Chương 24: Tay trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả:

..//..

– Anh biết tôi đang muốn giết anh, phải không? – Tôi đanh mặt hỏi.

Dáng hắn gầy vẫn ngồi yên bất động, bàn tay phải mơn lấy lớp vải băng trên cánh tay trái. Rất lâu, hắn nói khẽ:

– Có những việc còn đáng sợ hơn cái chết, em hiểu mà.

Tôi bật cười, hai giọt lệ đắng theo đó tuôn rơi. Hắn luôn nghĩ là tôi hiểu mọi thứ, nhưng cơ bản tôi chẳng thể hiểu bất cứ chuyện gì. Ngay cả lúc này đây, câu nói kia hàm ý cái chết của một kiếp người còn nhẹ hơn sự giận dữ của tôi, tôi vẫn không mảy may gì cảm nhận được sự thống khổ trong tình yêu đó.

– Anh biết không Kim Taehyung? – Tôi nghiêm giọng hỏi, khi nước mắt vẫn đẫm nhòe – Đối với tôi, việc đáng sợ hơn cái chết chính là đã đem loài rắn độc như anh về nhà.

Taehyung lặng người cúi đầu xuống, rồi như uất ức điều gì hắn liền dụng sức xoay đầu nhìn lấy tôi, chuyển động mạnh đó khiến vết thương bị động, hắn phải ho lên một tràn vật vã.

Tôi lùi đi và cũng kéo theo chiếc xe lăn, để nó dừng lại ở một vị trí an toàn mới bước lên phía trước, nhìn thẳng vào Taehyung:

– Anh là thứ tầm gửi đáng ghê tởm. Anh sống bám vào gia đình tôi rồi từng ngày từng giờ hủy hoại mái ấm đó.

Taehyung nhíu lại đôi mày, trong bất mãn hồi đáp ánh nhìn của tôi. Tôi mỉm cười bất cần:

– Bây giờ anh có địa vị, có quyền thế. Nhưng nên nhớ, tầm gửi sẽ chẳng thể tiếp tục sống nếu vật chủ của nó không còn tồn tại. Kết cục của anh rồi cũng sẽ héo tàn như thứ cỏ vô hồn đó. Nên tôi sẽ không để tay mình lấm bẩn bởi những kẻ như anh.

Cuộc đời thanh cao của tôi đã một lần trót vươn tay xuống vũng bùn, cưu mang con người lang thang không nơi nương tựa. Sai lầm ấy đã phải chịu cái giá quá đắc. Tôi sẽ không vì con người đó mà mắc sai lầm thêm một lần. Giết hắn, hoàn toàn không đáng.

Im Joram cùng bà quản gia đi tới, trước khi hòa bước chân cùng họ, tôi nói:

– Anh hãy về nhà để nhận những gì thuộc về anh.

Taehyung lẳng lặng nhìn theo, tôi bất chấp để Im Joram quàng tay qua vai mình. Trong giây phút này, tôi cần một điểm tựa để có thể trụ vững trên đôi chân. Tất cả người thân đã mất, Jeon Jungkook hoàn toàn trơ trọi trên cõi đời.

Khi xe của Taehyung dừng lại trước cổng Jeon gia, tôi đã đứng tại đó chờ đợi hắn. Taehyung không tiện bước xuống xe, tôi tự chủ động mở cửa ngay phía hắn ngồi.

– Tất cả chỗ này là vật dụng và quần áo của anh, làm ơn đem đi cho khuất mắt tôi.

Taehyung nhìn xuống ba thùng carton được xếp gọn ghẽ trước cổng nhà, rồi nâng hàng mi ngỡ ngàng vào tôi. Tôi sẽ không sợ hãi ánh nhìn đó nữa, thái độ dửng dưng xoay mặt đi:

– Biến khỏi cuộc đời của tôi, xin anh đấy.

Tôi dứt khoát bước vào sân, hững hờ khép dần cánh cổng. Taehyung vẫn còn kinh ngạc với đôi mắt mở tròn, toàn thân bất động.

Tiếng cạch vang lên khi hai cánh cổng chạm vào nhau, tôi và hắn lập tức cách chia qua một hàng song sắt. Chấm dứt tất cả rồi, hai cuộc đời vốn dĩ quá khác nhau thì ngay từ đầu đừng nên đến với nhau.

– Jung... Khụ! Khụ... Kook?

Vì quá sững sờ mà Taehyung không thể nói nên lời. Hắn nghĩ rằng Jungkook cô thế không thể đuổi hắn ra khỏi Jeon gia ư? Tôi đã làm đấy, và bất chấp móng vuốt dài của hắn có vươn tới hay không. Jeon gia là của tôi, kẻ họ Kim chỉ là một tên cướp chiếm đoạt. Và đây chỉ là khởi đầu trước khi tôi tống hắn vào tù.

Khóa chốt cổng, tôi xoay người bước vào nhà, không còn vướng bận gì nữa.

Nhưng có thật là chẳng vướng bận không? Khi vừa bước lên lầu, tôi lại ngập ngừng tiến ra đại sảnh. Như sự níu kéo vô hình, tôi kín đáo vén nhẹ một mảnh rèm che, đưa ánh mắt phẳng lặng trông ra ngoài.

Taehyung vẫn ngồi thất thần, đôi mắt kia như chưa một lần chớp, nhìn theo hướng đi của tôi. Hắn đừng oán trách sự phũ phàng này, khi con người quá tổn thương thì tức khắc hành động sẽ giá lạnh để tự bảo vệ bản thân. Hắn đừng mong có thể giam giữ tôi nữa, kể từ bây giờ, tôi sẽ chiến đấu vì công lý cho đến hơi thở cuối cùng.

Nửa canh giờ trôi qua, tôi vẫn kiên nhẫn âm thầm trông ra cổng. Rốt cuộc thì Taehyung cũng phải chấp nhận hắn không còn thuộc về nơi này. Không biết thời gian trôi bao lâu nữa, khi đôi chân tôi đã mỏi nhừ, hai viên trợ lý mới lay chút động tĩnh, khiên ba thùng carton vào cốp xe. Từ từ, chiếc Porsche chuyển bánh, rời xa ngôi biệt thự.

Chiếc xe khuất dần, toàn thân tôi kiệt quệ, trượt người xuống chân tường, từ đâu nước mắt rơi dài không tiếng nấc.

Taehyung đã đi rồi. Sẽ không có cơ hội quay lại nữa.

Tại sao lại đau quá. Đến khó thở.

Đêm đó tôi không hề chợp mắt, đôi ngươi luôn mở tròn trông lên trần nhà. Trời khuya tĩnh lặng khiến tâm hồn tĩnh lặng, chợt nhận ra căn phòng lạnh lẽo quá.

Chiếc giường rộng trống đi một người, tôi vẫn theo thói quen nằm vào một góc. Nửa bên kia, chừa lại để chờ đợi ai?

.

.

Mấy hôm sau Im Joram giới thiệu cho tôi ông Choi YeSeul – vị luật sư có tiếng trong vùng, so với khoản quan hệ với chính quyền y quả là có mối giao hảo tốt. Jeon gia có luật sư riêng, nhưng tôi không lấy gì làm chắc chắn là ông ta không bị Taehyung mua chuộc. Hắn đã nắm quyền tại Jeon gia quá lâu, tôi không còn tin tưởng vào bất cứ ai phục vụ cho gia đình nữa.

Trong lúc chờ vị luật sư xem xét hồ sơ, Im Joram nói:

– Nghe nói hôm qua Taehyung lại phải phẫu thuật, vết thương hình như không có chuyển biến tốt.

Tất nhiên là tôi động tâm, bởi cái tên Kim Taehyung sẽ ám ảnh tôi đến cuối cuộc đời là điều không thể tránh khỏi. Nhưng tôi có quyền lựa chọn không bận lòng đến.

Thấy tôi im lặng, Im Joram tiếp tục dò hỏi:

– Từ hôm ấy, cậu chưa một lần tới thăm Taehyung?

Tôi lắc đầu qua loa, Im Joram lại nói:

– Thật lòng thì, hắn cũng có lòng cứu ba của cậu...

– Im Joram! – Tôi cắt ngang – Ba tôi đã mất rồi, đó là được cứu ư?

Thái độ tôi khá gay gắt, Im Joram đành thở dài. Y luôn dò hỏi như thế để ước đoán phản ứng của tôi với Taehyung. Tôi biết y có ý tốt, muốn tôi tránh xa con người đó. Nhưng chia sẻ cảm xúc về Taehyung cho một người khác, tôi làm không được. Tình yêu rốt cuộc vẫn là muốn chôn giấu trong lòng.

Thật may vị luật sư đã quay lại, phá tan bầu khí nặng nề giữa hai chúng tôi.

– Cậu Jungkook, đây là toàn bộ số tài sản mà cậu đang sở hữu ư?

Tôi gật đầu, cảm giác đó không phải là một tin tức tốt lành. Vị luật sư rất nhanh liền giải đáp:

– Tôi xin lỗi phải nói điều này. Nếu ly hôn với ông Kim Taehyung, cái mà cậu nhận được, chính là hai bàn tay trắng.

Tôi vô cùng kinh ngạc: – Tay, tay trắng?

Im Joram cũng không khỏi bất ngờ:

– Có nhầm lẫn không? Cậu ấy từng là Giám đốc Jeon gia, nắm hơn 40% cổ phần của công ty đó.

Vị luật sư mỉm cười:

– Cảnh sát Im cũng nói là "từng" mà, có nghĩa bây giờ không còn nữa. Hiện tại Kim Taehyung mới là người nắm số cổ phần cao nhất công ty.

Tôi rối bời lên:

– Đúng là tôi có chuyển nhượng cổ phần cho Taehyung, nhưng chỉ là phần của tôi. Sau khi cha mất, cổ phần của ông ấy do tôi thừa hưởng chứ? Ít nhất tôi cũng phải có 40% cổ phiếu trong công ty.

Vị luật sư gật đầu: – Đúng là vậy. Nhưng cách đây không lâu cậu Jungkook đã chuyển luôn số ấy cho Kim Taehyung rồi.

Tôi sững sờ đến mắt miệng mở tròn, vội vàng giật lấy tập hồ sơ từ tay luật sư. Thật không thể tin vào mắt mình khi chính chữ ký của tôi in rõ trên trang giấy trắng.

– Có lẽ nào là giả mạo? – Im Joram hoài nghi.

Vị luật sư nhún vai:

– Tôi không thấy dấu hiệu khả nghi từ chữ ký này, nó xác thực là của cậu Jungkook. Hơn nữa, sau đó không lâu, cũng chính cậu Jeon đã ký giấy thế chấp ngôi biệt thự cho ngân hàng, toàn bộ số tiền vay mượn được dùng để phát triển Jeon gia.

Tôi thêm một lần sửng sốt:

– Tôi thế chấp nhà của mình bao giờ?

Tâm trí quá hỗn loạn, tôi lật tung xấp tài liệu lên, đối chiếu với tất cả chữ ký trước đó. Rõ ràng tôi chỉ chuyển nhượng cho Taehyung số cổ phần của mình, để hắn có đủ thẩm quyền ngồi vị trí Giám đốc. Vì chuyện ấy ba ba đã đánh tôi, nên sau này tôi không đụng chạm gì tới số cổ phần của cha khi được thừa hưởng. Còn về vụ ngôi biệt thự thì càng vô lý. Tôi có thiếu thốn gì đâu mà phải thế chấp chính nơi ở của mình?

Xem qua xem lại, lật tới lật lui, bàn tay run rẩy của tôi bất giác dừng lại.

Trong mớ giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, có một chữ ký khác lạ hơn những chữ ký khác. Ở nét cuối, thay vì đá lên một đường dài, nó lại uốn cong một hình trái tim thật nhỏ.

Tim tôi đập trật đi một nhịp, hơi thở gấp gáp nghẹn ngào. Tôi nhớ rồi, đã nhớ rồi...

Sau khi cha mất, ba ba phải vào viện điều dưỡng, tôi hoàn toàn suy sụp và sống với tinh thần phụ thuộc vào Taehyung. Thời điểm đó hắn muốn phát triển công ty, ngày nào cũng về bàn chuyện với tôi. Tôi không có tâm trí vào những chuyện đó, hắn nói gì cũng nghe, đưa gì cũng ký, hoàn toàn phó mặc mọi việc.

Chính vì phải ký quá nhiều, thông qua đủ giấy tờ thủ tục, tôi chán chường nên quyết định giao lại mọi thứ cho Taehyung. Chính tay tôi đã đặt bút ký vào tờ đơn chuyển nhượng này, còn vẽ một hình trái tim để đánh dấu sự tin tưởng yêu thương. Tôi ký với một niềm tin mãnh liệt, ký mà không phân định mình đã trao đi thứ gì, bởi vì tôi đã quá say đắm khi sống cạnh Taehyung.

Thật sự, chính tôi đã hiến dâng tất cả cho hắn.

Đỗ gục người xuồng, đôi mắt tôi vô thần bất định, miệng mở tròn nấc từng luồng không khí. Tôi đã trao cho Taehyung cả cuộc đời và sự nghiệp, trao tất cả cổ phần, trao luôn căn nhà đang sống, để thuận lòng hắn phát triển công ty. Là chính tay tôi phá hủy đi tài sản một đời cha tôi gầy dựng.

– Hức! ức... – Những tiếng nấc nghẹn ngào không thể xóa đi tội lỗi của một kẻ si tình ngây dại. Tôi là đứa con bất hiếu, là kẻ ngu ngốc nhất trần đời.

Nhìn biểu hiện suy sụp của tôi, vị luật sư và Im Joram đã phần nào hiểu được những chữ ký kia có phải là giả mạo hay không. Thở dài một tiếng, vị luật sư nói:

– Hiện cậu Jungkook không còn cổ phần ở công ty, trong khi ngôi biệt thự lại đứng tên cậu, cho nên, nếu Kim Taehyung không thừa nhận trách nhiệm, thì cậu sẽ phải chịu toàn bộ số nợ này.

Im Joram bất mãn: – Nhưng người sử dụng số tiền là Kim Taehyung.

Vị luật sư nói: – Luật pháp chỉ biết ai là người ký tên thế chấp, họ sẽ chẳng quan tâm sau khi ký mượn, cậu Jungkook đưa số tiền đó cho ai.

Người luật sư đưa tiếp một mẫu giấy ra trước mắt tôi:

– Thật ra cũng không hẳn tay trắng. Năm ngoái Kim Taehyung đã mua cho cậu Jungkook một chiếc Porsche, và nó được đứng tên của cậu.

Im Joram nhấn giọng: – Một chiếc Porsche đổi cả Jeon gia ư?

Vị luật sư cũng đồng tình đó là một sự đổi chát khập khiễng, ông kết luận:

– Cho nên cậu Jungkook cần cân nhắc thật kỹ, ly hôn với Kim Taehyung lúc này đồng nghĩa với việc sẽ mất tất cả, chưa kể là một khoản nợ không nhỏ.

Tôi lặng người trên ghế, tâm trạng u sầu thảm hại. Mất tất cả ư? Là bị cướp mất hay chính bản thân khờ dại hai tay dâng cho người khác? Tôi đã trao mọi thứ mình có cho Taehyung không chút nghi ngờ, tình yêu càng nặng thì tan vỡ càng đau.

Thế chấp ngôi biệt thự, nếu không còn cổ phần thì tôi lấy gì mà trả món nợ đó? Công ty của tôi, ngôi nhà của tôi, gia đình của tôi... chẳng còn gì cả, mọi thứ đã thuộc về Taehyung.

– Cứ tiến hành thủ tục li dị cho tôi! – Tôi vẫn quả quyết.

– Jungkook? – Im Joram gọi lớn tên tôi ngăn cản.

Tôi không chút nao lòng:

– Những gì còn có thể nhận, tôi sẽ nhận. Trong mớ tàn tích của cuộc hôn nhân này, tôi không hy vọng tìm kiếm được gì hữu ích. Chỉ cần cắt đứt quan hệ với Taehyung là tôi sẽ không phải tổn thương nữa.

Tôi biết con đường này lắm chông gai, nhưng Taehyung không thể cứ ôm trọn những gì hắn cướp lấy. Tội ác của hắn sẽ có lúc bị vạch trần, và tôi sẽ là người tiễn hắn vào đúng nơi hắn phải trả giá cho điều đã gây ra.

Vị luật sư xem xét thủ tục xong, liếc nhìn tôi:

– Cậu đã cân nhắc kỹ trước khi ký vào lá đơn ly dị này?

Tôi cứng cỏi gật đầu. Vị luật sư nói tiếp:

– Văn phòng chúng tôi sẽ gửi đơn này cho ông Kim, hiện ông Kim đang ở địa chỉ nào?

Tôi ngập ngừng suy tư, cuối cùng hồi đáp:

– Gửi vào bệnh viện, phòng 0908.

*

* *

Những ngày gần đây tôi đặc biệt thân thiết với Im Joram, có thể xem y là người đàn ông thứ tư trong đời mà tôi đặt niềm tin vậy, sau Park Kyu, Ryang Kyo và Taehyung. Trong mối quan hệ nhỏ bé của mình, tôi không còn đủ dũng khí để tiếp tục rơi vào vũng lầy tình yêu. Có thể Im Joram là người tốt, có bản lĩnh, kiên cường, rất đáng để tôi thêm một lần nương tựa. Nhưng tiếc thay mọi thứ đã quá muộn màng khi tôi gặp lại y, mọi cảm xúc của bản thân tôi đã trao hết cho Taehyung rồi, nên giờ đây thân xác chỉ là thứ trơ lạnh có thể di động được.

Không đếm được bao nhiêu lần Im Joram lặp lại lời hứa hẹn, rằng tình cảm từ thuở học sinh cho đến giờ vẫn nguyên vẹn theo thời gian. Tất nhiên ai cũng vui vẻ hạnh phúc khi có người chân thật yêu mến mình, nhưng nếu diễm phúc đó dành cho tôi, thì tôi đã không bị Park Kyu và Taehyung lừa dối.

Thế cho nên, cả theo tình và lý, tôi đành để Im Joram thất vọng vậy.

Im Joram kiên trì chứng tỏ tấm lòng, dù tôi nói có thể về nhà bằng taxi, y vẫn quyết đưa đón tôi như một tiểu hoàng tử.

Suốt đoạn đường tôi không lên tiếng, tâm tư cứ nghĩ mãi về lá đơn ly hôn, hy vọng vị luật sư chuyển cho Taehyung càng sớm càng tốt. Tôi biết mình không đủ mạnh mẽ khi sống thiếu hắn, người đã bên cạnh tôi hơn hai mươi năm dài, nhưng có những chuyện dù dám hay không cũng buộc phải buông xuống.

Chưa nói đến việc tổn thương tinh thần, trước mắt là làm thế nào để tự lo cho bản thân. Nếu không có công ty, tôi biết sinh sống bằng cái gì? Tự lập cơ nghiệp riêng? Cha tôi chưa bao giờ tin vào khả năng đó của con trai, và tôi cũng vậy. Thế thì đi làm thuê? Càng bất khả thi với sức khỏe yếu ớt và bản tính không thích cúi đầu.

Thở dài một hơi, rốt cuộc là bế tắc.

Thôi thì hiện trong tài khoản còn bao nhiêu thì cứ dùng bấy nhiêu vậy. Một cậu ấm khi buộc phải đứng trên đôi chân của mình quả là gian nan.

Lúc tôi vừa về đến nhà cũng là khi ông Jong Hyang, người làm vườn của Jeon gia, tay xách nách mang bao nhiêu là thứ lỉnh kỉnh, chuẩn bị bước ra cổng. Trông thấy thế, tôi tức thì ngạc nhiên pha lẫn sững sờ. Ông Jong Hyang đã làm việc cho Jeon gia hơn bốn mươi năm, coi như là gắn bó cả một đời, không lẽ trong bối cảnh thế này không lại muốn bỏ tôi mà đi?

– Ông... đi đâu vậy? – Tôi e dè cất tiếng hỏi.

Ông Jong Hyang cúi đầu, nắm chặt mớ hành lý.

Tôi càng động tâm:

– Có phải tôi đã hành động gì không đúng khiến ông phật lòng? Ba ba tôi vừa mới mất, ông không thể bỏ tôi mà đi được.

– Không phải đâu cậu chủ... – Ông Jong Hyang liền phân trần – Tôi đã hứa với lão gia là làm việc cho Jeon gia suốt cuộc đời, trừ khi cậu chủ đuổi chứ tôi nào dám bỏ việc?

– Vậy ông muốn đi đâu?

Ông Jong Hyang ngập ngừng, đầu cúi gằm không quyết. Hồi lâu, ông khe khẽ nhìn tôi, hạ giọng:

– Cậu chủ, tôi đến bệnh viện chăm sóc cho Taehyung...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro