Chương 20: Kế hoạch tẩu thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Hắn là thú dữ, tôi là con mồi nhỏ bé. Chính xác đó là hành động hung tợn của loài hoang dã. Tôi sửng sốt đến cuồng loạn, không thể hình dung được đây chính là chồng mình.

Tiếng loạt soạt vang ra, những gì bao phủ cơ thể chóng vánh bị xé toạc. Chưa bao giờ tôi đánh giá được sức mạnh thật sự của Taehyung, cũng chưa một lần thử đo lường cơn giận dữ của hắn. Đằng sau lớp bọc phẳng lặng trầm an, tôi chỉ biết ẩn chứa rất nhiều điều hoang dại. Thế nên tôi đã luôn mang nỗi sợ vô hình với hắn từ khi còn là một đứa nhỏ.

Đến bây giờ, tôi đã hiểu Taehyung cố che đậy những gì trong đôi mắt lạnh lẽo hàn quang.

Đó là bản chất tàn bạo.

- Kim Taehyung! Ngừng lại ngay!! – Tôi hét lên bằng cả sự kinh  hoàng. Một con mồi yếu ớt bất lực trước nanh vuốt của thú dữ, vô vọng phản kháng khi bị cấu xé. Tình cảnh của tôi hoàn toàn chẳng khác thảm kịch đó là bao.

Taehyung không hồi đáp, cũng chẳng tỏ ý nghe thấy tiếng gào thét, tiếp tục cái hành động mà hắn cho rằng, sẽ minh chứng sự sở hữu với tôi. Không nụ hôn, không cử chỉ vuốt ve, không thì thầm âu yếm, tất cả những gì ngọt ngào mà hai con người sắp hoan ái cùng nhau, đều không có. Thứ duy nhất tồn tại chính là chiếm đoạt.

Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể trôi tuột qua cổ chân, cũng là lúc Taehyung khóa chặt tôi dưới cơ thể hắn. Nơi tư mật phơi bày, một tay hắn giữ chặt tôi, một tay cầm gel, dùng miệng để mở, và như muốn bóp ra toàn bộ số gel trơn bên trong để vội vàng mạnh bạo mà dễ dàng tiến sâu vào bên trong tôi. Mọi thứ lướt nhanh đến mức nhịp thở cũng thắt nghẹn.

Tôi thất thần thét lên, phản kháng dữ dội. Bao ký ức kinh hoàng của thời non trẻ ập đến. Cơn ác mộng bị cưỡng ép sống lại như một con quái vật khổng lồ, nhấn chìm tâm trí tôi theo thanh âm của chính mình gào loạn.

- Taehyung!! Ngừng lại đi, Kim Taehyung!! A!!!

Tôi điên cuồng quẫy đạp, chẳng còn nhận thức là địa ngục hay trần giang. Lối vào non mềm không ngừng bị đâm chọc, mỗi lúc một hữu lực hơn. Taehyung ghì chặt hai tay tôi xuống giường, phần bên dưới cường bạo thúc sâu vào nơi nhạy cảm, cả cơ thể tôi bị đẩy lên theo nhịp điệu đó, rồi lại nhanh chóng cam chịu trong vòng tay siết chặt vô tình. Mặc tôi phản đối, vùng vẫy thảm thương, hậu huyệt nhỏ bé vẫn không dấu hiệu nào thôi không bị trừu sáp.

Trơn trượt, thoải mái, giao hoan, tôi vẫn chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn.

- Thả... thả tôi ra!!

- Kim Taehyung!! Anh đang giết tôi đấy!

- Taehyung!! Không!!

- Taehyung, ngừng... ngừng lại ngay!!

- ...

- ...

- ... Taehyung! Thả... thả em ra!! Taehyung...

Hoan ái có thể gắn kết hai cơ thể, cũng có thể đọa đày xác thân. Tôi nấc lên thảm hại trong tuyệt vọng tột cùng, mọi ý chí chống đối với người mình gọi là chồng hoàn toàn vụt tan biến. Tôi sợ hắn đến run rẩy, cả người đều run rẩy.

- Anh... anh, anh đừng như gã...

Sự cưỡng ép khiến tôi luôn nghĩ về cơn khủng hoảng với Park Kyu.

Vẫn là những nhịp thúc tàn nhẫn trong dục vọng, hơi thở đục nhòe của Taehyung hòa lẫn theo tiếng da thịt chạm vào nhau, không một dấu hiệu nào chứng tỏ lời van nài của tôi được nghe thấy.

Rầm! Rầm!!

- Cậu chủ? Chuyện gì vậy cậu chủ?

Giọng bà quản gia hớt hải phía ngoài cánh cửa, tim tôi nhói đau đến nghẹn nhịp thở, tức khắc im bặt.

Rầm!! Rầm!!

- Cậu chủ? Cậu Taehyung? Cậu Taehyung!! Đừng làm hại cậu chủ mà!! Tôi sẽ báo cảnh sát!!

Tôi ngưng đọng tròng mắt nhìn Taehyung phía trên, hắn vẫn không chút mảy may quan tâm đến lời bà quản gia, càng điên cuồng tìm kiếm dục vọng trong cơ thể tôi. Lực mạnh đến mức xốc cả cơ thể tôi đập liên hồi vào tường. Còn tôi thì lại cam chịu trong im lặng.

Tôi không muốn, tôi rất sợ, và vô cùng kinh hoảng nếu mọi người biết những gì Taehyung đang làm với mình. Kí ức đau thương kia một lần chịu đựng đã là quá đủ.

- Ức... ứm...

Từ gào thét của tôi trong tích tắc chỉ là tiếng rên cố nuốt ngược vào trong, khi cơ thể ngày càng bị thúc sâu và mãnh liệt hơn nữa. So với tổn thương này, tôi lại sợ bà quản gia phát hiện những gì đang xảy ra hơn.

Không nghe động tĩnh gì từ trong phòng vọng ra, bà quản gia càng thêm lo lắng, giọng rít lên não nề.

- Cậu chủ? Cậu Taehyung?... Hai người đừng làm tôi sợ...

Tôi không còn đủ kiên cường để kháng cự, bỏ mặc tất cả theo mọi chuyển động của Taehyung. Hắn không làm tôi đau, vẫn cẩn thận hòa nhịp, nhưng tôi đã không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.

Cơ thể bên dưới buông xuôi, Taehyung dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm thỏa mãn cho mình. Nhưng lần thỏa mãn này, hắn không ôm tôi. Chỉ đẩy một lực mãnh liệt rồi cho ra tất cả.

Không hôn, không vuốt ve, không ôm ấp, chỉ có kịch liệt giao triền.

Nơi giao hoan nhanh chóng tách rời ra, tôi vội xoay người níu lấy tấm chăn che lấy cơ thể, ngậm đắng sự phũ phàng đến toàn thân giá buốt.

Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau, một đôi mắt đỏ nhòe căm phẫn, một lạnh lùng không chút biểu tình. Tựa hồ bão dữ qua đi, sóng gió loạn cuồng chấm dứt, sự yên tĩnh tràn về để tự vấn lương tâm.

- Anh... cưỡng ép tôi? – Câu hỏi vang lên như tự huyễn hoặc đó chỉ là cơn ác mộng.

Taehyung giữ vững vẻ trầm lặng, nhưng không nhìn thẳng vào tôi nữa. Bây giờ hắn mới nhận ra sao? Đối với tâm hồn yếu đuối của tôi, hành động mà Park Kyu rất muốn làm mà không làm được ấy đã chính thức diễn ra là vô cùng tàn nhẫn.

- Cút đi... – Sức lực cạn kiệt của tôi chỉ có thể thều thào hai từ phẫn uất. Mọi thứ đã sụp đổ rồi. Taehyung, người chồng tôi sùng bái, và Park Kyu, kẻ đốn cùng mạt hạng, rốt cuộc là như nhau.

Không lời giãi bày, cũng chẳng tiếng xin lỗi, Taehyung đứng dậy, ra khỏi phòng. Một cái chạm nhẹ vào tôi để an ủi cũng không có.

Tôi thật sự sốc.

Cánh cửa bật mở, bà quản gia ngỡ ngàng với dáng nhìn nhếch nhác của Taehyung, quần áo xốc xếch, nét mặt đăm chiêu, máu trên tay còn rướm lấm lem bộ trang phục. Một hình ảnh mà trước nay không bao giờ khoác trên vẻ tươm tất của hắn.

E dè nhìn Taehyung bỏ đi, Bà quản gia mới hớt hãi chạy vào phòng. Trước khi bà lo lắng hỏi bất cứ điều gì, tôi lên tiếng:

- Tôi không sao...

- Cậu chủ...

- Bà ra ngoài đi.

Tôi cự tuyệt sự quan tâm, rút người sâu vào tấm chăn hơn. Ngay lúc này tôi chỉ muốn ở một mình, tâm trí cần sự yên tĩnh. Nếu không tự ám thị chính mình những việc Taehyung làm chỉ là một giấc mơ, e rằng tôi sẽ không sống nỗi.

.

.

Hai ngày sau hôm kinh hoàng ấy, tôi vẫn không muốn ăn uống gì, tự bản thân ngậm lấy căm hận làm năng lượng sống. Cũng từ hôm đó Taehyung không một lần ghé qua. Bà quản gia nói hắn vẫn về nhà vào mỗi chiều, và luôn ở căn phòng phía sau vườn, nơi mà trước khi kết hôn là nơi dành cho hắn.

Taehyung không cấm cản tôi ra khỏi phòng như lúc trước, nhưng thuê hẳn một nhóm người canh gác quanh biệt thự. Hắn e sợ tôi sẽ bỏ đi.

Dù không gặp nhau nhưng vẫn ở chung một nhà, tôi luôn cảm giác rõ sự tồn tại của linh hồn quỷ dữ. Để chống lại con quỷ dữ, tôi không thể mãi là chú cừu non.

Tôi bắt đầu tự thủ trong người một con dao nhỏ.

Tất nhiên tôi không đủ tinh thần thép để có thể giết Taehyung, nhưng nếu hắn dám lặp lại hành động cưỡng ép cuồng dã kia, thì cả hai sẽ cùng chết.

Ngày thứ ba qua đi, quyết tâm đã đủ dâng cao, tôi phải thực hiện bước đi trả thù của mình.

Nhìn tôi gom hết những giấy tờ tùy thân và một ít tiền mặt, thêm vài bộ đồ, bà quản gia lo lắng:

- Cậu chủ, liệu có ổn không, dưới lầu nhiều bảo vệ lắm?

Tôi đưa ánh mắt không chắc chắn nhìn bà, hỏi:

- Bà làm đúng theo những gì tôi nói chứ?

Bà Nyeo gật đầu:

- Tôi đã bỏ thuốc ngủ vào cà phê sáng của họ, nhưng có thật là sẽ tác dụng không?

Tôi thở dài kiên nhẫn ngồi xuống giường, chờ đợi.

Làm sao biết được uống thuốc ngủ như thế có tác dụng hay không, tôi trước nay chưa biết bắt nhốt một con gà, huống gì là đầu độc người ta. Nhưng tôi biết thuốc an thần có công liệu mạnh lắm, cũng nhờ nó mà tôi thoát được những cơn ác mộng sau bao khổ ải mà Park Kyu gây ra.

- Taehyung đi làm chưa? – Tôi hỏi.

- Đã đi từ sớm rồi.

Tôi gật gù an tâm phần nào. Chỉ khi Taehyung không có ở nhà, kế hoạch tẩu thoát của tôi mới có cơ hội thành công.

Mặt trời lên cao, trong gian phòng có thể cảm nhận được cái nắng gắt gao. Sau khi đi xem xét, bà quản gia chạy vào phòng, mừng rỡ:

- Cậu chủ! Mấy người đó ngủ hết rồi, thật là ngủ hết rồi!!

Tôi vội vàng theo bà quản gia xuống lầu, ba người bảo vệ mà Taehyung thuê mướn đang ngon lành an giấc trên salon. Tôi không khỏi sốt sắn vừa mừng vừa lo, líu ríu vỗ vào tay bà quản gia:

- Tìm chìa khóa mở cổng cho tôi đi. Nhanh lên!

- Dạ dạ...

Cả hai rón rén đi ra cổng, cố gắng không để tiếng chìa khóa làm ồn đánh động. Từng giây từng phút trôi qua vô cùng khắc khoải nặng nề. Hơn nửa tháng bị giam cầm, được nhìn thấy ánh mặt trời, được tìm kiếm tự do, tôi mới cảm nhận mình vẫn còn đang sống.

- Cậu chủ, cậu đi thật sao? – Bà quản gia chợt ngậm ngùi.

Jeon gia một đời huy hoàng, vì đứa con mù quáng như tôi mới rơi vào thảm kịch. Tôi hiểu cảm giác của bà quản gia lúc này, đưa tiễn cậu chủ rời khỏi chính ngôi nhà của mình cũng như chứng kiến nghịch cảnh lụi tàn của một gia tộc vậy.

- Tôi không thể đuổi Taehyung ra khỏi Jeon gia... – Tôi quả quyết như một lời hứa – Nhưng nhất định tôi sẽ bắt hắn phải vào tù.

Dứt lời, tôi mở cổng, đi theo lời căm hận của con tim mình.

Rầm!!

Cánh cổng bất ngờ đóng lại bởi bàn tay thô bạo.

- Muốn đi đâu, thưa cậu Jungkook?

Tôi và bà Nyeo kinh hãi trân mắt nhìn tên bảo vệ chặn ngang lối đi. Vậy ra Taehyung thuê đến bốn người chứ không phải là ba.

Như hiểu được ánh mắt ngỡ ngàng của hai chúng tôi, tên bảo vệ cười khỉnh:

- Thật tiếc, tôi không có thói quen uống cà phê. – Hơi khom người, y trịnh trọng nói – Tôi đã gọi điện báo cho ngài Kim về sự tình này, ngài Kim sẽ về ngay lập tức. Cho nên, mời cậu Jungkook quay trở lại phòng, đừng làm khó chúng tôi.

- Anh... anh đã báo cho Taehyung ư? – Bà quản gia ấp úng.

Tên bảo vệ nghiêm túc hơn, ra hiệu mời tôi đivào nhà.

Vậy là kế hoạch đổ vỡ như vậy? Và Taehyung đang trên đường trở về đây? Tôi bất giác run lên, không che giấu được cơn sợ hãi của mình. Nếu biết tôi bỏ trốn, hắn chắc chắn sẽ nổi giận. Và tôi không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của hắn. Tiếp tục chấp nhận giam cầm là tiếp tục chuỗi ngày xác thân đày đọa. Tôi không thể cho Taehyung bất cứ cơ hội nào để hành hạ mình nữa.

Không thể! Tôi không muốn bị giam cầm! Bị chính người mình yêu thương vùi dập.

Tôi nhất định phải đi!

Phập!!

- Á!!

Bà quản gia hét lên sững sờ, cả thân tôi cũng sững sờ bất động.

Tên bảo vệ ngã xuống nền đất, máu từ vùng bụng tuôn trào nhuộm đỏ khung gạch dưới chân tôi.

- Cậu... cậu chủ...

Tôi giật mình đánh rơi con dao, thứ vũ khí mà trong nỗi sợ Taehyung đã điều khiển tôi gây nên tội ác. Tôi không có ý nghĩ sẽ gây thương tổn một ai, tôi chỉ muốn chạy thoát mà thôi.

- Gọi, gọi cứu thương cho y, chăm sóc cho y, mau đi!! – Tôi vồn vã, vội cởi áo khoác để cầm máu cho người bảo vệ.

Y vẫn còn thở, đầu ngón tay cử động thật nhẹ, mặt mày tím tái rên ư ử.

- Tôi sẽ chăm sóc cho anh ta, cậu chủ mau đi đi, Taehyung đang về đấy! – Bà quản gia giục.

Tôi phân vân trong đôi tay đẫm máu của mình. Bà quản gia càng gắt hơn:

- Đi mau đi cậu chủ! Không còn cơ hội đâu!!

Đúng vậy, giờ không phải lúc để biết xót thương. Nếu không thoát khỏi Taehyung, không chừng tình cảnh của tôi còn đáng thương hơn người bảo vệ này. Tôi không phải người khỏe mạnh đến mức một nhát dao có thể giết người. Y sẽ không chết đâu.

- Vậy, nhờ bà chăm sóc cho anh ta, gọi cứu thương thật sớm cho anh ta.

Tôi ái ngại nhưng không có sự lựa chọn, nhắm thẳng con đường phía trước mà chạy.

Một cậu ấm được bao bọc quá kỹ, đã sống một cuộc đời dựa dẫm vào người khác, đúng là như vậy. Vì tôi yêu thương họ, muốn nương tựa vào tình yêu đó làm sức mạnh cho từng bước chân của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày phải tự đi trên con đường riêng, liệu bản thân có đủ nghị lực để chống chọi với sóng gió. Rời xa Taehyung, tôi hụt hẫng, chới với, đớn đau. Từ khi cha mất, hắn đã trở thành cuộc sống của tôi.

Ngồi trước đồn cảnh sát, thẫn thờ với chiếc di động trong tay, tôi nhận ra danh bạ của mình thật nghèo nàn những số điện thoại. Sau đêm kinh hoàng với Park Kyu, tôi đã quá khép kín tâm hồn đến mức chẳng có thể kết giao bạn bè nào.

Buổi trưa cái nắng gắt gỏng hắc vào hàng ghế đá, tôi nép người thu lại một góc nhỏ. Đã gần hai giờ đồng hồ ngồi ở đây, tôi vẫn không thể bước vào trong đối mặt với các viên cảnh sát. Biết khai gì với họ bây giờ? Nên bắt đầu từ đâu? Nên đưa ra những chứng cứ gì? Mọi chuyện không hề đơn giản. Taehyung hiện tại đã có tiếng tăm trên thương trường, những người làm kinh doanh thường có mối quan hệ rất tốt với cảnh sát. Trước khi khởi kiện được Taehyung, không chừng tôi đã rơi ngược vào tay hắn. Phải cân nhắc thật kỹ.

Mãi tập trung suy nghĩ cách thức cho bước đi đầu tiên, tôi không biết mình đã ngồi trước đồn cảnh sát cả một buổi, cho đến khi giọng nói quen thuộc bất chợt cất tiếng chào.

- Jungkook? Mọi người nói cậu tìm tôi?

Tôi ngẩng mặt lên, trong phút chốc trở nên ái ngại. Đó là Im Joram.

Im Joram bước đến gần hơn:

- Xin lỗi đã để cậu chờ lâu. Cậu biết đó, chúng tôi thường đi công tác thường xuyên, ít có ở sở...

Tôi càng ngượng ngùng hơn: – Tôi đã làm phiền mọi người ư?

Im Joram vội nói: – Sao lại phiền chứ, tôi rất vui vì cậu đã tìm đến.

Tôi gật mái đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.

- Cậu tìm tôi có phải liên quan đến Taehyung? – Im Joram phỏng đoán.

Tôi mím lấy bờ môi, đôi mắt mông lung không dám nhìn thẳng vào Im Joram. Đối với những người bày tỏ tình ý với mình, tôi không tự nhiên với họ được. Huống gì, Im Joram đã từng khơi gợi rất nhiều chuyện về gia đình tôi.

Nhưng Im Joram chính là người hiểu rõ nhất về những gì Taehyung đã làm. Ngoài y, tôi không biết phải giãi bày cùng ai. Đã hai lần bị người mình thương yêu nhất dối gạt, tôi thật sự không còn niềm tin vào cách nhìn người của mình. Lời tỏ bày vang ra vô cùng yếu ớt:

- Im Joram à... Tôi... có thể tin cậy vào anh không?

.

.

Giữa khu đô thị sầm uất là tòa chung cư của thành phố. Để sở hữu một gian trong tòa cao ốc này chẳng phải chuyện dễ dàng. Nó không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn đòi hỏi sự quen biết rộng rãi với giới chính quyền. Do đó, tôi không hề bất ngờ khi Im Joram đứng tên chủ quyền căn nhà chung cư ở tầng ba, sát cạnh hành lang, một vị trí thuận lợi để nhìn ngắm khung cảnh thiên nhiên bên ngoài.

Tôi không có ý định lưu lại nhà Im Joram dù y đã nhiều lần đề cập. Tôi chỉ cần một không gian kín đáo và cảm giác an toàn để xoa dịu cảm giác đơn độc sau một ngày lang thang. Khi mọi chuyện được thảo luận rõ ràng, tôi sẽ đăng ký phòng ở khách sạn.

Ngồi trên salon giữa phòng khách, tôi có phần ngượng ngùng trong khi chờ Im Joram pha cà phê. Ngược lại, y tỏ vẻ rất hồ hởi, nhiệt tình đón tiếp. Cả hai đã quyết định về đây sau khi dùng xong bữa trưa vì Im Joram không muốn tiếp chuyện riêng với tôi ở đồn cảnh sát.

Đặt tách cà phê nóng lên bàn và ngồi xuống đối diện, Im Joram gợi chuyện:

- Bây giờ cậu tính sao?

Tôi lặng im trong suy tư, uống ngụm cà phê đắng dịu, chưa biết phải định đoạt thế nào.

Từ lúc nghe câu chuyện, hiểu được tôi và Taehyung đang dằn co trong mối quan hệ thế nào, Im Joram chỉ thở dài chứ không hề phán xét. Như thể Im Joram đã đoán biết một khi tôi hiểu rõ sự thật ẩn giấu trong con người của Taehyung, thì những chuyện thế này tất yếu sẽ xảy ra.

- Kim Taehyung sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy đâu. – Im Joram nói tiếp.

Tôi gật khẽ mái đầu đồng tình. Nhưng tạm thời hắn khó mà tìm ra tôi đang ở đâu. Hơn nữa, Im Joram là cảnh sát, một kẻ phạm tội như Taehyung sẽ không muốn day dưa vào.

Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro