Chương 2: Mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

..//..

- Tae...hyung? Taehyung ơi... - Tôi ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Hai bàn tay bấu chặt vào lưng hắn, mặc cho dòng lệ nhòa ướt đẫm bờ vai.

Hắn tỏ vẻ hoang mang khi nhận ra những gì tôi đã gặp phải, trong đôi mắt ấy lóe lên tia phẫn nộ tột cùng. Ngay giây phút đó, tôi biết, vốn dĩ Taehyung cũng có quan tâm đến cậu chủ nhỏ này.

Taehyung vội vàng cởi áo che chắn cho tôi thêm đủ ấm. Cả hai chẳng có điện thoại để gọi xe, với vết thương này thì Taehyung không thể chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch được. Vì quá kiệt sức nên tôi không nghe rõ được gì, chỉ biết Taehyung lao thẳng ra đường, quát nạt đe dọa hay nài nỉ van xin gì đó với người ta, cuối cùng chủ nhân chiếc xe cũng đồng ý đưa tôi đến bệnh viện. Ngồi ở dãy ghế sau, Taehyung ôm tôi thật chặt, tay không ngừng vuốt ve đôi má vì tôi cứ khóc hoài. Tay còn lại thì ôm chặt gáy của tôi, che đi tuyến thể vỡ nát. Hắn vẫn không nói một lời, hành động của hắn đã nói lên tất cả.

Kể từ hôm ấy Jeon gia rơi chùng xuống cái nặng nề của bi kịch. Ba ba vì lo lắng mà tiều tuỵ ốm o, cha căm phẫn đến phờ phạc. Tất cả chỉ vì nhà họ Jeon hoàn toàn bất lực trước quyền thế của gia đình Park Kyu. Cơ bản gã có thể mặt dày phủ nhận gã chẳng làm gì, tuyến thể là do tôi tự hủy, xe của gã cũng do tôi nguyện ý ngồi lên.

Vì bảo toàn danh dự cho tôi, vì sự yên bình cho công việc làm ăn của Jeon gia, chúng tôi buộc phải câm nín như thể cái đêm kinh hoàng ấy là một làn mây nhẹ lất phất.

Tôi xuống tinh thần thấy rõ, đỗ bệnh cả tháng ròng. Bây giờ tôi mới hiểu một Omega không còn tuyến thể là bi kịch đến thế nào. Tôi không thể nào phát ra tin tức tố để thu hút Alpha được nữa, cũng không tạo được hưng phấn với bạn đời, càng bi kịch hơn là khó có thể mang thai. Và tất nhiên, tôi cũng không thể có kỳ phát tình.

Một Omega không tuyến thể như một sản phẩm lỗi mà Alpha nào cũng muốn vứt bỏ.

Tôi bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm, khi cơ thể trần trụi bị Park Kyu sờ mó, khi nỗi đau tuyến thể bị đập nát, khi sự sợ hãi bủa vây lúc tôi một mình trốn chạy trong sương tối, tôi tỉnh dậy với sự thát gào, rồi là tiếng nỉ non khóc hoài không dứt.

Tôi không mạnh mẽ, cũng chỉ là quý công tử được cưng chiều từ bé mà thôi.

Sự nhục nhã bị bỡn cợt, sự ân hận ngu ngốc, một tương lai đen tối, tôi quá mỏng manh không thể tiếp thu được, tôi muốn chết.

Ngay lúc đó, Taehyung bước vào phòng, trừng mắt nhìn tôi đầy đe doạ. Cứ như nếu tôi dám chết thì hắn sẽ khiến cho tôi còn đau khổ hơn cái chết.

Taehyung trói tay chân tôi lại, không cho vùng vẫy nữa. Hắn ép tôi nằm sấp xuống giường, rồi giật mạnh băng gạt trên gáy tôi ra. Tôi không biết hắn muốn làm gì, nhưng bộ dáng hung thần ác sát ấy khiến tôi sợ hãi, chỉ biết co rút lại một chỗ.

Sau đó, hắn cúi xuống, cắn mạnh vào gáy tôi.

Tôi hét lên kinh hãi, vết thương chưa lành lại bị cắn thêm một lần, tôi quằn quại mà gào. Cha và ba ba nghe thấy cũng thảng thốt chạy vào phòng tôi. Taehyung tàn bạo đánh dấu xong, ngẩng gương mặt lạnh như tiền cùng vết máu đỏ chảy xuống miệng, nói:

- Tin tức tố của Alpha mạnh có thể kích thích tái tạo tuyến thể của cậu. Sau này, nếu cậu tìm được Alpha mạnh hơn tôi, tôi giải thoát cho cậu.

Nói xong, hắn thẳng đường bước ra ngoài. Ngay cả cha của tôi cũng chẳng nói được gì khi đây là cách giải quyết tốt nhất cho hiện tại.

Tin tức tố của Alpha ưu tú có tác động cực kỳ mạnh mẽ đến hormon của Omega. Tuyến thể của tôi tổn thương nghiêm trọng, nếu theo định kỳ có được tin tức tố của Alpha kích thích, là một cơ hội rất tốt để tái tạo lại sự tổn thương. Tuy nhiên, sự đánh dấu ấy cũng đồng nghĩa Alpha chấp nhận bó buộc trách nhiệm với Omega, mà Omega này lại có khả năng không thể lành tuyến thể, chẳng ai muốn dây vào sự phiền phức như vậy.

Ngước lại, Omega bị đánh dấu tất nhiên sẽ phụ thuộc vào Alpha của mình, tuy nhiên, nếu Omega tìm được Alpha mạnh hơn thì hoàn toàn có thể áp chế được tin tức tố của Alpha ban đầu. Alpha ban đầu cũng có thể giải trừ sự gắn kết với Omega.

Tất nhiên, không thể hoàn toàn giải trừ triệt để, nhưng nếu Alpha ban đầu không dây dưa quyến luyến với Omega, thì Omega vẫn có thể chung sống bình thường với Alpha mạnh hơn sau này.

Quyết định hôm nay của Taehyung là chấp nhận sự phiền phức đó.

Tôi ngơ ngác nhìn Taehyung bước ra ngoài, rồi nhìn cha và ba ba không có ý phản đối, tự bản thân không thể ngờ mình đã bị đánh dấu một cách nhanh gọn và không chút lưu tình nào cả, từ năm 16 tuổi.

Sau khi được tin tức tố của Taehyung áp chế, tôi không còn thống khổ trong sự thiêu đốt của tuyến thể nữa. Nhưng nỗi ký ức bị ức hiếp, chạy loạn trong đêm vẫn luôn ám ảnh tôi. Mỗi khi tôi khóc, Taehyung lại đến bên giường lau nước mắt. Chốc chốc hắn chạm nhẹ vào trán kiểm tra xem đã hạ sốt hay chưa. Tôi biết đêm đó hắn vất vả thật nhiều với chiếc xe đạp cũ mèm chạy khắp mọi nẻo đường tìm kiếm tung tích của tôi. Và những ngày qua, nhờ có hắn mà tôi bỏ đi ý định tự sát.

Cho đến một buổi sáng, Taehyung vẫn như mọi ngày ghé vào hỏi thăm sức khoẻ của tôi trước khi đến trường. Nói là hỏi thăm cho có từ ngữ thôi chứ thật ra thì hắn chỉ đến, liếc nhìn tâm trạng tôi tròn méo thế nào rồi lại đi. Tuyệt nhiên chẳng mở miệng nói bất cứ gì. Vào ở Jeon gia gần mười năm dường như hắn chỉ duy nhất nói với tôi mỗi câu "Jungkook? Xảy ra chuyện gì vậy?". Mà đó cũng chẳng phải câu nói, gặp tình trạng ấy ai không mở miệng hỏi như hắn thì chỉ có người câm.

Hôm nay có khác hơn một chút, hắn đi thẳng đến nơi tôi ngồi và đặt lên đùi tôi một tờ báo. Sau đó thì ngồi sát bên như chờ đợi. Tôi thấy tò mò nên đưa tờ báo lên xem rồi rùng mình tròn vo đôi mắt.

Ngay trang bìa là cái tít thật to "Con trai ông hoàng kinh tế - Park Kyu đã thiệt mạng trong khi ăn chơi sa đoạ".

Tôi vội vã lật lật vào trang sau để tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Theo bài báo thì đêm qua do uống rượu quá chén tại một quán bar, Park Kyu đã dẫn theo một số callboy lên sân thượng. Trong lúc hoang say, y trượt chân rơi thẳng xuống đất, chết liền tại chỗ. Hiện cha của Park Kyu đang rất phẫn nộ và gây áp lực với bên cảnh sát tìm ra tung tích của nhóm callboy vì nghi ngờ đây là một vụ mưu sát.

Tôi thẫn thờ hạ tờ báo xuống, cảm giác hoang mang khó tả. Những ngày qua đêm nào tôi cũng nguyền rủa Park Kyu, cầu cho gã chết thảm. Nhưng chưa bao giờ mong ngóng điều này thật xảy ra, tôi không thể cảm thấy hạnh phúc trước nỗi đau của người khác.

Ngay lúc này, tôi thêm một lần ngỡ ngàng với con người đối diện mình. Kim Taehyung – hắn đang cười, một nụ cười không hẳn là cười, một nụ cười chất chứa hiểm ác.

- Cậu vui chứ?

Đó là lần thứ hai Taehyung chủ động nói chuyện với tôi. Và hắn đang hỏi tôi có vui không khi thấy một cái chết thảm. Bất giác tôi lặng người ớn lạnh với ánh mắt hứng khởi của Taehyung. Rõ ràng, hắn vô cùng thích thú trước thông tin Park Kyu chết.

- Cái tôi cần là lời xin lỗi từ Park Kyu, là sự chịu trách nhiệm với hành động ngông cuồng đó, không phải cái chết của gã. – Tôi lạnh lùng đáp rồi nằm xuống giường, quay mặt vào tường, khép hờ mắt. Không hiểu sao tôi lại muốn chạy trốn khỏi Taehyung, dù rằng hắn chỉ đơn giản thông báo cho tôi cái tin kẻ đáng chết đã chết.

Dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể mường tượng được vẻ mặt không thuận lòng của Taehyung. Hắn bước ra khỏi phòng với cái đóng cửa chẳng mấy vui vẻ. Tôi thở dài mở dần đôi mắt chơi vơi. Ở Taehyung, thật sự có cái gì đó rất đáng sợ. Hắn càng lớn thì cái khí tức đó càng toát ra mạnh mẽ. Một nỗi sợ vô hình khi ấy đã len lỏi vào trong tôi, đối với con người mà chính mình đã đem về nhà dung dưỡng.

.

.

Rồi tôi cũng dần cho nỗi đau bất hạnh vào quá khứ, tiếp tục ngày hai bữa cắp sách đến trường. Taehyung vẫn yên vị ở vị trí đầu bảng, tôi ngoan ngoãn đứng ở số mười. Kết quả học tập tiến triển tốt khiến cha rất vui. Thật ra nếu việc học của tôi có sa sút đi nữa thì chắc chắn ông cũng chẳng mắng lời nào. Với ông, những tổn thương mà con trai phải chịu đã quá đủ, hiện tại thì ông sẽ nuông chiều tất cả những gì tôi yêu thích.

Mỗi tối Taehyung vẫn lên phòng tôi phụ đạo hai tiếng đồng hồ. Như mọi khi, hắn giảng và tôi nghe, cả hai cùng nhau làm bài tập. Tôi dần ít nói và sống khép kín hơn, ngoài Taehyung chẳng còn xem ai là bạn nữa. Thậm chí, một ánh mắt của ai đó nhìn quá say đắm cũng khiến tôi rùng mình sợ hãi.

Ở xã hội này, Omega gen trội được xem trọng lắm, nhưng một Omega bị mất tuyến thể, hàng tháng phải phụ thuộc vào Alpha mạnh tái tạo tin tức tố cho mình thì có thể nói chỉ là sự phiền phức.

Khổ thay, cái gương mặt lành lạnh của tôi lại như cục nam châm của hai thái cực, thu hút mọi ánh mắt từ nam đến nữ đổ dồn vào. Họ không biết nỗi đau bên trong tôi, cho rằng tôi là một Omega khả ái, điển trai, quyến rũ, hay đại loại những ngôn từ ngợi khen tương tự. Quan trọng hơn tôi còn là một Omega có tiền.

Cũng nhờ Taehyung khá nhạy bén. Hắn biết tôi xa lánh bạn bè và tự thu mình vào vỏ bọc nên trong trường hay dõi theo. Tôi đoán vậy vì mỗi khi có Alpha nào muốn tiếp cận làm quen, thì y như rằng hắn xuất hiện. Dáng người hắn dong dỏng cao nhưng vai u thịt bắp, mặt mày luôn hằn hộc lạnh lùng, hỏi ai không sợ? Và tôi thật sự thích điều đó. Tôi muốn được yên ổn trong sự mặc cảm của mình.

Những năm tháng cấp ba là khoảng thời gian tôi gần gũi Taehyung nhất. Dù rằng hắn không bao giờ mở miệng nói chuyện. Có thể vì Taehyung là người đầu tiên đến bên tôi sau vụ tai nạn kinh hoàng đó, hoặc là người hàng tháng đều đánh dấu để tái tạo tin tức tố cho tôi, nên bản thân tôi chỉ thấy an tâm với mỗi mình hắn ở cạnh bên.

.

.

Mười tám tuổi, tôi và Taehyung cùng đỗ một trường Đại học. Đó là định hướng của cha vì ông muốn thu nhận Taehyung vào công ty làm việc. Ông hoàn toàn tài trợ học phí để hắn chỉ chuyên tâm học tập mà không lo chuyện cơm áo gạo tiền. Dĩ nhiên, Taehyung thản nhiên chấp nhận với cái vẻ lầm lì vốn có. Mười hai năm rồi hắn vẫn chẳng thay đổi chút nào. Có chăng là ở phía gia đình họ Jeon, chúng tôi đã dần quen với sự xuất hiện của hắn trong ngôi biệt thự sang trọng. Từ lâu hắn cũng đã dùng cơm chung với chúng tôi như một thành viên của gia đình.

Đi học xa, cha dặn dò Taehyung đủ điều là phải chăm sóc cho tôi, tuyệt đối không để bất cứ ai tổn thương đến con trai của ông nữa. Ngoại trừ cái khoảng không bao giờ chịu mở miệng thì Taehyung quan tâm đến tôi khá chu đáo. Từ giáo trình, đồng phục đến đưa đón đi học, toàn một tay hắn lo liệu. Phòng trọ cả hai sát nhau, tôi tập tành nấu ăn, hắn lo phần dọn dẹp. Tôi học nấu ăn vì tôi thích, hắn chịu phần dọn dẹp vì không muốn tôi thuê người làm. Taehyung không nói, nhưng tôi biết bản chất hắn chẳng muốn ai đến gần tôi.

Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến năm ba Đại học, tôi gặp phải tiếng sét ái tình với một người anh trên khoá. Chúng tôi quen nhau trong khu chợ tấp nập, khi anh lớ ngớ muốn thử đi chợ một lần.

Anh tên Ryang Kyo, một cái tên rất nữ tính nhưng ngoại hình thì rõ chí khí Alpha gen trội. Vóc người vạm vỡ, lịch lãm hiền hoà, còn hay cười dịu dàng. Anh là con trai trưởng nhà tài phiệt họ Ryang, nức tiếng một vùng, tính ra thì thật môn đăng hộ đối.

Taehyung không tỏ cảm xúc gì khi hay biết tôi kết giao mối quan hệ yêu đương với người khác. Dù có mặt Ryang Kyo hay không thì thái độ của hắn muôn đời vẫn lãnh đạm. Đôi lần tôi sang nhà Ryang Kyo chơi, đến tận khuya mới về. Khi ấy, Taehyung chỉ lẳng lặng ngồi đợi ở dãy hành lang, phải tận mắt trông thấy tôi bước vào phòng hắn mới chịu đi ngủ.

Tôi tự nghĩ, không biết mối quan hệ giữa tôi và Taehyung là gì. Là ân nhân với người chịu ơn ư? Chắc chắn là không. Taehyung chưa bao giờ tỏ ra là mắc nợ gia đình họ Jeon cả. Mọi thứ đều do cha con tôi tự nguyện lo cho hắn chứ hắn chưa mở miệng xin xỏ bất cứ gì.

Vậy là chủ tớ? Cũng không. Taehyung không hề tỏ ra thấp bé hơn tôi. Hắn rất ngạo nghễ. Ngạo nghễ từ khi còn là thằng oắt bơ vơ ngoài đường. Dù tôi nhờ vả gì hắn cũng làm, muốn gì hắn cũng đi mua giúp, nhưng tuyệt nhiên hắn không phải đầy tớ của tôi.

Thế thì là bạn bè vậy. Nhưng chả có bạn bè nào hơn mười hai năm chung sống lại chẳng nói với nhau lấy ba câu. Hai gian nhà trọ sát kề nhau mà lúc nào cũng yên tĩnh như tờ.

Tôi đành thở dài, quả là mối quan hệ phức tạp.

Khi tôi thẫn thờ nghĩ ngợi thì Taehyung cũng lặng người nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi. Sau một hồi lâu tôi mới phát hiện vẻ sững sờ của hắn. Bất giác tôi cảm thấy có lỗi vì không nói với hắn sớm hơn. Vừa xoa xoa chiếc nhẫn bé bé ở ngón áp út, tôi vừa cười ái ngại.

- Ryang Kyo muốn làm đám cưới sau khi tôi tốt nghiệp.

Taehyung lập tức sa sầm nét mặt. Tôi không thể nhận định được gì qua cái vẻ lạnh lùng gây gắt đó, chỉ nghe hắn hồi đáp chẳng chút biểu tình:

- Vậy ư?

Tôi buông cây viết xuống, bất giác muốn gần gũi với Taehyung hơn. Vì sao tôi và hắn ở cạnh nhau đã lâu mà chưa có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa.

- Taehyung, anh thấy anh Ryang Kyo thế nào? – Tôi gợi chuyện.

- Không thân quen, không thể đánh giá. – Taehyung hững hờ đáp, bàn tay vẫn ghi ghi chép chép.

Tôi kiên nhẫn nói tiếp:

- Cha có vẻ rất thích anh ấy, gia đình anh ấy cũng yêu thích tôi.

- Vậy ư?

Tôi nhịp nhịp tay lên bàn, suy tư:

- Anh Ryang Kyo cũng biết chuyện của tôi với Park Kyu, và chuyện đánh dấu của anh, nhưng anh ấy bảo tất cả đều không quan trọng. Lúc hôn nhau, tôi cảm giác được tin tức tố của anh ấy rất mạnh, có lẽ cũng sẽ kích thích lại tin tức tố cho tôi.

- Thế thì tốt. – Taehyung để lại ba từ cộc lốc rồi nhanh chóng thu dọn sách vở, chuẩn bị về phòng. Không có ý gì muốn nghe tôi tâm sự nữa.

- Taehyung! – Tôi vội nắm tay hắn, cảm giác bất an. – Anh sẽ chúc mừng cho tôi chứ?

Môi dưới Taehyung khẽ nhếch lên, đó là một nụ cười nhưng cũng chẳng phải là cười.

- Tất nhiên. – Vẫn là một câu nói khô khan không sắc thái.

Tôi ngồi bần thần tại chỗ trông theo bóng Taehyung khuất sau bờ tường. Không hiểu sao lại thấy rối bời hoang mang. Sự tĩnh lặng này cứ như đang đón chờ một cơn bão dữ, cứ như Ryang Kyo thiên thần của tôi chỉ là ảo ảnh của hạnh phúc hư vô.

Nhưng đám cưới của tôi và Ryang Kyo đã không thể diễn ra vì anh quyết định sang nước M du học. Chỉ bốn năm thôi và tôi tin tưởng vào tình yêu của anh. Để niềm tin của tôi được trọn vẹn, lễ đính hôn được cử hành ngay sau khi tôi tốt nghiệp.

Ngày đó, Taehyung không đến dự. Hắn lụi cụi trong khu vườn cả buổi trời.

4 năm Ryang Kyo đi du học, là 4 năm cuối cùng tôi cần Taehyung duy trì cung cấp tin tức tố của Alpha để tái tạo tuyến thể. Sau đám cưới, tôi sẽ hoàn toàn thuộc về Ryang Kyo. Tôi dường như đã quên hẳn đi những tổn thương của quá khứ, suốt đêm tíu tít bên cha và ba ba kể về tương lai dự định của hai người. Tôi đã không hề để ý rằng, phía sau ngôi biệt thự, trong căn chòi rách nát, có một bóng người trầm ngâm như chết lặng.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro