cũng là một loại tài năng.

Dù rất ghét Taehyung, nhưng cái miệng tôi như bị ngậm bồ hòn, không thể thốt ra tiếng bảo cha đuổi hắn đi. Thay vào đó, tôi không cho Taehyung đi học cùng chiếc PJ với mình nữa. Dường như hắn cũng tự ái, nên liền gom góp được chút tiền dành dụm từ công việc làm vườn, mua về chiếc xe đạp cũ xì đến mốc meo. Nhìn phát oải.

Như thế đủ biết hắn khát khao được đi học đến thế nào.

Rồi cha tôi cũng để ý đã khá lâu Taehyung không đến phòng tôi dạy phụ đạo nữa. Tôi giải thích là mình đã học tốt, không cần hắn. Lời nói dối nhanh chóng bị phanh phui, kết quả học kỳ ở những hạng ba mươi tám, rớt liền mười tám hạng. Đó cũng là lần thứ hai tôi bị đánh đòn.

Tức giận, và chán ghét tất cả mọi thứ, tôi vùi đầu vào giường khóc tức tưởi. Sau hơn một học kì vắng bóng, Taehyung lại bước vào phòng tôi. Hắn đến theo lệnh của cha phụ đạo cho tôi gấp. Vừa bị đánh lại nhìn thấy bản mặt của kẻ học giỏi hơn mình, tôi điên tiết quăng tất cả sách vở vào Taehyung, hét vào mặt hắn là tôi ghét hắn thế nào, cũng nói luôn hắn là kẻ vô ơn ra sao. Là hắn đã nợ tôi, là tôi cho hắn cuộc đời, thứ hắn cần làm không phải là cứ trưng ra bộ mặt lãnh đạm đó với ân nhân của mình.

Quá ấm ức trong lòng, tôi lao thẳng ra đường, bắt xe qua nhà bạn để trút giận. Tôi đi và không hề biết rằng quyết định đó đã mở ra cánh cửa địa ngục cho cuộc đời mình.

Tôi đến nhà Park Kyu, đứa bạn mới quen từ đầu năm học phổ thông. Park Kyu cũng là một công tử quyền thế, là một Alpha cực kỳ được chào đón. Vì lòng kiêu hãnh của cậu ấm có sắc có tiền, tôi chỉ kết bạn với những người cùng vai vế. Park Kyu lại lắm bạn nhiều trò nên tôi càng sớm say mê những cuộc vui chơi nghịch ngợm với y. Và đêm đó, Park Kyu đã dắt tôi đến những nơi ngập ánh đèn mờ, rượu bia nhảy nhót linh đình, bao muộn phiền trong lòng được trút bỏ hết.

Đến bốn giờ sáng, tôi chợt nhận ra mình đã vượt quá giới hạn. Chẳng những ra ngoài không xin phép còn đi suốt cả đêm, chắc hẳn cha và ba ba phải lo lắng lắm. Thế là đang giữa cuộc vui, tôi nhất quyết đòi về. Sau nhiều lần níu kéo không được, Park Kyu ngỏ ý đưa tôi về nhà để nhận lỗi với phụ huynh, dù sao hai bên gia đình cũng là đối tác làm ăn. Trong lòng tôi đôi phần cảm kích, vô tư theo Park Kyu bước lên xe.

Rượu bia làm đầu óc khá choáng váng, nhưng tôi cũng còn đủ tỉnh táo để nhận ra con đường phía trước hoàn toàn không dẫn về Jeon gia. Thế là tôi vùng vằn nhăn nhó, tưởng rằng Park Kyu lại muốn đưa đi chơi nơi khác. Còn gã thì chỉ nhếch mép cười nhạt.

Càng lúc càng bất an, tôi phản đối kịch liệt hơn. Thình lình Park Kyu dừng xe lại, bước ra ngoài rồi kéo tôi xuống dãy ghế sau. Tôi thất kinh hồn vía khi bị Park Kyu tấn công bằng những cái hôn cuồng bạo. Gã luôn miệng gán tội cho tôi là cố ý dụ dỗ gã, là say mê gã. Không một Omega nào lại đi chơi thâu đêm với Alpha cả, tôi chính là kẻ đi tán tỉnh người khác. Những lời dâm loạn liên tục thoát ra từ cái miệng đê tiện đó. Tôi càng kháng cự, Park Kyu càng như dã thú. Có lẽ ý định ban đầu của gã chỉ muốn giao hoan, đánh dấu tạm thời, nhưng rồi từ từ sự chiếm hữu càng gia tăng theo mùi tin tức tố phát ra từ tôi, gã như dã thú mà muốn đánh dấu vĩnh viễn.

Sức tôi và sức Park Kyu chênh lệch nhau quá lớn, hơn ai hết tôi hiểu rõ Park Kyu có thật lòng muốn chịu trách nhiệm hay không, gã cơ bản chỉ muốn vui chơi và đổ tội lỗi lên đầu tôi. Vì vậy, tôi tuyệt đối không thể bị đánh dấu.

Một Omega bị phụ thuộc vào tin tức tố của Alpha thì chính là bi kịch.

Tôi dùng hết sức đạp Park Kyu một cái, rồi chạy ra khỏi xe. Nhưng Park Kyu vừa xoay người đã có thể nắm được áo sơ mi của tôi kéo ngược lại, cả hai ngã xuống vệ đường, tiếp tục vật lộn kẻ muốn tiến người muốn thoát. Tôi gần như hoàn toàn trần trụi, chỉ còn chiếc áo sơ mi khoác hờ, da thịt ma sát xuống nền đất đá, những vết cắt không tạo được cái đau bởi tâm trí gần như kinh hoàng hoảng loạn của tôi. Tôi nhặt được hòn đá sắc bén bên đường, hét lên:

- Dừng lại ngay, cậu còn như thế tôi tự hủy tuyến thể đó!

Park Kyu khựng người một chút, rồi còn cười man dại hơn:

- Vậy để tôi hủy dùm cho, cắn một cái thôi mà.

Khi đó, tôi chỉ mới 16 tuổi, là cái tuổi sốc nổi và bồng bột, cũng không biết suy tính sự trầm trọng của vấn đề, tôi quá hãi hùng với gương mặt của Park Kyu, sợ bị gã đánh dấu, sợ bị gã cưỡng bức, sợ mất hết danh dự và cuộc đời, tôi thật sự cứ thế cầm viên đá đập mạnh vào gáy mình, còn cắt ra một đường dài.

Tuyết thể bị thương tổn là đau đớn tột cùng, tôi hét lên quằn quại bởi không lường trước được sự đau đớn đó, ngay cả Park Kyu cũng sững sờ kinh ngạc.

Cũng may trong giây phút hắn trơ người, tôi đã đủ tỉnh táo để vùng dậy, bỏ chạy.

Park Kyu quyết định không thể vụt mất đêm cuồng hoan mà gã dày công bày ra, nên vội vàng leo lên xe, rồ ga, đuổi theo tôi.

Tôi là một con mồi lẩn trốn, Park Kyu là Alpha đã lên cơn điên kích tình. Vật thể biến thái của hắn đang giương cung bạt kiếm, không được thỏa mãn thì hắn cũng bị ức chế đến đột tử. Hắn như con thú đuổi theo tôi mà gào thét, tôi kinh hoàng cấm đầu mà chạy. Chân trần, cơ thể cũng trần, chỉ có chiếc sơ mi bị xé rách khoác hờ hững trên vai, tôi xuyên vào bóng tối giá lạnh chẳng biết con đường phía trước là gì.

Tôi chạy và chạy, gió lạnh tạt vào cơ thể trắng hồng đầy những dấu hôn, máu vẫn âm thầm chảy dọc từ cổ xuống lưng. Tay chân tôi từ từ lạnh cóng, toàn thân tôi giật. Tôi không biết tuyến thể bị hủy sẽ nguy hiểm đến sinh mạng, tôi cũng không biết mùi Alpha của Park Kyu phảng phất qua từng dấu hôn đang thiếu đốt cơ thể tôi, thống khổ tột cùng. Tôi đổ gục thân xác tàn tạ ven đường, chỉ còn sức cho những tiếng nấc thật nhỏ. Nhục nhã và ê chề, trong giây phút đó thì ai cũng chỉ muốn được chết. Tất cả con đường tương lai đã bị nhấn chìm trong hố sâu tuyệt vọng, đớn đau tận tim gan đến buốt giá thể xác bên ngoài, niềm tin vào tình người hoàn toàn vỡ nát.

Tôi nằm rũ như thế cho đến rạng sáng, khi ánh ban mai hé rạng xua tan đi lớp sương mờ. Biết rằng một khi ánh mặt trời lên cao, người người qua lại tấp nập thì không thể nào che dấu được cơ thể trần trụi. Nhưng tôi không đứng dậy nổi, cả sức lực lẫn tinh thần đều trống rỗng vô hồn. Mọi thứ quá chơi vơi phù phiếm, bàn tay cố gắng quơ quào chẳng biết nên bám víu vào đâu.

- Jungkook?

Tôi giật mình khi tiếng gọi kia vang lên, âm sắc ôn nhu đến dịu dàng. Trong làn sương mờ như ảo ảnh, một bóng người hớt hải chạy đến gần bên. Trong phút chốc chưa thể định thần, tôi chỉ nghe tiếng nói kia thêm phần hốt hoảng.

- Jungkook? Xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi biết với bộ dạng hiện giờ của mình thì ai nhìn thấy cũng sẽ bất thần vậy thôi. Nhưng không ngờ, ngay giây phút tôi tuyệt vọng nhất, hắn lại là người ở cạnh bên.

- Tae...hyung? Taehyung ơi... - Tôi ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Hai bàn tay bấu chặt vào lưng hắn, mặc cho dòng lệ nhòa ướt đẫm bờ vai. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro