Chương 3: Khăn tang cho mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

Cuối cùng thì Taehyung cũng vào làm việc tại công ty của Jeon gia. Cha cho xây lại căn chòi lụp xụp thành một gian phòng khang trang thoáng mát. Vừa ra trường Taehyung đã được cha đề bạt chức vị trưởng phòng, còn tôi là đứa Thư ký chạy việc cho ông. Sao cũng được, tôi chỉ cần sống thật vui vẻ để chờ đợi tình yêu của mình quay về.

Taehyung rất giỏi. Chỉ sau ba năm làm việc, hắn đã chễnh chệ trên vị trí phó Giám đốc. Dĩ nhiên, chức vị Giám đốc sau này sẽ được giao lại cho con trai độc nhất nhà họ Jeon. Tuy nhiên, tôi lại thích thú với công việc của một Thư ký hơn là ngồi ở vị trí đó.

Mùa đông lại tới, kỷ niệm năm thứ ba của lễ đính ước, tôi đến bưu điện gửi sang nước M cho Ryang Kyo một chiếc khăn ấm. Ngay khi tôi vừa về nhà cũng là lúc tiếng la thất thanh của bà quản gia từ trong vọng ra. Tôi hớt hải chạy vào rồi thất thần kinh hãi khi nhìn thấy cha ngất đi dưới chân cầu thang. Chẳng thể suy nghĩ hay kiểm tra điều gì, tôi vội vàng đưa ông đến bệnh viện. Đêm đó cả Jeon gia như gặp phải địa chấn trầm trọng, từ trên xuống dưới ai cũng sững sờ.

Cha tuổi đã già, lại ngã từ trên cầu thang, các bác sĩ đều không khẳng định có thể níu giữ mạng sống cho ông được. Tôi lặng lẽ khóc, ba ba ngất đi tỉnh dậy mấy lần, còn Taehyung thì vẫn trơ ra gương mặt vô cảm, trầm ngâm đứng cách xa phòng mổ.

Cơn ác mộng nào muốn đến thì rốt cuộc cũng đến. Cha không thể tỉnh, phần đời còn lại của ông chỉ là một người thực vật trên giường. Tôi choáng váng suy sụp, thẫn thờ ngồi thật lâu trên dãy ghế tại bệnh viện, tay vò vò hạt đá nhỏ. Hạt đá màu đỏ rubi, bên trong ánh vàng như rực lửa, đẹp đến xiêu hồn người. Tôi hiện tại chẳng cảm nhận được gì từ vẻ đẹp của nó, chỉ vu vơ mân mê bởi cha đã nắm chặt vật này vào tận phòng mổ. Dù cha bất tỉnh, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm giác ông cố ý đẩy hạt đá vào tay tôi. Mà có thể nghĩ ngợi được gì đây khi ông sẽ mãi mãi bất động như thế? Tôi đành vật vã gục mặt vào đôi bàn tay, cầu nguyện và cầu nguyện. Ba ba thì đã sớm đến bên cha để nắm chặt bàn tay ông.

Ngay lúc chơi vơi giữa nỗi đau không gì bám víu, một hơi ấm dịu dàng sà sát vào cơ thể tôi. Nhận ra Taehyung đã lặng lẽ ngồi cạnh mình, tôi không cầm lòng được ôm chầm lấy hắn. Lần thứ hai dựa vào bờ vai ấy, tôi vẫn cảm giác mình thật nhỏ bé như cái đêm lạc lõng giữ vệ đường. Hắn siết mạnh tấm lưng tôi như một cây đại thụ vững chãi, đầy đủ quyền năng để che chở cho tôi tách biệt khỏi thế giới u buồn.

Những ngày sau đó tôi và ba ba gần như không về nhà. Chúng tôi muốn động viên tinh thần cho cha tốt nhất có thể, cả hai túc trực liên tục ở phòng bệnh. Dù rằng ông không đáp trả lời nào nhưng tôi tin ông sẽ nghe và cảm nhận được tình yêu mà ba ba cùng tôi dành cho ông.

Mọi chuyện từ công ty hoàn toàn do Taehyung một mình xử lý. Có vẻ cũng khá bận rộn, đến thật khuya hắn mới vào bệnh viện và mua cho tôi một ít đồ ăn. Khi tôi ăn, hắn chỉ âm thầm ngồi sát bên, không hỏi han cũng chẳng an ủi gì. Nhưng tôi biết, hắn cũng đau. Bởi trong đôi mắt sâu lắng luôn lạnh lùng ấy, tôi nhìn rõ nét bơ phờ mệt mỏi. Hắn đang cố gượng sức mỗi ngày để phụ giúp cho nhà họ Jeon.

Tại thời điểm đó, Taehyung đối với tôi hoàn toàn là điểm tựa, tôi coi hắn như một thành viên trong gia đình.

Rồi cha cũng được đón về chăm sóc tại nhà. Ông không tỉnh như đôi mắt đã có phản ứng, thỉnh thoảng động đậy không ngừng. Tôi và ba ba rất vui. Còn Taehyung, dĩ nhiên, chẳng hiển hiện tí cảm xúc gì.

Ba ba bảo tôi nên quay lại làm việc, tiếp quản vị trí Giám đốc của cha. Những ngày đầu tôi hoàn toàn bị nhấn chìm trong sổ sách và bao nhiêu là cuộc hẹn với đối tác. Trách nhiệm nặng nề gồng gánh trên vai, tôi chợt nhận ra đôi tay mình quá nhỏ bé để giữ vững cơ đồ này. Tôi bị stress và đau đầu triền miên, ngất xỉu hai ba lần.

Thật may, ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ gục ngã thì thiên thần trong giấc mộng đã quay về. Với những email than vãn lẫn giảm hẳn tầng suất gửi thì anh Ryang Kyo không thể nào yên lòng được. Dù đang quay cuồng trong luận án tốt nghiệp, anh cũng quyết định về thăm tôi.

Ngày gặp lại nhau, tôi như đứa trẻ tìm được người thân sau bốn năm đi lạc, quấn lấy Ryang Kyo không rời. Thậm chí, tôi bắt anh phải ở lại Jeon gia ba bốn ngày liền, và còn có ý định muốn anh ở mãi đây cho đến ngày trở về nước M.

Ryang Kyo thật sự là một người sinh ra để che chở cho người khác. Chỉ mấy ngày ở cạnh anh tinh thần tôi đã phấn chấn thật nhiều. Công việc ở công ty không còn là mớ bồng bông nữa, anh giúp tôi sắp xếp và giải quyết một cách đơn giản hơn. Sắc thái tôi hồng hào đi hẳn, nét quyến rũ mê hồn mà anh thường hay khen đã trở về. Tôi lại như một viên ngọc ruby luôn toả sáng quyền quý.

- Em muốn giao lại tất cả Jeon gia cho anh. – Dựa lưng vào người Ryang Kyo, tôi thủ thỉ. Tối nào anh cũng ở trong phòng tôi đến tận khuya mới về căn phòng dành riêng cho mình.

Nghe tôi nói, Ryang Kyo có phần không hưởng ứng. Tôi chu môi phụng phịu:

- Quản lý cả một công ty thật sự mệt mỏi quá với một Omega. Anh sẽ sống cùng em, thì phải chia sẻ với em. Hơn nữa, khả năng của anh hoàn toàn có thể.

Suy tư một hồi lâu, Ryang Kyo thở dài:

- Vậy thôi sáp nhập hai công ty lại với nhau đi. Dù sao họ Ryang và họ Jeon sớm muộn cũng thành sui gia cả. Em vẫn giữ cổ phần của mình, anh sẽ điều hành thay em.

Tôi mừng rỡ, xoay người ôm chầm lấy anh, trao một nụ hôn nồng thắm:

- Thế bao giờ thì anh mới xong việc học bên đó?

- Hai tháng nữa bé yêu à. Ngày mốt là anh phải về rồi.

Tôi trề môi nhõng nhẽo. Thật chẳng muốn xa anh dù chỉ một khắc.

Bỗng chốc âm thanh khe khẽ ngoài phòng làm cả hai giật mình. Tôi tò mò mở cửa ra xem xét thì thấy Taehyung đã đứng đó tựa lúc nào. Hắn bình thản như chỉ vừa mới bước tới phòng tôi.

- Bác trai có nấu chè, bảo cậu và Ryang Kyo xuống ăn. – Taehyung để lại câu nói lạnh tanh rồi rời khỏi.

Tôi đứng bần thần tại chỗ thật lâu nhìn theo bóng Taehyung. Có cái gì đó rất khác biệt ở hắn mà tôi không đoán biết được. Là phẫn nộ? Phải! Tôi nhìn thấy sự phẫn nộ trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Lẽ ra ngay lúc đó tôi phải đủ tỉnh táo để nhận ra, Taehyung có thể đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa tôi và anh Ryang Kyo.

Ba ba nấu chè hạt sen, mời cả Jeon gia ngồi vào bàn dùng thử, bao gồm cả người giúp việc lẫn quản gia. Tổng cộng có bảy người. Đông như vậy mà Taehyung vẫn lặng im ngồi một góc ở cạnh bàn – chỗ thường ngày của hắn. Và hôm đó xung quanh nơi hắn ngồi, không chỉ riêng tôi, mà dường như ai cũng cảm nhận ra cái nộ khí ngút trời không hiểu nổi. Tôi nghĩ là mình đang nhìn thấy tử thần phía sau lưng hắn. Một lớp khói đen ma quái xen lẫn tàn độc cay nghiệt. Tôi thấy nghẹt thở.

Có lẽ Taehyung cũng nhận ra không một ai thở tốt, hắn dùng thật nhanh chén chè rồi lại lụi cụi ra ngoài vườn. Bầu không khí thoáng đãng hẳn.

Tối đó cũng là đêm tôi buộc lòng rời xa Ryang Kyo. Anh phải về nhà thăm ông bà Lương trước khi quay lại nước M. Tôi tiễn anh ra tận cửa, mặt mày nhăn nhúm chán chường. Ba ba phải không ngớt lời an ủi.

- Được rồi! Chỉ cần bảo vệ luận án xong là anh về liền, một khắc cũng không chậm trễ với em.

Nghe lời hứa của Ryang Kyo tôi mới miễn cưỡng cười méo xẹo. Anh ranh mãnh giơ giơ chiếc khăn choàng mà tôi tặng từ năm ngoái, ý bảo quấn vào cho anh. Sau đó, anh hôn tôi thật sâu trước khi lên xe và rời xa Jeon gia dần dần.

Tôi trông theo thật lâu mới thở dài quay vào nhà. Dù sao cũng cảm ơn sự quay về lần này của Ryang Kyo. Tôi luôn tin rằng, chỉ cần có anh, tôi sẽ hạnh phúc.

Đêm đó tôi thức thật khuya vì nhớ mãi về người tình, trong đầu vạch ra kế hoạch làm chiếc bánh kem nhỏ xinh tặng anh cho lãng mạn. Quyết định xong tất cả nguyên liệu và mẫu bánh, tôi với tay tắt đèn đi ngủ.

Nhưng ánh đèn xe le lói dưới sân thu hút ánh nhìn của tôi. Nhà đâu có ai đi làm về khuya như vậy nhỉ? Tôi tò mò bước xuống lầu, tiến ra sân.

- Anh đi đâu về khuya vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi khi thấy Taehyung bước xuống xe. Lúc nãy còn cùng nhau ăn chè, hắn ra ngoài lúc nào chẳng hay biết. Mà trước giờ Taehyung ít đi đâu đến khuya thế này. Hắn tuân thủ giờ giấc ở Jeon gia rất nghiêm túc.

Taehyung chẳng những không giải thích gì với tôi – ít nhất giờ là quyền chủ nhà - còn lạnh tanh hướng về phía sau vườn.

Tôi cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến hắn. Khổ thay qua ánh đèn hắt ra từ phòng khách, tôi tròn mắt há hốc miệng bởi phần đầu chiếc PJ móp méo đến đáng thương.

- Anh đã làm gì xe của tôi thế? – Tôi điên tiết hét lên. Chiếc PJ này cha mua tặng tôi lúc còn học tiểu học. Từ ngày vào làm ở công ty, Taehyung mượn cớ đưa đón tôi đi làm rồi thỉnh thoảng chiếm hữu luôn nó, vứt xó cái xe đạp mục nát của hắn vào kho.

Taehyung khựng bước, ngoái đầu nhìn vết tích trên chiếc xe liền biến sắc kỳ dị. Dường như hắn không nhận ra nó bị móp cho đến khi tôi quát tháo.

- Mai tôi mua cho chiếc khác, cũng xài hết hai mươi năm rồi còn gì? – Taehyung hất giọng trách ngược lại.

Tôi trừng mắt:

- Giàu quá ha? Cái này là quà của cha tôi đó.

- Thì cứ coi chiếc xe mới là quà của tôi đi. – Taehyung nhíu mày nhăn nhó, nói lẫy rồi thẳng bước về gian phòng nhỏ của riêng hắn.

Tôi giậm chân tức anh ách, bữa nay tên lang thang này ngang tàn dữ. Để chống mắt lên coi hắn đào đâu ra tiền mua xe mới cho tôi. Mới đi làm có mấy năm mà hống hách vậy rồi. Hắn mà dám động đến một xu từ ngân sách của công ty là tôi sỉ vả cho mà biết.

Để lại cái liếc thật dài trên tấm lưng của Taehyung, tôi đùng đùng bước vào nhà. Thay kệ hắn, tôi cứ việc mơ mộng đến hạnh phúc tương lai của mình.

Một đêm với giấc ngủ yên bình lâu lắm rồi mới trở lại. Trong chiêm bao tôi thấy mình cùng Ryang Kyo bước chân vào lễ đường, trao cho nhau đôi nhẫn cưới. Suốt cả đêm tôi cứ tủm tỉm cười thì phải.

Nhưng mới chập sáng thì di động đã réo inh ỏi, tôi tiếc rẻ giấc mơ của mình, chán chường bắt máy.

- Jungkook... Jungkook à... Hức! Hức!...

Tôi bừng tỉnh ngay với tiếng khóc nấc của người phụ nữ từ trong điện thoại. Đó là mẹ của anh Ryang Kyo.

- Bác Ryang? Có chuyện gì vậy bác?

- Jungkook... Hức! Huhuhu... Ryang Kyo... nó... huhuhu...

Tôi đứng tim, lồng ngực đau thắt nghẹn, lao thẳng ra đường như con thiêu thân, đến cả bộ đồ ngủ cũng không đủ tỉnh trí để thay đổi. Nước mắt không ngừng tuôn như suối đỗ trên đường đi, hơi thở gấp gáp như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào. Tôi gắng gượng lái xe đến bệnh viện để không phải ngất xỉu. Cái gì là tai nạn đáng tiếc, cái gì là xe lạc tay lái nên lao xuống vực, cái gì là lính cứu hộ phải mất tận bốn giờ liền mới mang được anh lên, cái gì là anh đang trong cơn nguy kịch. Tôi bật khóc huhu thành tiếng để phủ nhận hết tất cả mọi thông tin mà bác Ryang nói trong điện thoại.

Cánh cửa phòng mổ mở ra, vẻ mặt bác sĩ nặng nề sầu thảm. Không gian xung quanh như chẳng còn bất cứ sự sống nào, xác xơ tiêu điều với màu trắng tang tóc. Thân người bất động trên bàn mica vẫn còn quấn quanh chiếc khăn ấm, ngón tay hững hờ nhẫn cưới tình yêu. Nhưng tôi chắc chắn, anh đã không còn nữa.

Tôi chưa kịp nấc lên, toàn thân gục ngã xuống sàn, bất tỉnh.

.

.

.

Bóng hình Taehyung lại là hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy sau mỗi thảm kịch. Nhưng hiện tại thì tôi không còn cảm nhận được gì, chỉ biết sự thống khổ đang nhấn chìm tâm thức xuống tận cùng địa ngục.

Lễ tang của anh Ryang Kyo tôi không thể có mặt. Ba ba nói nếu đến đó thì chắc chắn tôi sẽ chết theo anh. Ngày họ đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi chỉ chết lặng từ xa trông theo. Ngay cả can đảm đối diện với di ảnh của anh, tôi cũng không dám.

Tôi cũng chẳng dám về nhà vì sợ nhìn thấy những kỉ niệm với anh Ryang Kyo. Chỉ mấy ngày trước thôi anh còn ấp ôm tôi trong căn phòng ấm áp. Giờ thì chỉ riêng mỗi mình tôi lạnh lẽo trên đường trần. Tôi đi lang thang như kẻ hành khất, nhìn đâu cũng ra nét mặt tươi cười của anh.

Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, rồi tôi chẳng còn nhận biết mình đang ở đâu nữa. Nhưng tôi biết, nếu mình bước hai bước thì Taehyung cũng sẽ bước hai bước phía sau. Hắn luôn âm thầm dõi theo với một khoảng cách nhất định. Một khoảng cách đủ để không làm phiền tôi và cũng đủ để cho tôi biết mình luôn an toàn, đừng có mà dại dột tự vẫn trước mắt hắn.

Tôi quyết định dừng chân, quay người lại nói với Taehyung.

- Anh về đi và để tôi một mình. Tôi còn trách nhiệm với công ty, còn phải lo cho cha và yêu thương ba ba, tôi không chết đâu.

Taehyung thản nhiên:

- Cậu có trách nhiệm với những điều đó, còn tôi thì có trách nhiệm với cậu.

Tôi bật cười cay đắng, chẳng biết hồi đáp thế nào. Là do tôi đã mang Taehyung về nhà nên hắn có trách nhiệm với tôi? Vì vậy mà những lúc tôi tuyệt vọng nhất cũng chính là lúc hắn gần tôi nhất?

Không nói chuyện, Taehyung lại tiếp tục trở lại là khúc gỗ, hai tay vẫn để trong túi quần, nhìn ngó mông lung. Hắn bây giờ cao lớn lịch lãm, ra dáng phong độ đỉnh đạc lắm. Cũng đúng, chẳng phải mấy ngày qua toàn bộ công ty tôi giao hết cho hắn còn gì.

- Cám ơn anh, Taehyung... - Tôi lí nhí trong miệng rồi trở gót thẫn thờ bước đi. Thật nực cười khi tôi là người đã chiếu cố cho hắn bao năm qua lại chưa bao giờ thấy hắn ghi ơn, giờ lại vuột miệng cám ơn hắn.

Đến tối, trời thật lạnh, tôi ngồi xuống ghế đá ở công viên, nhìn ngắm bọn trẻ nhỏ nô đùa với mấy cái cầu trượt, bập bênh. Nụ cười của chúng thật ngây thơ giòn giả. Cái âm thanh vui nhộn ấy càng khiến tinh thần tôi đảo điên. Vì cái gì mà bản thân tôi lại không được cười hạnh phúc như vậy? Tại sao vây quanh chỉ luôn là màu đen ảm đạm của khổ đau mất mát? Tôi tự vươn đôi tay của mình ra để chăm chú nhìn vào nó. Sự mất mát quá nhiều đến mức tôi chẳng còn dám nắm giữ bất cứ gì để bị mất đi lần nữa. Tự hỏi ông trời sẽ còn muốn lấy của tôi cái gì nữa đây? Sự thuần khiết, người cha mẫu mực, người tình yêu thương, thật sự thì ông trời còn muốn bao nhiêu thứ từ tôi nữa mới cho là đủ?

Tôi vùi mặt vào đôi bàn tay gầy gò, vốn dĩ nước mắt đã cạn khô để có thể khóc. Tôi chỉ biết mình phải gắng gượng sống, gắng gượng cam chịu nỗi đau này vì hàng ngàn lý do từ hai chữ "trách nhiệm". Mệt mỏi, hụt hẫng, và hơn hết, là cảm giác quá bất hạnh.

Trong đôi bàn tay lạnh buốt của mình tôi nhận ra có người đã ngồi cạnh bên, còn kèm theo làn khói nghi ngút thơm lừng.

Thì ra là Taehyung. Hắn đến bên tôi với hai tô cháo nóng.

- Nhịn đói cả ngày, tốt nhất là chỉ ăn cháo thôi.

Hắn cầm tay buộc tôi phải nhận phần của mình, rồi vô tư ngồi thưởng thức phần của hắn.

Nhìn Taehyung ăn ngon lành, tôi mới nhận ra mình đã không ăn gì từ sớm. Và Taehyung vì theo tôi, cũng chẳng ăn gì.

Bất giác tôi lại muốn quan tâm tới hắn, thì thầm hỏi:

- Cha mẹ anh hiện giờ ở đâu, Taehyung?

Câu hỏi vuột khỏi miệng tôi bởi vì từ trước đến nay, hai chữ "tình cảm" không hề xuất hiện trong cuộc sống của Taehyung. Hắn chỉ biết làm, rồi học, rồi làm, cả việc mở miệng trò chuyện chắc hắn cũng cho là phí phạm thời gian.

Taehyung vẫn dán mắt vào tô cháo, đáp lạnh tanh:

- Chết rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro