Chương 15: Tuyệt đối bao che

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

..//..

Từ lúc nào việc không phản ứng được khi ân ái với chồng đã trở thành bi kịch.

Taehyung khá bất ngờ trước tiếng quát của tôi, đôi mày hắn nhíu lại như cũng rất dằn vặt trong tư tưởng. Hồi lâu, bàn tay ấy giảm dần sức lực, để tôi tự do làm điều mình muốn.

Sau khi cởi đi chiếc quần tây, tôi muốn xử lý luôn chiếc boxer kia. Nhưng khi nhìn xuống, tôi lập tức sững sờ.

Taehyung thật sự đã mặc chiếc boxer xanh đọt chuối. Chiều chuộng theo ý thích của tôi.

Theo lẽ là phải bật lên tiếng cười hả hê, bởi cái vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng của hắn cuối cùng đã bị tôi hạ bệ. Thế mà, càng nhìn vào nó, nước mắt mỗi lúc một hoen cay.

Taehyung vì tôi, có thể làm tất cả. Còn tận sâu bên trong tôi, chỉ nhìn thấy hắn là một kẻ giết người.

Cơ thể tôi bắt đầu run run thổn thức, môi cứng đờ nghẹn ngào đến không thể thốt nên lời. Cảm giác chơi vơi không nơi bám víu, tâm can đều khốn khổ.

Có lẽ chính Taehyung cũng không thể chịu nổi tình cảnh trái ngang thế này, hắn ngồi bật dậy, cởi bỏ đi chiếc boxer kia rồi đẩy tôi nằm xuống salon. Tùy tiện đặt một nụ hôn, hắn dang rộng hai chân tôi hơn, không hẳn là chậm rãi, cũng chẳng quá vội vàng, từ từ tiến vào trong cơ thể tôi.

Như là kiểu hoan ái cho xong đi trách nhiệm, bởi tôi nhất quyết yêu cầu.

Cái đau ban đầu khiến tôi cau mày lại, Taehyung không có ý ủi an, chỉ giữ nguyên tư thế chờ tôi quen dần sự xâm chiếm.

Nhưng tôi thật sự vẫn không quen, không tìm lại được đỉnh thiên đường khi mở rộng hậu huyệt đón chào luật động. Tôi chỉ cảm thấy đau.

Khẽ mím đôi môi lại, tôi quàng tay ôm lấy Taehyung, một cử chỉ dối trá rằng bản thân đã sẵn sàng.

Taehyung nhận được tín hiệu, trước khi xốc cả người tôi lên bằng nhịp đẩy ra vào, hắn cố hôn tôi thật sâu. Nụ hôn rất cuồng nhiệt, thiết tha, mang theo cả sự khẩn cầu. Tôi không sâu sắc đến mức nhận ra hắn đang khẩn cầu điều gì, chỉ biết hai đôi môi chạm nhau mang theo nhiều ẩn tình chất chứa.

- Jeon Jungkook là mê dược, khiến người ta cuồng loạn vì yêu, cũng dại điên mà hận.

Dứt câu thì thầm không rõ nghĩa, Taehyung bắt đầu ấn vào người tôi dục vọng của hắn, liên tục và mạnh mẽ, hay đúng hơn là như hắn nói, yêu trong cuồng loạn.

Cơ thể tôi bị đẩy cả lên, phải bám tay vào ra giường trụ vững. Cuối cùng vẫn không trụ được với sự cường bạo đó, tôi choáng váng rít khẽ.

- Taehyung... chậm, chậm lại một chút... ưm...

Tôi không dám nói là mình đang rất đau, cũng không dám thừa nhận là chẳng có chút khoái cảm gì. Trong men tình ái như địa ngục đó, tôi chợt nhận ra một bóng đen rất kinh hoàng.

Là Taehyung đang hận tôi ư?

Vì tôi đã vô thức khiếp sợ tình yêu của hắn?

Tôi không biết, và cũng chưa bao giờ thấu hiểu được Taehyung. Nhưng hắn đừng tỏ ra tổn thương như vậy, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi. Thà rằng cứ quát mắng, cứ trút lên người tôi toàn bộ giận dữ, chứ đừng âm thầm ôm lấy nỗi đau để dằn xé tôi.

Cố gượng trong những chuyển động kịch liệt, tôi kiên trì ôm chặt lấy Taehyung, bỏ mặc những âm thanh lạch cạch đã quẩn quanh trong phòng. Tôi muốn hắn hiểu rõ con tim này, một khi xác thịt là của nhau, thì sống chết cũng phải là của nhau, như thế mới trọn tình nghĩa chồng vợ.

Càng lúc nhịp đập con tim càng dồn dập, tứ chi tê dại ma lực tràn lan, tôi khe khẽ rên những âm thanh vô thức, hòa chung hơi thở đục trầm của Taehyung. Gian phòng nóng bừng trong mồ hôi rín rịn, thêm cả tiếng ồn ào của dục vọng hoan cuồng. Cơ thể tôi lắc lư đến kiệt sức, bũn nhũn ra dưới sự vùi dập của Taehyung. Hắn xoay đủ tư thế, rút cạn sinh lực trong tôi, cứ mỗi nhịp đẩy lại xốc người tôi choáng váng điên đảo. Nếu thật sự đã làm tổn thương hắn, tôi cam chịu sự đau đớn này để chồng mình được vui.

Lạc hoan kết thúc, tôi đổ ầm xuống giường, chẳng khác bao lần là mấy, nửa tỉnh nửa mê. Tôi thở dốc không ngớt, bỏ mặc Taehyung ôm trọn vào lòng, cả hai ướt mem.

Taehyung không bao giờ nỡ lòng làm tôi đau, tôi biết, chỉ do hắn không khống chế được dục vọng của mình. Cũng như lần đầu cả hai ân ái vậy.

Hắn vẫn tiếp tục hôn và nhâm nhi lấy vùng cổ tôi. Hơi đau, tôi nhíu mày nhưng không thốt nên được lời nào. Hắn càng hành hạ thân xác tôi thảm hại hơn bằng những dấu hôn chủ quyền. Tôi không thể kiên trì hòa theo cuộc chơi với hắn, cố gắng gượng lên nụ cười, rồi lã dần đi, chìm vào hôn mê, đưa sự mơn trớn dai dẳng của Taehyung vào trong giấc mộng.

Một giấc mộng rất mệt mỏi, chập chờn, nhiều ảnh mờ sương khói, thoang thoảng tiếng thì thầm.

- Đừng rời xa anh, được không, Jungkook?

Vì là mơ, nên tôi không trả lời.

- Đừng bỏ rơi anh. Dù là quỳ xuống chân em để van nài, dù là chịu đọa đày trong gian khổ, anh cũng làm tất cả.

- ...

- Chỉ xin em, đừng bao giờ rời bỏ anh.

- ...

- Hứa với anh, được không? Jungkook?

- ...

Tôi chắc chắn đó là mơ, bởi Taehyung sẽ không cầu xin ai bao giờ, càng không có khả năng quỳ mọp dưới chân ai.

Dù vậy, đó vẫn là một giấc mơ rất ngọt ngào.

.

.

Tôi tỉnh dậy khi trời mới hờ hững sáng, mệt mỏi với cái đầu đau buốt của mình. Một đêm trôi qua như cơn địa chấn vậy.

Nhận ra căn phòng quen thuộc của mình, tôi bắt đầu hoang mang nhớ về cảnh đêm qua. Taehyung đang ôm sát tôi vào lòng, thật chặt, như một đứa trẻ sợ mất món đồ trân quý.

Khó khăn lắm mới nâng được tay hắn lên, tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, tỉ mỉ kéo chăn phủ kín người hắn để khỏi lạnh.

Bước vào toilet với cơ thể rệu rã đau âm ỉ, tôi lờ mờ tìm tuýp kem đánh răng, mắt nhắm mắt mở gãi gãi mái đầu rối bù của mình. Khi xoay người nhìn vào gương, chợt kinh hãi đến mức sững người ra bất động.

Toàn thân đã bầm tím hết lên, từng dấu hôn ửng đỏ đến rõ ràng, như ghim sâu vào da thịt. Tôi vội vàng xoay người qua lại, rồi không thể tưởng tượng được mình đã bị đối xử như thế nào. Con người mang tên Kim Taehyung đó, chưa bao giờ biết thế nào là dịu dàng khi âu yếm cả.

Nhưng chưa bao giờ hắn hôn tôi nhiều đến thế, còn giày vò cơ thể tôi nát nhừ.

Đêm qua linh cảm của tôi quả không sai, Taehyung thật sự đã bị tổn thương vì cậu bé của tôi không chịu phản ứng. Nhưng có lẽ không phải vì điều đó hoàn toàn, mà chính bởi hắn cũng nhận ra, vì khiếp sợ mà tôi không tìm kiếm cảm xúc được. Taehyung luôn có cái nhìn sắc sảo lắm.

Tuy nhiên, hắn cũng nên nhận ra, vì yêu mà một cậu ấm như tôi đã cam chịu rất rất nhiều, thậm chí từ bỏ lối sống đạo đức chuẩn mực mà chấp nhận một kẻ sát nhân.

Trong một tâm trạng không mấy thoải mái, tôi chuẩn bị vài thứ để đến viện thăm ba ba. Đó là công việc hàng ngày rồi. Trước khi rời đi, tôi nán lại giường trao cho người đang say ngủ một nụ hôn. Cũng không chủ ý gì, chỉ cảm thấy mình nên làm như thế.

Ở Viện điều dưỡng không gian rất thoải mái, trong lành, tĩnh lặng. Chỉ có khu đặc trị là đang chờ thi công lại nên một góc của viện khá bừa bộn. Nhìn chung, vẫn là nơi an dưỡng tốt.

Gần đây sức khỏe ba ba đã khá hơn, đôi lần có thể trò chuyện bình thường với tôi, nhiều khi còn cười đùa nữa. Bác sĩ nói nếu theo diễn biến này, không bao lâu ba ba có thể xuất viện, điều trị tại nhà.

Hôm nay tinh thần tôi không tươi tắn lắm, đó là điều hiển nhiên với tất cả mọi chuyện được biết vào hôm qua, vì thế cả buổi trầm mặt hẳn đi.

Trong lúc tản bộ cùng tôi, ba ba hỏi:

- Jungkook đi với ba không vui hả?

Tôi cười ngượng:

- Do đêm qua thức khuya, không có gì đâu ba.

- Jungkook của ba lúc nào cũng phải vui mới được nha.

Nhìn ba ba vô lo căn dặn, tôi càng thấy nặng nề.

- Tháng sau ba về ở với con, được không? – Tôi cẩn trọng đưa ra đề nghị.

- Về? Về đâu? Đây là nhà của ba mà. – Ba ba lại phản đối như cũ – Nè, không lẽ con muốn lấy căn nhà này cho Taehyung hả? Không được! Con phải ly hôn với nó, phải tránh xa nó. Con đã ly hôn chưa? Hả? Hả?

Tôi vội vàng trấn an:

- Ba ba bình tĩnh lại, con đâu còn sống với Taehyung nữa. Ảnh cũng rời khỏi công ty rồi.

- Thế thì tốt, hahah...

Nghe ba ba cười sảng khoái, lòng tôi quặn đau. Ông vẫn sống trong thế giới của riêng mình, một mực chỉ tội Taehyung, nhất quyết bắt tôi phải rời xa hắn. Như vậy thì khó có thể đón ba ba xuất viện. Nhìn thấy Taehyung ở nhà không biết ông sẽ kích động thế nào đây.

Tôi dĩ nhiên không nói gì với Taehyung việc ba ba luôn nghi kỵ hắn, mà hắn cũng không quan tâm lắm việc bị ba ba căm ghét đến đâu, ít khi hắn hỏi tới sức khỏe của ông. Thật chất thì Taehyung có thăm hỏi ai đâu, một ngày của hắn là vùi đầu vào công việc, thỉnh thoảng trò chuyện vài ba câu với tôi. Khoảng thời gian còn lại thì tôi hoàn toàn tự do với cuộc sống của mình, chẳng cần thưa gửi với hắn bất kỳ nơi nào muốn đi, người nào muốn gặp.

Tính ra cuộc sống chồng chồng của tôi rất thoải mái. Tiếc là nó đã có vết rạn kể từ tối hôm qua.

Đưa ba ba trở lại phòng bệnh, tôi chưa vội rời gót mà thẫn thờ ngồi trên ghế đá trước khuôn viên của Viện điều dưỡng. Suy nghĩ mông lung.

Taehyung lạnh lùng hờ hững nhưng cái tình của hắn mãnh liệt và hung tợn quá, khiến tôi thấy ghê rợn như từng bước chân của mình đều bị theo dõi.

Với nhiều người, khi người mình yêu bị ức hiếp, họ sẽ có những phản kháng bốc đồng và giết chết kẻ thù là điều vẫn thường thấy. Báo chí luôn đăng nhan nhản những thông tin như thế. Họ vì căm phẫn nhất thời mà không kiềm chế bản thân.

Còn Taehyung, hắn chưa bao giờ thể hiện cho tôi biết là việc tôi bị bức hiếp khiến hắn căm hận như thế nào. Thậm chí lúc tôi muốn tự sát, hắn còn trừng mắt đe dọa, bắt tôi phải uống thuốc và ăn cơm.

Trước mặt biểu hiện ân cần như thế, nhưng phía sau lại lên cả kế hoạch tiếp cận Park Kyu, từng bước từng bước một đẩy kẻ gây tổn thương cho tôi vào chân tường. Hẳn là lúc Park Kyu chết, hắn hài lòng lắm nên sáng sớm liền hân hoan thông báo chiến công với tôi.

Tình yêu đáng sợ như thế, tôi nên hạnh phúc hay là khiếp hãi? Đó là câu hỏi âm ỉ mà tôi cố giấu đi, vẫn cứ phải khơi gợi ra.

Shiran, Shimin, Shiyong lần lượt muốn tìm đến tôi để khai thác nguồn lợi như một mỏ vàng, Taehyung đã âm thầm trừ khử bọn chúng, hắn mang đến cho tôi cuộc sống vô lo vô nghĩ, yên ổn tận hưởng thế giới thanh bình.

Hắn đánh đổi bốn mạng người để lấy nụ cười của tôi.

Một tình yêu như thế, là cao cả hy sinh hay cuồng điên thâm độc?

Tôi không biết. Thật sự không biết. Chỉ biết Taehyung rất yêu tôi và tôi cũng rất yêu hắn, hay đúng hơn là rất cần hắn. Tôi không thể cổ xúy hắn vì bảo vệ người mình yêu mà giết người, nhưng cũng khiếp hãm lũ người tàn nhẫn kia ba lần bốn lượt muốn hành hạ tâm hồn tôi.

Nếu không có Taehyung, bọn chúng sẽ vùi dập thế giới nhỏ bé của tôi như thế nào?

Nếu không có Taehyung, liệu hiện tại đây tôi có được an nhàn ngồi ngắm áng mây trôi?

Không, tôi đã chết mỏi chết mòn trong nhục nhã ê chề khi bị bức hiếp. Bọn họ là người xấu, là kẻ thích giẫm đạp lên những tâm hồn yếu đuối như tôi. Taehyung không phải hung thần, hắn là hiện thân của lẽ phải bảo vệ cho tôi.

Đúng vậy. Đó mới chính là ý nghĩa sâu sắc nhất của tình yêu đôi lứa. Bảo vệ nhau bằng mọi giá.

Tôi như giải tỏa được lòng mình khi suy nghĩ theo chiều hướng đó. Cho dù Taehyung là kẻ sát nhân đối với bất kỳ ai, thì với tôi, hắn luôn luôn là lá khiên che chắn vững chãi nhất. Tôi phải cùng hắn vượt qua những khó khăn này, và tiếp nguồn sức mạnh cho hắn. Hắn có thể phạm pháp vì tôi, thì tôi nguyện làm một kẻ tòng phạm bên cạnh hắn.

Quyết định trút đi nỗi niềm, tôi đứng dậy và rời khỏi Viện điều dưỡng, lang thang theo lối mòn tiến dần ra xa lộ. Mỗi khi tâm trạng không thoải mái tôi sẽ đi bộ thật lâu, và sáng sớm cũng vậy. Giờ thì không mang gánh nặng nữa, tôi quyết định sẽ gọi taxi để về nhà.

Đi hết con đường hẹp, liền nhận ra một chiếc xe đã đậu ngay lối rẽ ra đường lớn rất lâu. Không quan tâm lắm, tôi lướt qua. Cửa xe liền bật mở và một người thanh niên nhanh chóng cất giọng chào.

- Chúng ta lại gặp nhau, Jeon Jungkook.

Tôi khựng bước, nâng ánh mắt nhìn lên vì anh ta khá cao, còn vạm vỡ. Biểu hiện chút cảm xúc chán ghét, tôi không đáp trả. Bởi đó là Im Joram, là kẻ đang ấp ủ một chiến công đưa "chồng" tôi vào tù.

- Tôi cố ý chờ vì có chuyện muốn nói với cậu. – Im Joram chắn bước.

Tôi lạnh lùng đáp:

- Không phải Taehyung đã nói các người làm việc với luật sư của chúng tôi sao?

Im Joram thở dài: – Cậu không tin những gì tối qua tôi nói là sự thật?

Tôi hất mặt:

- Chồng tôi không giết người. Nếu anh tiếp tục nói mà không chứng cứ, tôi sẽ kiện ngược lại đấy.

Im Joram bật cười:

- Chứng cứ? Tôi đến đây để cho cậu xem chứng cứ đó. Lên xe đi.

- Tại sao tôi phải theo anh?

- Vì cậu cần phải biết tôi sẽ buộc tội Taehyung như thế nào.

Im Joram quả quyết rồi bước vào xe, đóng cửa. Y không nổ máy mà ngồi im chờ đợi.

Tôi có thể ngoài miệng cứng rắn phủ nhận, nhưng trong thâm tâm tất nhiên hiểu rõ Taehyung đã làm những gì. Biết được Im Joram nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ quả là một đề nghị vô cùng hấp dẫn, lẫn đáng sợ.

Và y đã đúng. Vì lo cho Taehyung, tôi buộc phải lên xe.

Im Joram đưa tôi đến một quán bar cách xa ngoại thành. Đang buổi sáng sớm nên bên trong chỉ có vài người khách, cũng chẳng có nhạc dance xập xình, mọi thứ yên tĩnh để có thể trao đổi được.

Tôi gọi cà phê nóng rất thông thường vì không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn thức uống gì, trong lòng luôn sốt sắn muốn Im Joram nhanh nhanh đi vào vấn đề chính.

- Sao đưa tôi tới đây? – Tôi hỏi.

Im Joram để xấp tài liệu lên bàn, thông thả đáp:

- Đây là nơi chín năm trước Park Kyu thường lui tới.

Tôi hơi động tâm đảo mắt quanh một vòng. Thảo nào mọi thứ tuy xa lạ mà quen quen. Cái đêm định mệnh ấy, Park Kyu đã đưa tôi tới rất nhiều quán bar để giải sầu, và đây là một trong số đó.

Khung cảnh khiến tâm trí nhớ lại thảm cảnh muốn quên, tôi bức rức trong lòng đến muốn đứng bật dậy rời khỏi ngay lập tức.

Im Joram nói:

- Park Kyu thường đến cùng bốn người tình của mình. Gã ngồi chỗ tôi, còn vị trí cậu ngồi là chỗ của Taehyung.

Im Joram cho rằng nhấn mạnh việc Taehyung là người tình của Park Kyu sẽ khiến tôi khó chịu? Y đã lầm. Không gì có thể phá vỡ tình yêu của tôi dành cho Taehyung, hơn ai hết, tôi hiểu rõ Park Kyu sẽ không thể làm gì Taehyung nếu hắn không muốn. Cũng chính vì không làm gì được Taehyung, Park Kyu càng khao khát và để hắn bên cạnh như người tình.

Thấy tôi dửng dưng, Im Joram để lên bàn xấp ảnh:

- Cậu có muốn tận mắt chứng kiến?

Tôi cầm xấp ảnh lên, nhíu liền đôi mắt với hình chụp Taehyung thân mật cùng Park Kyu. Quàng vai, ôm eo, hôn môi, có đủ cả. Họ vô tư ân ái giữ ánh nhìn kỳ quái của ba anh em nhà Shiran. Một Taehyung buông thả hoàn toàn khác hẳn hắn thường ngày. Điều duy nhất tôi nhận ra điểm đặc trưng của chồng mình, chính là hắn không bao giờ nở nụ cười. Gương mặt lãnh đạm đó ở nơi nào cũng vậy thôi, cho dù cố đóng kịch gần gũi với Park Kyu thì vẫn không thay đổi được.

Cố dằn lòng xuống, tôi thảy phạch xấp ảnh lên bàn:

- Chỉ với những tấm ảnh mà kết luận Taehyung giết Park Kyu, nực cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro