Chương 19: Không thể rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Taehyung im lặng một hồi, đáp:

- Cho đến giờ, em vẫn không tin tình yêu của anh?

Khép nhẹ đôi mắt, tôi hững hờ: – Loài rắn độc sẽ không biết yêu.

Một bầu không khí u ám nặng nề bao vây lấy cửa phòng, tôi linh cảm rõ điều đó. Cũng chẳng phải là cảm giác xa lạ, lúc nào xung quanh Taehyung chả có bóng tử thần? Hắn mang theo lưỡi hái địa ngục trên từng bước đi, và gieo rắc cái chết xuống khắp mọi nơi.

Rồi tiếng bước chân vang lên, nhỏ dần.

Taehyung đã rời khỏi.

Con người hắn không thích nói nhiều, cũng chẳng phân bua giải bày gì đâu. Từ nhỏ đã thế, lớn lên có uy quyền càng trầm trọng hơn thế. Tôi không cần nghe những lời biện minh giả dối. Hắn muốn nói, thì hãy nói với quan tòa.

Đúng. Phải đem tất cả sự việc này ra ánh sáng. Kẻ thủ ác phải bị trừng phạt. Cha không vô cớ sống cuộc đời thực vật, ba ba chẳng tự nhiên trở thành người tâm thần, anh Ryang Kyo cũng không vì tai nạn mà chết. Tất cả đều từ bàn tay của Kim Taehyung. Hắn đã cướp toàn bộ tình yêu thương xung quanh tôi, rồi làm vẻ cao thượng bố thí cho tôi một tình yêu khác. Tin tưởng và ngu muội đã quá đủ rồi. Tôi phải bước trên đôi chân của mình và trả cho Taehyung sự trừng phạt mà hắn đáng phải nhận.

Căm thù và oán hận, tâm trí tôi chỉ chất chứa mỗi cảm xúc đó thôi.

Tôi ngồi bật dậy, con đường u tối phía trước như được mở bừng lối đi. Quyết tâm dâng đến đỉnh điểm. Tôi nhất định phải trừng phạt Kim Taehyung.

Từ yêu thành hận, quả thật chỉ cách sợi chỉ mỏng manh.

Taehyung có ở nhà tức trời đã về chiều. Tôi đánh dấu mốc thời gian vào đồng hồ để đánh dấu khoảnh khắc bản thân phải đứng trên đôi chân mình. Hãy kiên nhẫn chờ đợi, kim đồng hồ quay đúng một vòng thôi, trời sẽ sáng. Và thời điểm đó, Taehyung sẽ đến công ty. Chỉ cần hắn không có mặt ở đây, tôi có rất nhiều cơ hội chạy thoát.

Một đêm dài trôi qua như vạn năm trĩu nặng, tôi ngồi im trên giường nắm chặt bức hình cưới trong tay. Đã bao lâu rồi người đàn ông này luôn ngủ bên cạnh tôi? Nhiều đêm cả hai còn quấn lấy nhau âu yếm. Hạnh phúc đó là giả tạo thật ư? Những lúc ôm hôn tôi như thế, Taehyung suy nghĩ điều gì? Cười nhạo sự ngu muội của tôi hay xem kẻ đối diện như thú vui tiêu khiển? Làm sao để chấp nhận và tha thứ? Không thể, chắc chắn là không thể!

Cái giá lạnh của bóng tối qua đi, tâm trí tôi cũng mệt nhoài sau một đêm thức trắng. Mệt, nhưng rất tỉnh táo. Tôi thật sự đã suy nghĩ rất thấu đáo con đường phía trước mà mình phải đi.

Khi đồng hồ chỉ bảy giờ, bà Nyeo mang điểm tâm tới, tôi hỏi khẽ:

- Taehyung đi làm chưa?

- Dạ, cậu Taehyung đã đi từ sớm rồi.

Tôi gật đầu, với tay lấy phần điểm tâm.

Từ khi bị giam giữ, đây là lần đầu tiên tôi mở miệng nói chuyện với bà quản gia. Bản thân bà cũng hiểu tôi giận chuyện gì. Là người hầu ở Jeon gia hơn ba mươi năm, vậy mà lại nghe lời Taehyung giam lỏng cậu chủ, hẳn trong thâm tâm phải có nhiều ray rứt.

- Nói chuyện với tôi một chút được không? – Tôi ra vẻ thật bình thản. Taehyung đã đầu độc mọi người là tâm lý tôi không bình thường. Nếu quá kích động, mọi chuyện sẽ tồi tệ thêm.

Bà Nyeo nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, ngầm đồng ý.

- Cậu chủ ốm đi nhiều quá. – Trong giọng nói mang nhiều lo âu.

Tôi xúc động với lời quan tâm đó, cố nuốt xuống phần cơm.

- Mấy ngày rồi? – Tôi thì thầm, thật sự cũng chẳng nhớ mình trở thành tù nhân bao lâu nữa.

Bà quản gia hiểu ý câu hỏi đó, buồn bã đáp:

- Đã tám ngày rồi. Cậu không chịu gặp bác sĩ, tôi càng lo lắng hơn.

- Tám ngày... – Tôi rối bời đặt khay cơm xuống – Vậy là cả tuần qua, không ai đến thăm ba ba tôi ư?

Bà quản gia vội trấn an:

- Ngày nào tôi cũng đến thăm ông chủ, cậu cứ an tâm. Ông chủ vẫn nghĩ là cậu đi công tác xa.

Tôi thương ba ba quá, ngậm ngùi cay đắng trong vòm miệng. Nếu chịu tin lời ba ba từ sớm, nhận ra con người đáng sợ của Taehyung, có lẽ tình cảnh sẽ không thảm hại đến thế này.

Nghiêm túc xoay người đối diện với bà quản gia, tôi nói:

- Bà nghĩ tôi có giống một người điên hay không?

Bà Nyeo ngơ ngác:

- Làm sao mà giống được? Sao cậu chủ hỏi vậy?

Tôi bất mãn: – Bà không nghĩ tôi điên, tại sao lại nghe lời Taehyung giam giữ tôi?

- Tôi giữ cậu chủ ở trong phòng đâu phải vì nghĩ cậu chủ điên.

Tôi cảm thấy vô cùng kì lạ, liền hỏi:

- Taehyung đã nói gì với bà? Không phải hắn đã tung tin tinh thần của tôi bất định?

Bà quản gia lắc đầu:

- Cậu chủ đang suy nghĩ gì vậy? Cậu Taehyung chỉ muốn cậu chủ đừng bỏ đi thôi. Cậu Taehyung nói cậu chủ đang giận dữ, nếu chúng tôi không giữ lại, cậu sẽ bỏ đi mãi mãi.

Nắm chặt bàn tay tôi, bà quản gia van nài:

- Cậu chủ à, hai người chung sống cãi nhau chỉ là nóng giận nhất thời. Cậu đừng rời đi có được không? Mấy hôm nay tôi thấy cậu Taehyung đau khổ nhiều lắm. Cho dù bất đồng vì chuyện gì, là vợ là chồng cũng có thể tha thứ cho nhau mà.

Tôi chơi vơi trong dòng suy nghĩ. Rốt cuộc thì Taehyung không quy chụp mọi thứ vào tôi? Hắn đúng là diễn viên xuất sắc, nhập vai người chồng mẫu mực vô cùng hoàn hảo. Tôi sẽ không mềm lòng mà dây dưa bi lụy, nhất định tìm đường thoát cho chính mình.

Nắm chặt bàn tay bà quản gia, tôi nhấn mạnh:

- Bà nhất định phải nghe thật kỹ những lời tôi nói, nó thật sự nghiêm trọng. Kim Taehyung, chính hắn đã giết cha tôi và anh Ryang Kyo.

Đôi mắt bà quản gia mở tròn lên, miệng cũng há ra kinh ngạc.

Tôi bi phẫn: – Ngay cả bệnh tình của ba ba tôi không biết có bàn tay của hắn hãm hại hay không. Vì vậy, tôi nhất định phải rời khỏi căn nhà này.

- Cậu chủ... Cậu nói gì vậy?

- Tôi có đầy đủ chứng cứ để tin điều đó. Bà phải thả tôi ra, ngay lập tức. Trước khi cả tôi và bà trở thành nạn nhân tiếp theo của kẻ máu lạnh đó.

- Cậu Taehyung sao, sao có thể? Thật, thật ư?

Tôi nghiêm giọng:

- Bà đã chăm sóc tôi bao lâu nay, lại không tin tôi? Theo bà tại sao Taehyung lại giam giữ tôi ở đây chứ?

- Nhưng cậu chủ sẽ đi đâu? Đây là nhà của cậu chủ, rời khỏi đây, cậu chủ sẽ nương nhờ vào ai?

Tôi thẫn thờ trong vài giây, nhận ra thế gian rộng lớn mà chẳng có chỗ dung thân cho mình. Tại sao tôi lại phải rời bỏ nhà của mình? Sao tôi phải trốn đi như một kẻ tội phạm? Là vì ai chứ?

- Tôi sẽ đến đồn cảnh sát. – Đó chính là hướng đi cuối cùng. Tôi không thể để cha của mình chết oan như vậy.

Bà quản gia sầu khổ giữ chặt tay tôi: – Cậu chủ... phải đến mức này ư?

Rõ ràng là bà quản gia vẫn mang nhiều hoài nghi. Tôi bức bối cao giọng:

- Bà còn không thả tôi đi! Bà muốn nhìn Taehyung giết tôi mới vừa lòng hả dạ?

- Tôi, tôi nào dám. Nhưng nếu thật cậu Taehyung đã làm những việc tàn độc như thế...

- Con quỷ đó đúng là đã làm vậy!! Tôi có đầy đủ chứng cứ! – Tôi hét lên khi bà quản gia ngập ngừng không quyết.

Bà quản gia lúng túng, nửa tin nửa ngờ với một sự thật kinh hoàng. Hồi lâu, bà hạ giọng:

- Tôi là người hầu của Jeon gia thì mãi mãi tận trung với Jeon gia. Tôi sẽ nghe lời cậu chủ.

Tôi mừng rỡ nắm chặt tay bà quản gia, lòng vỡ òa bao cảm xúc. Ít ra thì trong cuộc chiến này, tôi sẽ không trơ trọi cô đơn.

- Nhưng còn bác làm vườn? Ông ta sẽ chấp nhận cho tôi đi chứ? – Tôi lo lắng.

Bà quản gia gợi ý:

- Cậu Taehyung hiện không có nhà. Một không thể thắng hai, chúng ta sẽ gây sức ép lên ông ấy.

Tôi gật đầu đồng ý, vội với tay lấy vali, theo bà quản gia ra cửa. Từ nhỏ Taehyung đã giúp việc làm vườn cho ông Jong Hyang, nên ông ta rất thân thiết và yêu thương hắn. Nay Taehyung nắm quyền Jeon gia, tất nhiên ông ta sẽ tuân lệnh hắn hơn cậu chủ không có uy quyền. Thế đấy, vốn là chủ nhân của ngôi nhà, giờ tôi phải lẻn đi như một tên trộm.

Vội vội vàng vàng, ngay khi cánh cửa phòng vừa bật mở, cả tôi lẫn bà quản gia suýt bật hét lên, lùi liền ba bốn bước.

Kim Taehyung, hắn đã đứng tại đó tự lúc nào.

Hắn không ở công ty. Hắn đã về, và có thể, đã nghe toàn bộ câu chuyện.

Bằng ánh mắt lãnh băng tàn khốc, Taehyung nhìn xoáy vào tôi, như thiêu đốt, như căm hận. Xung quanh hắn toát lên bá khí tử thần, đen ngục màu u ám. Thái độ đó đã tố cáo rõ ràng, hắn giận dữ vì biết tôi muốn đến sở cảnh sát.

Bà quản gia ấp úng:

- Cậu, cậu Taehyung... không, không phải cậu đã... đi làm sao?

Taehyung hầm hầm sát khí, không rời mắt khỏi tôi.

- Bà ra ngoài đi. – Hắn lạnh giọng.

Bà quản gia liếc nhìn tôi, rồi bỗng nhiên dang tay chắn trước mặt tôi.

- Tôi không cho phép cậu làm hại đến Jungkook!

Khớp hàm Taehyung nghiến lại, bàn tay cũng nắm chặt răn rắc, khóe môi gầm gừ:

- Tôi nói, bà ra ngoài!

Giây phút đó, tôi tin Taehyung quả thật có thể giết người. Dáng hắn sừng sững cường quyền hung bạo, pha lẫn vẻ sắc lạnh vô tình. Bây giờ mọi thứ đã phơi bày, sự đối đầu báo oán của tôi cũng công khai minh bạch. Không nên làm liên lụy người khác, tôi vỗ lên vai bà quản gia, trấn an:

- Không sao đâu, tạm thời bà cứ ra ngoài đi.

- Nhưng...

Tôi nhìn thẳng vào Taehyung, thách thức trong lời căn dặn:

- Bà đi xuống phòng khách, nếu nghe tiếng động gì thì gọi cảnh sát ngay lập tức!

- Vậy...

Hai từ "cảnh sát" khiến sắc mặt Taehyung càng xám sầm hơn. Hắn sẽ không sốc vì bị bạn đời công khai cảnh cáo đâu, bởi hắn chưa bao giờ xem tôi là người thân với những tội ác như thế.

Không cách nào khác, bà quản gia đành bước ra khỏi phòng trong bất an.

Bằng cách lạnh lùng nhất, Taehyung bước vào phòng rồi hất tay đóng rầm cánh cửa lại. Bốn bức tường lập tức sừng sững một không gian kín nặng nề. Đối diện với hắn lúc này, lòng tôi không khỏi bồn chồn lo sợ. Chồng chồng đã trở thành khái niệm xa vời, giữa tôi với hắn chỉ còn ánh nhìn căm phẫn của hai kẻ đối nghịch.

- Em muốn đến đồn cảnh sát? – Taehyung thì thầm như lời đe dọa hơn là câu hỏi.

Chiếc bóng tử thần phía sau hắn lớn dần lên, trở thành một mảng tối đáng sợ trước mắt tôi. Trong vô thức, tôi lùi đi vài bước, e dè nhìn hắn chậm rãi tiến đến, áp đảo tinh thần.

- Trả lời đi, Jeon Jungkook, em muốn khai tất cả với cảnh sát và rời bỏ anh? – Taehyung trịnh trọng tìm kiếm câu khẳng định.

Tôi căng thẳng đến không còn lực níu giữ chiếc vali, buông lơi nó xuống, cả thân cũng bị dồn ép đến sát vách tường. Taehyung không bao giờ thể hiện quá nhiều cảm xúc ra ngoài, dù là vui mừng hay giận dữ. Nhưng bây giờ trong ánh mắt ấy, tôi nhận rõ sự phẫn nộ bi cùng. Hắn đang đau khổ ư? Vì cái gì chứ? Cuộc hôn nhân này ban đầu không hề được xây dựng bằng tình yêu, đến thời điểm hiện tại coi như chẳng hồi cứu vãn.

- Chúng ta ly hôn đi. – Bằng mọi can đảm còn sót lại, tôi lên tiếng. Bứt phá khỏi ràng buộc với Taehyung là điều tôi khao khát nhất ngay tại thời điểm này.

Gương mặt Taehyung biến sắc ngay tức thì, từ giá băng trở nên sửng sốt rồi nhanh chóng chuyển sang vẽ cay nghiệt trầm kha. Đó là xúc cảm bàng hoàng được kiềm nén, như thể hắn không ngờ tôi sẽ thốt ra lời đề nghị như vậy.

- Ly hôn? – Môi Taehyung nhếch lên, tàn độc vẻ ra nụ cười thách thức – Em thử lặp lại xem.

Hắn thật sự khiến tôi sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi kiên định ý kiến của mình? Taehyung trước mắt như con quái thú to lớn, hừng hực lửa cuồng ngông muốn bóp nát con mồi. Vì yêu mà hắn níu giữ, hay chỉ bởi không chấp nhận bản thân đã thất bại trong việc ám muội tôi? Hoặc dã theo hắn thì tôi không có thẩm quyền kết thúc cuộc chơi này. Muốn ruồng bỏ, phải xuất phát từ ý muốn của hắn.

Mọi giả thiết đều không còn giá trị, bởi theo trái tim, tôi đã quá kinh hãi con người này. Nhìn thẳng vào hắn, tôi bất chấp số phận, không những lặp lại mà còn rất rõ ràng:

- Giữa tôi và anh, chấm hết rồi... Ly hôn đi!

Vụt một tiếng, Taehyung lao đến ấn chặt tôi vào tường, thiếu chút lực nữa là bóp nát bờ vai tôi. Đôi mắt hắn trợn lên, gầm gừ:

- Tại sao có thể dễ dàng muốn ly hôn? Vì em anh đã phải làm những gì, em không biết ư? Tình yêu mà anh dành cho em, em không hiểu ư? Sao có thể tàn nhẫn muốn rời xa anh?

- Hức! ư... – Tôi vì đau mà nấc lên, cố thoát ra vai lại càng bị bóp chặt. Sự trầm tĩnh thường ngày của Taehyung đã biến mất, chỉ có cơn thịnh nộ cuồng phong mà hắn muốn áp xuống cơ thể tôi. Bi kịch ngày hôm nay là ai tạo dựng nên? Người hủy hoại không phải là tôi, mà chính là bàn tay tàn độc của hắn.

- Tôi tàn nhẫn với anh? – Trong bi phẫn, tôi phản kháng – Cái thứ vì yêu mà giết người man rợ như anh tôi không dám nhận đâu!!

- Im ngay!!! – Hắn quát rồi giơ cao nắm đấm lên.

Bốp!!

Tôi sững sờ chết lặng khi bàn tay sắt thép của Taehyung chỉ cách gương mặt mình trong gang tấc. Thật sự chỉ trong gang tấc thôi, cú đấm của hắn sẽ dành trọn cho tôi chứ không phải bức tường. Tường đá vẫn hiên ngang sừng sững, nhưng nắm đấm kia đã thương tổn nặng nề. Cơ thể tôi run rẩy liếc nhìn tay Taehyung từ từ hạ xuống, máu tuôn trào nhỏ từng giọt đỏ nhòe nền gạch.

Dù Taehyung có lạnh lùng thế nào cũng chưa bao giờ thô bạo trước mặt tôi. Thậm chí tôi từng chửi mắng, xua đuổi, hắn vẫn luôn giữ thái độ trầm ổn bình nhiên. Thế mà hiện giờ, sự thật về con người đó hiện lên quá rõ, rõ đến khiếp hãi.

- Rút lại câu nói vừa rồi, ngay lập tức! – Mặc vết thương đau đớn, hắn nhìn thẳng vào tôi, hạ lệnh.

Tôi thở dốc lên, như bị thôi miên vào bàn tay đẫm máu. Máu của hắn, và máu của rất nhiều người nữa. Taehyung quả thật đã giết rất nhiều người.

Ý nghĩ chỉ một li tấc nữa thôi hắn sẽ đấm thẳng vào mặt mình khiến tôi uất nghẹn nơi cổ họng, nhận thức càng rõ ràng Taehyung nguy hiểm đến thế nào. Trong cơn tức giận, hắn hoàn toàn có thể gây tổn hại đến tôi – người mà hắn luôn thốt lời yêu tha thiết.

Tôi không dám kiên quyết lời ly hôn như ban đầu, nhưng rút lại ý định thì chắc chắn là không. Sự im lặng của tôi là tự nhận thức được mình nên im lặng để tìm kiếm an toàn.

Có lẽ sự kinh hãi hiện quá rõ trên nét mặt của tôi, từ ra lệnh, giọng Taehyung thều thào da diết.

- Xem như anh van cầu em, Jungkook, luôn ở bên cạnh anh, được không?

Đôi lần rồi Taehyung thốt ra lời van cầu như thế, và tôi luôn rung động, muốn yêu hắn nhiều hơn. Tuy nhiên lần này, một chút cảm thông cũng chẳng mảy may xuất hiện. Tôi chợt nhận ra, Taehyung trong lòng mình đã chết.

- Để tôi đi...

Lời hồi đáp rất nhẹ nhàng, đó là tất cả ý muốn hiện tại của tôi. Càng kinh hoảng hắn, tôi càng muốn chạy thật xa khỏi nơi này.

Taehyung rũ đôi mắt xuống, lặng im não nề. Ngày đẩy cha tôi xuống lầu, hay đâm sầm vào xe của anh Ryang Kyo, hắn phải hiểu rõ những tội ác đó không bao giờ đánh đổi được hạnh phúc. Tôi không phải món đồ vô tri mặc người ta chiếm đoạt. Tôi là con người và có trái tim. Đúng sai, phẫn hận đều có thể cảm nhận được.

Bất chợt Taehyung ngước mặt lên, nhìn xoáy vào tôi, cảnh báo cay nghiệt.

- Em là của anh, mãi mãi phải thuộc về anh!!

Thái độ hắn đột ngột thay đổi như thế, tôi linh cảm ngay điều tồi tệ. Tâm trí thúc giục dữ dội, tôi hốt hoảng xoay người bỏ chạy, hướng đến cửa phòng. Nhưng Taehyung như con hổ vòm tới, ôm chặt lấy tôi, đẩy mạnh lên giường.

- Buông tôi ra, Kim Taehyung!! – Tôi hét lên – Buông ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro