Chương 18: Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Cơn mơ ấy kéo dài vô tận, và lạnh lẽo khí trời cõi âm. Không tiếng gió, không thanh âm, không bóng người. Chỉ có màu đen và mờ sương khói. Đó là con đường thật dài với mỗi mình tôi bước đi. Đi mãi, chơi vơi, sợ hãi.

Tôi dừng chân trước bờ vực thẳm, vẫn không nghe tiếng gió từ dưới vực thổi lên. Tất cả đều yên tĩnh như tờ.

"Jungkook!"

Tên tôi được gọi thật khẽ, thật ấm. Tôi mừng rỡ vì không cô đơn một mình ở chốn này. Hân hoan xoay người lại, tôi bắt gặp ánh nhìn của Taehyung. Giá băng, vô tình, lãnh đạm.

"Vĩnh biệt!"

Môi hắn thốt ra hai từ, dần dần vươn bàn tay ra. Thật dễ dàng, hắn đẩy tôi rơi xuống vực sâu phía trước.

Tôi không thể kháng cự, mắt chỉ biết mở tròn kinh hãi, cơ thể cứ rơi và rơi...

Khi tấm lưng gầy va chạm vào đáy vực. Máu đỏ tung vỡ ra. Tôi hoảng hồn bừng tỉnh.

Chỉ là ác mộng thôi mà khiến toàn thân kinh hãi, nói không ra lời, môi miệng cứng khô.

Tôi lồm cồm ngồi dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường. Đầu tủ kề bên có ly nước lọc, một ít thuốc và cả chén trà sâm còn ấm.

Thoang thoảng dưới lầu, vọng lên âm thanh mỗi lúc một gần.

- Jungkook làm sao?

- Bác sĩ nói cậu chủ bị suy nhược tinh thần, bị chịu đả kích quá mức. Tôi sợ quá liền gọi cậu Taehyung về.

Chất giọng người kia vẫn lãnh đạm:

- Jungkook vẫn chưa tỉnh à? Từ lúc bà gọi cho tôi tới giờ?

- Dạ, cậy chủ mê mang suốt.

- Được rồi, bà nấu cho cậu ấy thứ gì bổ dưỡng một chút.

- Dạ...

Cuộc nói chuyện chấm dứt, một người rời đi, còn một người thì đứng lại trước cửa phòng. Tôi biết kẻ ấy là ai, và lặng im chờ đợi hắn bước vào.

Chỉ hai giây thôi, gương mặt Taehyung liền hiện ra sau cánh cửa. Vừa trông thấy tôi, nét mặt âm trầm kia giãn ra tức thì.

- Em tỉnh rồi? Bà quản gia nói em bị ngất đi.

Hắn đến bên cạnh tôi rất nhanh chóng, sờ soạng khắp người xem đau ốm ra sao, còn nhìn chằm chằm vào mắt tôi nữa.

- Bây giờ em thấy thế nào? Sao lại bị co giật chứ?

Chà, vẻ mặt kia ra chiều lo lắng quá, đúng là thiên tài trong mọi vở kịch. Tôi không đủ năng lực diễn trò như hắn, cũng đã quá sức ghê tởm tội ác của hắn rồi.

- Tôi chưa chết, hẳn là anh thất vọng lắm.

Taehyung nhíu đôi mày trước lời hồi đáp lãnh đạm của tôi. Ánh mắt phẳng lặng lướt dọc hết thân người tôi một lượt, ngỡ ngàng:

- Chuyện gì xảy ra với em vậy?

Tôi cười khỉnh: – Nhiều chuyện lắm, tất cả là nhờ anh ban cho.

Taehyung buông tay ra khỏi cơ thể tôi, dáng ngồi cũng nghiêm chỉnh hơn. Hắn cứng rắn lắm, lại luôn vững vàng, như một con quỷ có lớp bọc sắt hoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi phải rụt rè trước kẻ đã giết cha của mình.

- Em bất mãn điều gì, cứ nói hết đi.

Vẫn luôn như thế. Khi tôi nổi giận, hắn sẽ là người chồng chuẩn mực sẵn sàng thành thật trả lời muôn vàng câu hỏi. Thậm chí, là câu hỏi có giết người không, hắn vẫn bình thản gật đầu.

Nếu đó là ý nguyện, tôi sẽ đáp ứng.

- Đêm anh Ryang Kyo gặp tai nạn, anh đã đi đâu? – Nhìn trừng vào hắn, tôi hỏi thẳng.

Taehyung vẫn không biến sắc mặt, nhưng không trả lời.

Tôi nghiến răng:

- Anh quay về với chiếc xe vỡ nát của tôi. Sáng mai anh rất hào phóng mua cho tôi chiếc xe mới. Tiền đâu mà anh có?

Hắn ngồi đó với dáng vẻ hiên ngang, nhưng đã không dám nhìn thẳng vào tôi rồi. Nét mặt ấy tuy là lãnh đạm lắm, nhưng tôi thấy rõ nét ngỡ ngàng ẩn hiện.

Nước mắt căm hận của tôi đã lưng tròng, giọng nghẹn lại cay đắng:

- Anh giải thích sao nếu tôi nói, có người tận mắt chứng kiến một chiếc PJ đỏ cố tình đâm chết anh Ryang Kyo?

Giờ thì Taehyung sửng sốt thật, mắt hắn long lên rối bời, hai bàn tay nắm chặt lại.

Tôi phẫn uất hét lên:

- Trả lời tôi! Anh đã giết anh Ryang Kyo, phải không?

Taehyung ngồi im đó, cúi đầu.

Hắn không thừa nhận? Hay không dám thừa nhận? Vẻ hiên ngang lúc gật đầu khẳng định giết chết Park Kyu và ba anh em nhà Shiram đâu rồi? Hắn luôn tự hào là có cái gan đối diện mọi lời chất vấn của tôi cơ mà? Tại sao bây giờ lại cúi đầu như một con chuột ướt?

Tôi bật lên tràn cười, nước mắt tuôn như suối. Trong uất nghẹn bi thương, tôi sà vào người hắn, nâng gương mặt mà mình yêu say đắm lên, yêu và tin tưởng đến lạc lối về. Tôi thiết tha nhìn vào gương mặt ấy, van nài:

- Vậy anh giải thích sao, hức... anh giải thích sao nếu tôi nói..., tôi nói, tôi biết ai đã đẩy cha tôi xuống lầu?

Quai hàm Taehyung nghiến chặt lại, thu gọn sự thống khổ của tôi vào ánh mắt. Ánh mắt đó, có sự hoảng loạn, có nhiều dã tâm, và có hàng ngàn câu hỏi. Vì sao chỉ trong một ngày mà tôi biết nhiều đến thế. Hắn có hiểu được không? Mọi thông tin đó, đã từng chút từng chút một cày xéo linh hồn tôi, đến mức tôi điên dại mà thèm khát tâm trí mình không bao giờ tỉnh táo nữa.

Vẫn giữ sự câm nín tàn nhẫn, bàn tay Taehyung từ từ nâng lên, áp nhẹ vào tay tôi. Rồi trong sự cam chịu, hắn khép hờ mắt lại.

Tại sao lại im lặng? Tại sao lại không chối bỏ? Hắn muốn giết tôi trong đau đớn oán hận này ư? Tôi đang chờ đợi một câu nói dù là ngắn gọn nhất. "Em đã hiểu lầm rồi". Tôi chỉ chờ có bấy nhiêu thôi và sẵn sàng nghe bất kì lời giải thích. Tôi muốn cho cuộc tình này một cơ hội cứu vãn cuối cùng. Hắn hãy nói đi, mặc kệ là loạn ngôn chối bỏ cũng được. Làm ơn hãy nói mọi thứ là một cơn mơ và tôi đã hiểu sai hướng rồi.

Nhưng rốt cuộc, sự chờ đợi của tôi là vô vọng. Taehyung không lên tiếng.

Tôi giật hai tay lại, đứng bật lên, kiên quyết kết tội:

- Kẻ đẩy cha tôi xuống lầu, là anh! Là Kim Taehyung anh! Phải không?

Hắn vẫn không phủ nhận, và vẫn tiếp tục giữ nét băng giá đến cùng.

Im lặng không có nghĩa là đang hối lỗi đâu, cũng không có nghĩa sẽ nhận được lời tha thứ. Nó chỉ như thứ bạo tàn đốt thêm ngọn lửa thù hận trong lòng tôi, mỗi phút mỗi giây đều đốt tôi đến chết. Thật sự đau đớn đến không chịu nổi. Cái hình hài đó, vẻ lạnh lùng đó, và nét đạo mạo khinh đời, bây giờ trước mắt tôi chỉ còn là rác rưởi.

"Chát"

Một cái bạt tai từ tất cả sự oán hận bật ra, Taehyung lãnh trọn lấy. Môi hắn mím lại, kiên trì ngồi im không chút phản kháng nào.

Nhìn năm dấu tay hiện rõ trên gương mặt đó, tôi mới hiểu ra, có đánh, có mắng cũng không dịu được phẫn uất trong lòng. Tôi không thể tiếp tục đánh hắn, vì con người hắn ghê tởm đến mức vấy bẩn vào tay tôi.

- Cút... – Trong run rẩy thù hận, tôi nghiến răng nguyền rủa – Cút khỏi nhà tôi! Cút đi!!!

Đánh chửi, thóa mạ, miệt thị, van nài, tất cả tôi đã làm hết rồi, Taehyung vẫn không thốt một tiếng nào mà ngồi im tiếp nhận. Hắn muốn tôi phải làm sao đây? Không cho tôi một lời giải thích, không phản bác lấy câu hỏi của tôi, cũng chẳng thừa nhận đó là sự thật.

Nhưng nếu không làm, việc gì phải lặng im? Lặng im, tức có nghĩa là đã làm. Có nghĩa, hắn thật sự đã giết anh Ryang Kyo và cha của tôi.

- Kim Taehyung... tại sao lại đối với tôi như vậy? – Tôi khóc nấc lên, quỳ gục xuống chân hắn. Tôi bất lực để tiếp nhận rồi.

Trong sự lạnh lẽo của mình, đôi mày Taehyung nhíu lại, nâng tay vuốt ve mái đầu tôi. Hắn luồng ngón tay vào từng sợi tóc, rồi nghiến thật mạnh, rồi lại tiếp tục vuốt ve. Tôi cảm giác đó là cử chỉ yêu thương âu yếm, cũng là day dứt tột cùng.

Nhưng tha thứ, là điều không thể.

Tôi bật người dậy, trong đỏ nhòe đôi mắt, nhấn giọng:

- Anh không đi? Được, tôi đi!

Với lấy vali, tôi điên cuồng quăng quần áo của mình vào. Kết thúc tất cả rồi. Cuộc đời của tôi cũng chấm hết.

Làm sao có thể tiếp tục đối diện với con người đó? Một kẻ hiện thân của quỷ dữ, cả sự lạnh lùng bên ngoài lẫn tàn độc bên trong. Gia đình tôi đối với hắn ra sao? Cha đã cho hắn những gì? Khi thân người ông từ từng bậc thang lăn xuống lầu, sống cuộc đời thực vật kéo dài bất tận, có bao giờ Taehyung tự vấn lương tâm là hối hận không?

Không. Hắn chưa hề hối hận. Bởi ba ba đã không chỉ một lần phát hiện hắn muốn làm hại cha. Quá nhiều mạng người rồi. Tội ác của Taehyung sẽ chẳng bao giờ chấm dứt. Bất kì một ai, bất kể người nào làm phật lòng hắn, dù chỉ một chút thôi, cũng không được phép tồn tại. Tôi kinh sợ con người đó, khiếp hãi từng phút giây ở bên cạnh. Trốn chạy đi chính là tự bảo vệ cho mình.

Chợt Taehyung bước đến, từ phía sau ôm chầm lấy tôi.

- Đừng đi, Jungkook. – Đó là lời đầu tiên hắn thốt lên từ khi bị tôi chất vấn.

Tôi kịch liệt phản đối cái ôm đó, căm ghét trầm giọng:

- Tôi không ở với kẻ giết cha mình. Tôi không bao giờ tha thứ cho anh.

- Anh không giết cha! – Hắn đột nhiên khẳng định.

Tôi xoay người, quát:

- Giả dối! Ngụy biện! Anh là loài cầm thú!

Taehyung cứng rắn lặp lại:

- Anh không làm hại cha. Anh có thể giết rất nhiều người, nhưng không bao giờ làm những chuyện tổn thương đến em.

- Vậy còn anh Ryang Kyo? – Tôi trừng mắt – Anh dám khẳng định là đêm đó không lái xe đâm vào anh Ryang Kyo? Anh dám đối chất với người đã tận mắt chứng kiến vụ việc đó?

Taehyung trầm mặc đi, sự ngỡ ngàng không thể che dấu. Hắn sẽ chẳng thể ngờ có người đã nhìn thấy tội ác kia trong một đêm tối tăm. Bởi bất cứ tội ác nào cũng đến một ngày bị phơi bày ra ánh sáng. Tôi chờ đợi lắm lời giải thích chối bỏ của hắn, chờ xem hắn sẽ hồi đáp những gì. Nhưng hồi lâu, hắn chỉ cẩn trọng hỏi:

- Em tin rằng Ryang Kyo thật sự yêu em?

Tôi không cho đó là một lý do, bật cười khỉnh:

- Tôi chỉ tin Kim Taehyung đã chà đạp lên tình yêu của tôi tàn nhẫn như thế nào.

Dứt lời, tôi kéo khóa vali lại, hướng thẳng ra cửa phòng. Cơ hội để giải thích của Taehyung đã không còn. Phải tránh thật xa con quỷ khát máu này, ít nhất bây giờ đó là biện pháp an toàn nhất cho tôi. Dù đem hắn về nhà là tôi, nhưng người đặt bao kỳ vọng và đưa Taehyung đến đỉnh vinh quang chính là cha. Vậy mà, hắn có thể nhẫn tâm tổn hại đến ông thì tôi có xá gì? Thật đau đớn khi chính mình phải bước chân ra khỏi Jeon gia, nhưng tôi nào có lựa chọn khác.

"Rầm"

Tôi giật mình khựng bước khi cửa phòng bất ngờ đóng lại, ngay lúc tay mình vừa hé mở nó ra.

- Em không thể rời khỏi đây. – Taehyung đứng chắn tại đó, lạnh giọng.

Tôi sẽ không sợ, vì đang ở vị thế chẳng còn gì để mất.

- Vậy thì anh cút đi, trả sự bình yên cho căn nhà này!

Taehyung trầm mặt: – Anh không để em rời xa anh.

- Tôi ghê tởm anh! Biết chưa?

Tôi cật lực muốn mở cửa, Taehyung càng dụng sức giữ lấy. Tiếng ồn ào vang ra thật lớn khi cánh cửa liên tục đánh vào tường, tạo lên âm thanh hỗn loạn. Bà quản gia nghe động, hớt hải chạy lên.

- Cậu chủ, có chuyện gì vậy?

Tôi chưa kịp lên tiếng, Taehyung đã nói:

- Bà đem ổ khóa lên đây cho tôi.

- Dạ?

Tôi hét lên: - Bà Nyeo, đừng nghe lời hắn!!

Taehyung nhấn giọng lạnh tanh: – Tôi bảo, đem ổ khóa lên đây! Jungkook không giữ được bình tĩnh rồi.

- Thả tôi ra!! Anh là một tên khốn!

Từ bên ngoài, nghe tiếng tôi hoảng loạn tức tối, còn giọng Taehyung luôn trầm tĩnh cường quyền. Dĩ nhiên bà quản gia sẽ tin tưởng hắn hơn cậu chủ đang bị chứng suy sụp tinh thần như tôi. Bà hớt hải chạy xuống lầu, thật sự nhanh chóng mang tới ổ khóa.

Taehyung lạnh lùng đẩy mạnh tôi cùng chiếc vali ngã xuống sàn. Hắn bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa, rồi móc khóa vào.

"Rầm! Rầm!"

- Kim Taehyung!! Anh không có quyền làm vậy, thả tôi ra! – Từ bên trong tôi dùng hết sức bình sinh đập tay vào cửa, bất lực hét lên – Bà quản gia! Đừng tin những gì Taehyung nói, thả tôi ra!

Đợi tôi hét đến khản cổ, đập đến đau cả tay, Taehyung mới lạnh lùng lên tiếng:

- Khi nào em bình tĩnh lại, anh mới nói chuyện với em.

- Tôi không nói chuyện với loại cầm thú như anh! Thả tôi ra!!!!

Không ai đáp trả lời gào thét của tôi, thay vào đó là tiếng bước chân xa dần, kèm theo lời trò chuyện ngày một nhỏ đi.

- Cậu chủ bị làm sao vậy cậu Taehyung?

- Jungkook đang rất giận, đừng để ai đến gần em ấy.

- Vậy có cần gọi bác sĩ không?

- Nếu Jungkook vẫn la hét thì gọi bác sĩ Yeo Sontới.

Tôi rùng mình khi nghe điều đó, tay chân bủn rủn đi. Bác sĩ Yeo Son – người đàn ông có khả năng diệu kỳ mở ra tâm hồn thanh thản cho người khác, cũng là vị bác sĩ tôi vô cùng tin tưởng đưa ba ba đến tư vấn. Hậu quả là ba ba đã không còn minh mẫn, mà chính Taehyung đã giới thiệu tôi vị bác sĩ này. Có lẽ nào, hắn giam tôi ở đây và bắt đầu đầu độc tôi như đã làm với ba ba? Có phải hắn đang âm mưu biến tôi thành một người điên, để chôn vùi đi bao nhiêu tội ác đã bị phơi bày?

Không được. Nếu tôi có mệnh hệ nào thì ai lo lắng cho ba ba? Ai mỗi sáng đến trò chuyện với ông? Tôi phải làm cái gì đó, phải ngăn Taehyung lại. Không thể để những gì Im Joram nói trở thành sự thật – Tôi chính là nạn nhân tiếp theo của kẻ máu lạnh mang tên Kim Taehyung.

Một ngày rồi nhiều ngày trôi qua, Taehyung không hề xuất hiện. Hắn giao cho bà quản gia và bác làm vườn Jong Hyang canh chừng căn phòng. Tôi chỉ biết ngồi đối diện với bốn bức tường cô quạnh. Bác sĩ Yeo Son có đến vài lần nhưng tôi không tiếp chuyện. Ông đứng bên ngoài một hồi rồi bỏ về.

Nếu tiếp tục bị giam thế này, tôi sẽ phát điên mà chẳng cần đầu độc thuốc.

Thật không thể tưởng một ngày sẽ bị nhốt như tù nhân, cũng chẳng thể tin sẽ bị Taehyung đối xử như vậy, tôi không biết rồi đây cuộc sống của mình sẽ ra sao. Ngẫm nghĩ lại thời gian trôi, tôi đúng là thất bại. Những người yêu thương lần lượt rời bỏ, còn bên cạnh chỉ có dối gạt lọc lừa. Taehyung là cả cuộc đời tôi, và hắn cũng đã dối gạt suốt cuộc đời tôi.

Có lẽ Taehyung thật sự không hề yêu thương một người mang tên Jeon Jungkook, lời ngọt ngào trước đây đều là xảo trá. Nếu là yêu, hắn có thể đành đoạn giam giữ tôi như thế này sao? Một gian phòng lạnh lẽo, đèn tắt đi chỉ còn là bóng tối. Hắn bỏ mặc cho tôi chìm trong nỗi oán hận của riêng mình mà chẳng được nghe một lời giãi bày chân thật.

Bất chợt, có tiếng bước chân lớn dần. Tôi ngồi bật dậy, vô thức mong đợi đó là Taehyung. Căm hận thật nhiều thì cũng cảm nhận tình yêu thật sâu.

Bước chân đi đến cửa phòng, dừng lại, nhưng không hề có thanh âm leng keng của chìa khóa. Người này không có ý định mở cửa gặp tôi?

Cánh cửa hoàn toàn im lặng, ổ khóa không được bật mở ra. Chỉ có chất giọng trầm vang lên khe khẽ:

- Anh không bao giờ muốn làm hại cha, em phải tin điều đó. – Hắn lạnh lùng nói, nhấn mạnh, áp đảo, buộc tôi phải tin vô điều kiện.

Nếu Taehyung nghĩ giam giữ nhiều ngày như thế để tôi bình tĩnh lại, thì hắn đã thành công. Ngay giây phút này tôi mệt mỏi đến mức chẳng thể tranh cãi gì nữa. Lặng im đó, với ánh nhìn vô định, tôi tự hỏi những lời giải thích còn có giá trị gì? Cha không sống lại, anh Ryang Kyo cũng không, một gia đình hạnh phúc đã hòa theo bọt biển.

Cách nhau cánh cửa gỗ lạnh tanh, Taehyung nói tiếp:

- Ryang Kyo không xứng đáng với tình yêu của em, anh ta chưa bao giờ yêu em.

Tôi không muốn nghe bất cứ lời vu cáo nào về anh Ryang Kyo, liền nhếch lên nụ cười:

- Vậy anh đã từng yêu tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro