Chương 17: Rubi đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Tác giả: Bòn

..//..

- Đêm đó ông đã thấy những gì? Đó không phải vụ tai nạn ư?

Người đàn ông rối bời lúng túng, lắp bắp:

- Cậu... cậu quen với người rơi xuống vực?

Tôi không đủ kiên nhẫn:

- Làm ơn nói sự thật với tôi đi!! Ông đã thấy những gì?

Ông ta tiếp tục phân vân lưỡng lự, muốn chôn vùi bí mật luôn sao? Tôi hùng hổ bước ra phía trước, chỉ vào biển số xe, gằn giọng:

- Tôi sẽ giao nộp số xe này cho cảnh sát, ông không kể với tôi thì phải đi mà khai với họ.

Người đàn ông hốt hoảng:

- Đừng! Đừng! Tôi không gặp cảnh sát, tôi không muốn dính líu tới họ đâu.

- Vậy thì rốt cuộc ông thấy cái gì ở vụ tai nạn đó? – Tôi hét lên. Tất cả đã quá sức chịu đựng rồi. Nếu cuộc đời là những chuỗi bi kịch nối tiếp bi kịch, tôi muốn một lần biết hết tất cả, để chỉ phải một lần chịu đau thương.

Ông ta vò đầu bức bối, có vẻ đã rất hối hận vì chủ động trò chuyện với tôi.

Tôi liền rút di động ra, nhắm vào số xe để chụp.

Ông ta liền bổ nhào đến, quát lên:

- Được rồi! Cậu xóa tấm ảnh ngay, tôi sẽ kể!

Tôi dĩ nhiên rất vâng lời, xóa ảnh không cần suy nghĩ.

Ông ta thở dài:

- Tối đó tôi đi ngang qua đây thì xe bị bể bánh, tôi sợ đậu giữa đường sẽ gây tai nạn nên lái xe vào bụi cỏ bên lề. Không lâu sau thì có chiếc xe khác trườn tới, phía sau chiếc xe đó có một chiếc nữa chạy theo, họ chạy nhanh lắm. Đến ngay đoạn này thì chiếc phía sau lao lên, hút mạnh ngang sườn vào chiếc trước, đâm đến hai lần. Chàng thanh niên vì bị bất ngờ nên lạc tay lái, rơi xuống vực. Toàn bộ là vậy đó.

Tôi choáng váng, đứng không vững phải tựa vào thành xe, há miệng thở dốc:

- Không phải tai nạn... không phải tai nạn...

Người đàn ông nhíu mày:

- Dĩ nhiên không phải tai nạn, là mưu sát đó. Người thanh niên kia rõ ràng bị chết oan.

Tôi thẫn thờ run rẩy, đôi mắt cũng ngây dại đi.

- Cậu không sao chứ?

Tôi yếu ớt níu kéo chút hy vọng:

- Ông, ông có thấy mặt người lái xe phía sau không?

- Tối như vậy làm sao mà thấy? Nhưng hình như là chiếc PJ thì phải, màu trắng đúng không ta?

Tôi ngồi ạch xuống đường, lẩm bẩm: – Là màu đỏ...

Người lái Taxi phồng má lên, gật gù:

- Đúng đúng, là màu đỏ... Ủa, mà sao cậu biết?

Tôi bật cười, càng cười càng lớn, cười như điên dại, nước mắt trào ra, trắng xóa cả không gian tâm hồn.

Làm sao tôi biết ư? Vì đó là xe của tôi, là món quà mà cha tôi tặng, là thứ mà Taehyung đã lái đi trong đêm ấy, và mang về Jeon gia đống sắt móp méo tàn tạ. Hắn đã vội vàng vứt nó đi vào sáng hôm sau và mua cho tôi một chiếc xe mới.

Tôi gục đầu vào gối, khóc rống lên. Ngoài khóc ra, tôi còn có thể làm được gì?

Kim Taehyung – hắn đã giết anh Ryang Kyo. Con người máu lạnh kia đã chủ tâm giết bạn trai của tôi.

Trên con đường cao tốc hôm nọ, vì giận tôi nghi ngờ cái chết của cha, Taehyung đã lái xe bạt mạng rồi tông vào xe của bọn loai choai, khiến xe của họ phải bậc vào lề đường. Hắn làm điều đó điêu luyện lắm, bởi đã từng làm thế với anh Ryang Kyo.

Tôi rùng mình kinh hãi, hoảng sợ nhớ đến nét mặt hầm hầm của Taehyung. Hắn là một con quỷ, hắn giết người để vơi cái phẫn nộ trong lòng. Tôi không lầm đâu, ngày anh Ryang Kyo ra đi tất cả đều còn lưu lại trong tâm trí này. Tối đó ba ba nấu chè hạt sen, bảo Taehyung lên phòng gọi tôi xuống dùng. Và cũng lúc đó, hắn bên ngoài phòng nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi, rằng sau đám cưới tôi sẽ trao công ty cho anh Ryang Kyo. Lúc bước xuống lầu tôi đã nhận ra sự kì lạ trên gương mặt hắn, lúc ăn chè hạt sen tôi cũng thấy xung quanh hắn có bóng tử thần. Nhưng không ngờ, hắn thật sự mang lưỡi hái tử thần đi tìm anh Ryang Kyo.

Nếu liên kết với những gì Im Joram vừa tiết lộ, thì động cơ của Taehyung rất rõ ràng.

- Anh Ryang Kyo!!! Hức! Anh Ryang Kyo ơi... – Tôi gào khóc thảm hại giữ con đường, muốn hét thật lớn để oán hận trong lòng vơi bớt. Nhưng không, càng lúc nó càng xoáy sâu vào vết thương âm ỉ, kéo dài một bi kịch thê lương.

Hắn có gan giết bốn mạng người, thì xá gì sinh mạng nhỏ bé của anh Ryang Kyo? Trời ơi, vậy những gì Im Joram nói với tôi sẽ mang bao nhiêu phần trăm sự thật? Hay đã diễn tả đúng con người của Kim Taehyung? Hắn đến Jeon gia và âm thầm xé nát Jeon gia.

Người tài xế không hiểu vì sao tôi khóc, ông ta cuống quýt cả lên, bỏ đi không được mà nán lại không xong, liền ngồi xuống lấy tay áo dơ mèm lau nước mắt cho tôi.

- Này, cậu cứ như vậy thì người ta sẽ nói tôi ăn hiếp cậu đấy!

Tôi gạt tay ông ta ra, căm thù, oán hận, lửa giận rực cháy trong lòng. Kim Taehyung – Sau lưng tôi hắn đã làm nên những chuyện tàn độc nào nữa?

Nước mắt vơi đi, chỉ còn ghê tởm, thật sự ghê tởm kẻ mình đang gọi là chồng.

- Tại sao ông không báo cảnh sát? – Tôi tra hỏi.

Người đàn ông càu nhàu:

- Không được, không được báo cảnh sát. Gia đình tôi quỵt nợ người ta, cảnh sát sẽ bắt vợ chồng tôi vào tù, ai sẽ lo lắng cho các con tôi?

- Nhưng đó là tội giết người!

- Không! Không! Cậu đã quá phiền phức rồi, đừng phiền tôi thêm nữa!

Người đàn ông xua tay, lật đật vào trong xe, cài số rồi chạy mất.

Tôi chơi vơi nhìn theo chiếc xe mất hút, hoàn toàn sụp đổ.

.

.

- Ô, cậu chủ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nhìn tôi bước vào sân với bộ dạng thất thần tả tơi, bà quản gia Nyeo hoảng hồn lo lắng.

Tôi lết vào phòng khách, ngã bịch xuống salon, thở dốc.

Bà quản gia hớt hải:

- Để tôi pha cho cậu li trà nhân sâm nhé?

Trà nhân sâm rất tốt để ổn định tinh thần, có thể khiến người ta tỉnh táo, giàu sung lực. Đúng là thứ tôi đang cần, nên cố gắng thều thào:

- Cho tôi thật nhiều nhân sâm, nhiều thật nhiều...

- Vâng, vâng, tôi sẽ làm ngay.

Tôi phải nằm một chút, tiếp tục gắng gượng có lẽ sẽ ngất xỉu mất. Tinh thần tôi trước giờ yếu đuối lắm, chịu không nổi đả kích đâu.

Lê thật chậm từng bước về phòng, đóng cửa lại, cơ thể tôi không còn sức sống.

Nằm trên giường, nơi mà đêm qua hai người ôm nhau thắm thiết, tôi cảm thấy bị nghẹt thở. Khó chịu đến mức phải ngồi bật dậy, toàn thân nổi lên sự ghê tởm khiếp hãi. Tay chân run rẩy bàng hoàng, tôi bật dậy nhảy xuống giường, nép sát thân vào tường mà nhìn vào nơi êm ái đó, nước mắt bắt đầu trào ra.

- Taehyung... Kim Taehyung...

Tôi uất nghẹn gọi tên hắn, từ từ gục người xuống chân tường, tay vò nát mái tóc. Càng hận lại càng phát giác ra mình yêu hắn thật nhiều, nhiều đến mức ước gì ngay lúc này chính tay hắn kết liễu đi cuộc đời tôi, để tôi không còn biết thế nào là thống khổ.

Tôi chấp nhận hắn là kẻ sát nhân, nhưng nếu người mà hắn giết là chính gia đình tôi, thì tôi có thể sống như thế nào?

Tôi khóc, rồi bất giác ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào học tủ của Taehyung. Im Joram nói hắn có súng. Nếu tôi tìm được thứ đó thì có thể vì che giấu tội ác mà Taehyung sẽ chỉa nó về phía tôi. Đoàn một tiếng, tôi sẽ không đau đớn như thế này nữa.

Lao người đến, tôi lục tung mọi ngăn tủ của Taehyung, xốc hết vận dụng của hắn, quần áo, khăn màng, tài liệu, tất tần tật đều ngổn ngang trên sàn nhà. Tôi là đứa vô dụng như vậy đấy, không dám đối diện với bi kịch thế nhân bao giờ, luôn luôn dựa dẫm vào người khác. Và giây phút này, tôi lại khao khát dựa dẫm vào sự tàn nhẫn của Taehyung, nhờ hắn giải thoát cho tôi khỏi kiếp người.

Trong những việc khổ loạn nhất, tôi sẽ không bao giờ giữ được bình tĩnh.

Nếu đó là sự thật, mọi thứ của thế gian quá là tàn nhẫn với tôi. Lẽ ra, phải để cho tôi chết ngay ngày bị Park Kyu bức hiếp. Vì sao bắt ép tôi phải sống mà chịu sự hành hạ đọa đày? Từng người từng người một ra đi, tôi không còn đủ dũng khí để tồn tại nữa.

Lách cách... lách cách...

Có gì đó vừa rơi ra khỏi ngăn tủ của tôi, nó lấp lánh ánh đỏ rồi nhảy lưng tưng trên mặt đất, chui xuống gầm giường.

Tôi dừng việc điên rồ tìm kiếm khẩu súng lại, chăm chú nhìn vào nơi cái vật kia rơi. Như bị thôi thúc, tôi khom người mò mẫm dưới gầm giường để xác định rõ đó là thứ gì.

Chạm tay vào nó, tôi lôi ra, đưa lên ánh đèn để trông thật rõ.

Đó là hạt châu màu đỏ rubi, bên trong ánh vàng rực lửa, đẹp đến xiêu hồn người. Cảm xúc lần này cũng như lần đầu tiên lấy nó ra khỏi tay của cha, khi ông nắm chặt vật này tận vào phòng mổ. Một hạt châu có vẻ đẹp kì lạ. Lúc đó tôi đã nghĩ cha muốn truyền đạt điều gì chăng? Nhưng một viên ngọc thì chẳng làm nên ý nghĩa gì cả. Thế là tôi bỏ nó vào hộc tủ rồi quên mất.

Bây giờ nghĩ lại, thật không khỏi hoài nghi vì sao cha lại nắm chặt nó.

"Hay ít ra cậu nên tự hỏi vì sao cha của mình lại ngã từ trên lầu chứ?".

Câu nói của Im Joram khiến toàn thân tôi sững sờ, lặng người đi run bần bật.

Ngày cha gặp tai nạn, tôi vừa từ ngoài về thì nghe tiếng la của bà quản gia, khi chạy vào đã thấy cha nằm sóng soài dưới chân cầu thang rồi. Chẳng còn có thể suy nghĩ hay kiểm tra điều gì, tôi vội vàng đưa ông đến bệnh viện.

Nếu suy xét lại, thật sự không rõ lúc ấy Taehyung có ở nhà hay không.

Cho đến giờ ba ba vẫn khẳng định Taehyung làm hại cha, không chỉ một lần, mà rất nhiều lần sau đó. Ngày cha mất, Jeon gia đã loạn cả lên vì sự điên cuồng của ba ba. Bà nói, chính hắn đã giết cha.

Tôi không bao giờ tin, nhưng...

Cảm thấy vô cùng khó thở, tôi nấc lên mấy lượt để trấn định tinh thần. Nếu Taehyung đã làm chuyện mờ ám trong công ty, với mưu đồ chiếm đoạt, thì chẳng có khả năng gì hắn không làm hại cha một khi tội lỗi bị phát hiện.

Có lẽ nào không, tất cả lời của ba ba đều là sự thật? Kim Taehyung – một con quỷ âm thầm bóp nát gia đình tôi. Và có khả năng không, chính hắn là người đã gợi cho ba ba uống thứ thuốc kì lạ để ông phát điên như bây giờ?

Tôi bủn rủn tựa người vào tường, rất cố gắng giữ nhịp thở đều đặn. Tinh thần vốn không mạnh mẽ lắm, nếu bị sự đã kích quá lớn, tôi sẽ quẫn trí như ba ba mất. Phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh...

Như con mèo trong sợ hãi, tôi từng bước từng bước đi xuống lầu, luôn giữ cho mình nhịp thở ổn định. Tôi đi chậm lắm, và vô cùng khẽ khàng. Vì chỉ một tiếng động nhỏ thôi, e là tinh thần kiệt quệ này sẽ vỡ nát.

Bà quản gia loay hoay dưới bếp với ly trà nhân sâm, mùi hương thơm lừng không giúp tôi vững vàng được. Một chút cũng không.

Chợt nhìn thấy tôi lừ lừ tiến đến, bà quản gia hẳn phải lạ kỳ, càng lo lắng hỏi:

- Cậu chủ sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?

Tôi biết bà quản gia lo lắng, nhưng lại không thể khiến bà an tâm được. Vì chỉ cần động tâm một chút thôi, tôi sẽ không giữ được nhịp thở hiện tại của mình.

- Để tôi gọi bác sĩ đến, cậu chờ chút!

Tôi cố gắng chắn đường bà quản gia, nhướng đôi mày lên tự cổ xúy tinh thần cho mình, miệng thều thào.

- Ngày cha tôi gặp nạn, Taehyung có ở nhà không?

Bà quản gia lúng túng:

- Sao, sao cậu chủ lại hỏi chuyện này?

Tôi nài nỉ:

- Trả lời tôi, lúc cha tôi bị ngã, Taehyung đang ở đâu?

Nhìn tôi nghiêm trọng như vậy, bà quản gia cũng rối bời lục lọi trong trí nhớ, khổ não:

- Sự việc lâu quá rồi, tôi cũng không chắc nữa.

Tôi cho đó là dấu hiệu đáng mừng, đầu gật gật. Không có thông tin gì là tốt, nhưng nếu được lời khẳng định sẽ tốt hơn, tôi tiếp tục thều thào:

- Bà nhớ thử đi, hôm đó Taehyung đi làm, không có ở nhà, đúng không? – Tôi van cầu một tia hy vọng.

Bà quản gia mặt nhăn mày nhó một hồi, lắc đầu:

- Tôi ở trong bếp, nghe tiếng động thì chạy ra, thật là không rõ cậu Taehyung có nhà hay không.

Tại sao lại không chắc? Tôi đã sắp phát điên rồi, chỉ cần bà quản gia đưa ra một lời khẳng định thôi mà. Tôi có đòi hỏi gì nhiều đâu, một câu là quá đủ rồi. "Hôm đó cậu Taehyung không có ở nhà!" – Thật sự chỉ cần bà quản gia nói như thế thôi. Vậy mà, cả bà cũng không minh chứng được.

Tôi suy sụp, không dám giả định, không dám suy tưởng điều gì nữa. Nhưng người bị hại lần này không phải là kẻ ức hiếp tôi, không phải là kẻ đe dọa tống tiền tôi, cũng không phải là anh Ryang Kyo tôi đã yêu say đắm, mà chính là cha tôi – người đã sinh ra và chiều chuộng cưng yêu đứa con duy nhất này.

Do đó, dù bất kỳ là ai, là người như thế nào, cũng không đáng được tha thứ nếu làm tổn hại đến ông.

Hít thở thật sâu, tôi quyết phải tìm ra câu trả lời. Cho dù không vì nỗi hoài nghi với Taehyung, thì cũng phải cho Im Joram lời giải đáp. Tôi giơ hạt châu màu rubi ra trước mặt bà quản gia, thận trọng hỏi:

- Bà ở nhà, có bao giờ thấy hay nghe cha tôi nói đến vật này chưa?

Bà quản gia nhận lấy hạt châu, xem qua xem lại, rồi nhìn tôi:

- Cái này có phải hạt châu từ mặt dây chuyền của cậu chủ không?

Tôi bơ phờ ngơ ngác:

- Mặt dây chuyền của tôi? Tôi làm gì có đeo dây chuyền?

- Không phải của cậu chủ? – Đôi mày bà ấy nhíu lại, có vẻ kỳ dị.

Một cảm xúc chẳng dễ chịu gì lại dâng lên trong tôi, khiến con tim ngày càng bị bóp nghẹt.

- Bà nhận ra nó, phải không?

Bà quản gia có vẻ vô cùng cân nhắc, hồi lâu, liếc nhìn tôi ái ngại:

- Vậy là cậu Taehyung đã không tặng nó cho cậu chủ?

Taehyung... lại là Taehyung, thật sự có dính líu đến Taehyung. Đầu óc tôi muốn nổ tung, chân đứng không vững, phải níu kéo vào người bà quản gia.

- Đỡ, đỡ tôi ngồi xuống...

- Cậu chủ thật không sao chứ, nhìn sắc mặt cậu hiện giờ kìa!! – Bà quản gia sốt sắng.

Ngồi xuống salon, tôi lấy hơi lên mấy lượt, huyễn hoặc tinh thần mình là gỗ đá, nâng mắt nhìn bà quản gia.

- Tôi không sao. Tôi muốn biết cái hạt châu này liên quan thế nào với Taehyung. Bà làm ơn nói, nói cho thật rõ ràng...

- Dạ, dạ?... – Trước sự kiên quyết của tôi, bà quản gia có phần lúng túng, rồi bắt đầu kể:

- Tôi không phải cố ý tọc mạch vào chuyện các cậu chủ. Thật ra sự việc cũng lâu lắm rồi. Tôi từng đọc báo thời trang, rất ấn tượng với mặt dây chuyền ngọc châu màu rubi duy nhất được nhập về nước, giá đắt đỏ trên trời. Vậy mà sáng đó tôi lại thấy cậu Taehyung hí hửng nhìn ngắm nó sau hiên nhà. Cái này là độc nhất vô nhị đó, cậu Taehyung chỉ mới làm Phó Giám đốc không lâu mà có thể mua. Tôi tò mò gặng hỏi thì cậu ấy bảo đã gom hết tiền dành dụm mua tặng cậu chủ. Vì muốn cậu chủ bất ngờ khi nhận quà nên tôi mới im lặng, cứ ngỡ là cậu Taehyung đã tặng cậu chủ rồi.

Bàn tay tôi siết chặt vào hạt châu, làn da cạ vào góc cạnh của nó đến đau nhói, hằn lên vết đỏ.

- Cậu chủ? – Bà quản gia lo lắng.

Cha đã nắm chặt hạt châu cho đến lúc vào phòng cấp cứu, và hạt châu này là của Taehyung? Hắn mua tặng tôi? Nhưng rốt cuộc, tôi có nhận được đâu?

- Taehyung nói... tặng nó cho tôi?

Bà quản gia gật đầu:

- Lúc đó mặt cậu ta đỏ lên luôn đó. Lấm lét giấu đi sợi dây chuyền. Cho nên khi hai người cưới nhau tôi đâu có bất ngờ, tôi biết cậu Taehyung yêu thầm cậu chủ lâu lắm rồi. Từ hồi cậu chủ còn cặp kè với cậu Ryang Kyo cơ.

Vô tình nhắc đến anh Ryang Kyo, bà quản gia liền khựng lại, cúi cúi e dè sợ tôi để tâm.

Nhưng tâm trí tôi đảo loạn mất rồi. Hãy thử vẽ ra một viễn cảnh: Taehyung làm chuyện mờ ám trong công ty, dùng số tiền kiếm được mua dây chuyền tặng tôi. Trước khi hắn làm điều đó thì bị cha phát hiện. Ông gọi hắn lên phòng, vạch trần bộ mặt xấu xa, rồi cầm mặt dây chuyền để làm vật chứng sỉ vã hắn. Cũng có khả năng cha sẵn giọng đe dọa đuổi Taehyung ra khỏi công ty, trong tức giận ông bỏ ra khỏi phòng. Và như thế, hắn theo ông từ phía sau, chỉ cần một cái vương tay đẩy nhẹ thôi, như đã từng đẩy Park Kyu rơi xuống sân thượng vậy, một người tuổi cao sức yếu như cha chắc chắn sẽ không thể qua khỏi.

Tôi rùng mình lên với cái giả thiết đó, thân người co rúm lại, mặt mày tái mét. Thật quá kinh hoàng nếu đó là sự thật. Tai nạn của cha tôi, tai nạn của anh Ryang Kyo, tất cả đều từ bàn tay tử thần của Taehyung sắp đặt.

Khi tôi chơi vơi không nơi bám víu, bà quản gia chợt reo lên:

- Tôi nhớ rồi!! Hôm lão gia bị ngã, cậu Taehyung có ở nhà. Chính là lúc tôi trêu ghẹo về sợi dây chuyền đắt giá thì ông chủ gọi cậu ấy lên phòng, nên chúng tôi không nói chuyện nữa.

- ...

- Hình như lúc đó ông chủ có khách, khi vị khách kia rời đi thì ông chủ bị ngã. Tôi không ở dưới bếp mà tiễn người khách kia ra cửa. Như vậy là cậu Taehyung vẫn còn trên phòng của ông chủ lúc đó.

- Ức... – Tôi nấc lên, tinh thần đã chạm đến cực hạn có thể tiếp nhận bất cứ gì.

- Cậu chủ?

- Ức! hức!... – Toàn thân tôi co giật dữ dội, mặt mày trắng bệnh vô hồn, liên tục lấy hơi lên từng cơn, như người động kinh.

- Cậu chủ? Cậu chủ sao vậy nè? Ai đó gọi bác sĩ đi!! Gọi bác sĩ mau!!

- Hức! hức!! ức...

Tôi hiểu vì sao bản thân lại không ngừng co giật, hơi thở ngắt quãng không thông. Bởi nếu thật sự Taehyung là người đã đẩy cha xuống lầu, thì tôi muốn mình trở thành một kẻ điên không bao giờ tỉnh.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro