Chương 25: Anh đã làm rất nhiều... nhưng em không hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Tôi lặng người đi, ánh mắt vội vàng né tránh cái nhìn của ông Jong Hyang.

Ông liền nói:

– Tôi biết cậu chủ đang có mâu thuẫn với Taehyung, tôi cũng biết mình làm việc cho Jeon gia thì phải nghe lời cậu chủ. Nhưng, Taehyung đã hai lần phải phẫu thuật rồi, cậu ấy rất cần được chăm sóc. Bị thương nặng như vậy mà chỉ có một mình trong bệnh viện, cậu chủ không cảm thấy rất đáng thương sao?

Tôi trầm ngâm không hồi đáp, răng cắn nhẹ vào vành môi, mắt thấy hoen cay. Từ ngày vụ tai nạn xảy ra, tôi chưa bao giờ quan tâm đến vết thương của Taehyung cả, có những lúc còn nguyền rủa hắn đừng tồn tại thêm giây phút nào. Ông Jong Hyang đã nhắc cho tôi nhớ, Taehyung là đứa trẻ mồ côi, và tôi chính là người thân duy nhất của hắn.

Nếu Taehyung là đáng thương, thì những hành động của tôi là đáng trách? Taehyung đã cướp tất cả từ tôi, tôi mất tất cả vào tay hắn, vậy mà tôi phải có trách nhiệm xót xa cho hắn ư? Lời hờn dỗi của ông Jong Hyang thật sự tôi không thấm nghiệm được. Ông Jong Hyang thương Taehyung từ ngày đầu hắn vào ở chung căn chòi phía sau vườn, ông xem hắn như con nuôi, chính vì thế mới nhất nhất tuân lời hắn giam giữ tôi suốt thời gian dài.

Tôi không có thói quen ép buộc người khác, chỉ thở dài rồi đi vào nhà. Ông Jong Hyang ngập ngừng bước ra cổng, rồi phân vân nói vọng vào:

– Khi nào Taehyung xuất viện, tôi sẽ về lại Jeon gia, xin cậu chủ thứ lỗi.

Im Joram nhìn theo ông Jong Hyang, nhận xét:

– Xem ra Taehyung rất được lòng người ăn kẻ ở trong Jeon gia.

Tôi không thể phủ nhận. Ngay cả bà quản gia cho đến giờ cũng không hoàn toàn tin lời tôi, vẫn hy vọng gì đó vào việc Taehyung không giết hại ông bà chủ. Hắn lạnh lùng cay nghiệt như thế mà chiếm trọn niềm tin của người khác, quả là kỳ tích. Có thể Taehyung vốn dĩ cũng từng là một người giúp việc của Jeon gia, nên họ có sự đồng cảm?

Im Joram muốn nán lại một chút, tôi cũng muốn giữ y lại dùng một bữa cơm, xem là cảm ơn thời gian qua y nhiệt tình giúp đỡ.

– Thật ra nếu Taehyung bị kết tội, cậu hoàn toàn có thể lấy lại số cổ phần ở Jeon gia. – Im Joram xét đoán.

Dù tôi kiên quyết ly hôn, kiên quyết khởi kiện Taehyung, thì cũng không có nghĩa tôi thoải mái nói về việc hắn bị kết tội. Thế nên, để tài này nên chấm dứt bằng cái thở dài.

Nhưng Im Joram lại nói tiếp:

– Đã có quyết định, ngay khi được xuất viện Taehyung sẽ bị tạm giam để hỗ trợ điều tra. Sau đó sẽ mở phiên tòa xét xử.

Mọi thứ nhanh đến vậy sao? Tôi ngạc nhiên:

– Anh đã thu thập đủ chứng cứ?

Im Joram gật đầu:

– Dưới sức ép của luật pháp, người tài xế taxi đã chịu ra làm chứng. Cảnh sát cũng đã tìm ra bãi phế liệu mà Taehyung thủ tiêu chiếc PJ. Bên phía bệnh viện đã lập bản báo cáo việc ông Jeon có sử dụng một lượng lớn Amphetamine, khiến tinh thần bất ổn dẫn đến tử vong. Mọi thứ coi như đã chỉ tội Taehyung rồi.

Sự thật càng phơi bày ra ánh sáng, tôi càng thấy bâng quơ hỗn loạn, hồi đáp vu vơ:

– Mọi người hẳn đã rất vất vả để tìm ra chứng cứ, cảnh sát quả thật tài giỏi.

Uống thêm một ngụm trà, Im Joram cẩn trọng gợi chuyện:

– Jungkook, trước phiên tòa, cậu, bà quản gia, và cả ông Jong Hyang phải ra làm chứng về những điều kỳ lạ xung quanh cái chết của ông Jeon.

– Ý của anh là chúng tôi đồng loạt kết tội Taehyung?

Im Joram gật đầu.

Tôi nghe tim mình đau nhói.

Tựa lưng vào salon, tôi đưa ánh nhìn mệt mỏi ra khoảng vườn vắng lặng. Ngôi biệt thự yên tĩnh như tờ, một chiếc lá rơi cũng trở nên khuấy động. Không có Taehyung, tôi như bị nuốt chửng trong không gian rộng lớn này, ngày qua ngày cô đơn hiu quạnh.

– Anh yên tâm, đối diện với chánh án, tôi sẽ nói sự thật.

Đó là quyết định khó khăn, cũng là quyết định duy nhất có thể chọn.

Đêm hôm ấy vẫn như bao đêm khác, tôi lặng lẽ nằm ở một bên giường, đưa mắt vô định trông lên trần nhà, thả hồn theo giấc ngủ không thể đến. Mỗi lúc cảm giác càng lạnh lẽo, chỗ trống bên cạnh càng giá băng hơn. Nhưng tôi không đắp chăn, như thể bản thân cũng đang dần giá lạnh để hòa nhập vào cái đơn lẻ hắt hiu này.

Bức ảnh cưới từ lâu luôn nằm ở góc giường, một cái với tay là có thể chạm đến. Tuy nhiên, tôi không hề chạm đến, bởi tận sâu trong thâm tâm tôi không hề muốn đối mặt với Taehyung. Tôi biết hắn gây nhiều tội ác, tình yêu hắn dành cho mình là sự hoài nghi, nhưng đâu đó bên cạnh mối hận là một xúc cảm thèm khát được gần gũi, yêu thương. Người ta nói, yêu càng đậm, hận càng sâu, mà hận càng sâu, thì càng yêu mãnh liệt. Có thể tôi đã rơi vào trạng thái ấy, và lối thoát ra vẫn còn ở nơi chốn mịt mờ.

Nhiều đêm không ngủ, dần dà cũng chẳng buồn ăn, tôi ốm đến mức mọi thứ khoác lên người đều trở nên quá rộng. Bữa sáng nhìn thấy tôi lơi nhơi phần điểm tâm, bà quản gia không khỏi giật mình với vẻ ngoài tiều tụy của một Jungkook luôn rạng ngời anh tuấn. Tôi biết mình đang hủy hoại chính bản thân, và tôi luôn như vậy mỗi khi bị suy sụp. Trước kia còn có Taehyung kề bên thúc ép uống thuốc, dùng cơm, giờ chỉ có một mình thì thể trạng yếu ớt của tôi coi như không hồi cứu vãn.

Sau một hồi thuyết giảng về câu chuyện giữ gìn sức khỏe mà tôi vẫn bỏ ngoài tai, bà quản gia đành bỏ cuộc trong việc khuyên giải. Tôi chẳng quan tâm bà bỏ đi đâu, chỉ biết một lúc sau thì từ ngoài cửa mang vào cho tôi một bức thư nhỏ.

Thư không ghi địa chỉ, cũng chẳng có dấu bưu điện, chứng tỏ là được gửi trực tiếp. Tôi bâng quơ rút từ trong ra một mảnh giấy, là lá đơn li hôn đã có chữ ký của tôi.

– Ai đưa cho bà cái này? – Tôi động tâm hỏi.

Bà quản gia lắc đầu: – Tôi thấy nó để sẵn trong hộp thư.

Tôi chẳng biết phải diễn tả như thế nào về tâm trạng hiện tại, là đớn đau tột cùng hay bi phẫn xót xa. Lá đơn trên tay bất giác run run theo cảm xúc của khổ chủ, mọi thứ mờ nhòe.

Bên cạnh chữ ký của tôi, ngay nơi mà Taehyung phải ký vào, hững hờ một dòng chữ:

"Anh yêu em".

Taehyung không ký, có nghĩa là không chấp nhận ly hôn. Hắn không cần gửi trả lại tôi ba tiếng ngọt ngào cạnh bên bút tích đánh dấu quyết định chấm dứt của tôi. Tình yêu đó là sự dối lừa, là vết dao tàn nhẫn khắc sâu thêm vào lòng thương tổn của người bị dối gạt.

Lòng tôi đột nhiên bùng lên lửa giận, tay vò nát tờ giấy vô tình. Không một chút đắn đo, tôi bước ra khỏi nhà, đón taxi, một mạch đi đến văn phòng luật sư Choi YeSeul. Sau khi lập lại kê khai trên một tờ đơn xin ly hôn khác, tôi dứt khoát ký vào, và một lần nữa gửi đến Taehyung. Nhưng lần này, chính tay tôi buộc hắn phải ký.

Mang theo lá đơn đến bệnh viện, dừng chân trước căn phòng số 0908, tôi bất giác trầm ngâm bất động. Kim Taehyung đang ở bên trong, người mà từng sở hữu chỗ trống trên chiếc giường hằng đêm tôi vẫn nằm, người mà thiết tha một vòng tay chân thật. Phải chấm dứt tất cả, hắn có biết tôi cũng rất đau?

Hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, tôi đanh nét mặt để tỏ ra mạnh mẽ, vặn nắm cửa, bước vào.

Người bên trong không nghe tiếng mở cửa, vẫn loay hoay tìm cách vén màn cửa sổ lên, có lẽ quá lâu phải ở trong bóng tối, giờ bước được xuống giường nên muốn tìm chút ánh ban mai.

Dáng người Taehyung trước nay cuồn cuộn cơ bắp, nay khoác trên người áo bệnh lại cảm giác quá gầy gò. So với lúc ở nghĩa trang, hắn bây giờ còn xanh xao gấp bội.

Tôi đứng lặng phía cửa không thốt lên lời nào, dõi theo Taehyung buộc dây màn lại rồi vất vả mở chốt cửa sổ. Hành động yếu ớt của một kẻ vừa trải qua phẫu thuật thật xót xa, như chúa tể sơn lâm ướt mèm thất thế. Tuy là vậy, vẻ lạnh lùng bình thản là một nét đặc trưng bất di bất dịch, trong mọi hoàn cảnh đều chẳng nở nụ cười.

Khi ánh nắng bên ngoài soi rọi vào, mang theo chút gió thoảng, Taehyung mới thấy hài lòng. Hắn xoay người lại, và tất nhiên, sẽ vô cùng bất ngờ.

– Jung... Kook...? – Nhìn sững vào tôi, Taehyung cao giọng.

Tôi đằng hắng cố tỏ ra lạnh lùng hơn hắn, trịnh trọng đóng cửa lại.

Đôi mắt Taehyung vẫn mở tròn. Hắn che giấu cảm xúc giỏi lắm, nhưng lần này, sự sững sờ không khuất lấp một li nào. Tôi hiểu biện đó, cũng giống như thái độ chua xót của bà quản gia sáng nay. Jungkook bây giờ chỉ là một thân xác khô gầy biết di chuyển, chứ không phải người vợ tuấn mỹ luôn vui cười trước mắt hắn. Mọi thứ đã thay đổi, tôi và Taehyung cũng thay đổi, chỉ là, thay đổi theo chiều hướng tồi tệ nhất.

Taehyung cố gắng bước nhanh lại gần tôi, hơi thở rất nặng nhọc, khóe môi hé nụ cười.

– Jungkook... Cuối cùng, em đã đến...

Taehyung cười ư? Hai mươi năm chung sống, hắn không cười quá ba lần, lạnh lùng như thế đấy. Hiện tại hắn lại cười, vì nghĩ rằng tôi đến thăm?

Thật phũ phàng khi đánh tan ảo tưởng đó, thăm nom kẻ giết cha mình, tôi làm không được. Tỏ rõ thái độ xa cách, tôi lấy ra tờ đơn, đưa thẳng đến trước mắt Taehyung, nhấn mạnh:

– Ký vào!

Taehyung trầm nét nhìn qua dòng chữ "Đơn xin ly hôn", rồi ánh mắt chuyển dần xuống chỗ trống mà hắn phải ký. Muốn tìm dòng chữ đáng ghét kia ư, thật tiếc là không có đâu. Chấm dứt cuộc tình oan nghiệt này, tôi không đùa.

– Ký vào cho tôi, ngay lập tức! Và đừng viết thêm những từ thừa thãi, hiểu chưa? – Tôi nói rõ từng chữ để chắc chắn Taehyung hiểu được tâm ý của mình.

Hắn không đón nhận tờ đơn, chỉ vươn đôi mắt nhìn tôi, cái nhìn xoáy tận tim gan, như đang chất chứa nhiều phẫn nộ. Tôi kiên quyết không rút tay về, cũng không né tránh ánh nhìn của hắn. Cả hai cứ thế đối mặt nhau, hoàn toàn không nhượng bộ.

Sau sự ngạc nhiên, nét mặt Taehyung liền chùng xuống vẻ lạnh lùng u ám như trước nay vẫn vậy. Hắn thở ra một hơi, bất giác hầm hầm lửa giận, giật mạnh tờ đơn từ tay tôi, trong giọng nói mang nhiều oán trách:

– Tại sao lại đối với anh như vậy? – Hắn đặt lời chất vấn khi nhìn thẳng vào tôi.

Chưa bao giờ Taehyung trừng mắt căm hận với tôi như hiện giờ, ánh mắt ấy không những rực lửa còn ẩn chứa sát khí hàn quang. Trong vô thức tôi phải chạnh lòng, hạ hàng mi xuống. Nhưng tại sao tôi lại cam chịu sự chất vấn khi người bị đối xử tệ bạt là tôi? Câu hỏi của Taehyung như thể tôi mới là kẻ ức hiếp hắn. Đã quyết đấu tranh thì không thể rụt đầu, tôi cố rướn người lên cứng cỏi:

– Chính tôi mới là người phải hỏi câu đó.

Taehyung gần như gầm gừ: – Vậy anh đã làm gì có lỗi với em, thử nói xem!

Ơ, chính hắn còn không hay biết bản thân đã làm những gì sao? Mưu sát anh Ryang Kyo, hãm hại cha tôi, ý đồ chiếm đoạt Jeon gia, mọi sự tính toán tàn độc như thế lại ngang tàn đặt câu hỏi "làm gì có lỗi với tôi"? Hắn khiến tôi bất ngờ đến ngây ngốc đấy.

Tuy nhiên, lần này quả thật Taehyung không hề che giấu cảm xúc giận dữ như mọi lần, cái bá khí của hắn còn nghi ngút hơn ngày cưỡng bức tôi. Không kiềm được vẻ bồn chồn, tôi buộc phải đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm một lối thoát an toàn, hoặc giả là có ai đó có thể ngăn cản Taehyung. Nhưng hắn không cho tôi thời gian, tiếp tục hỏi dồn:

– Em nói đi, bắt anh rời khỏi nhà, buộc anh phải ly hôn, anh đã làm gì để phải chịu sự dày vò này của em?

Taehyung tiến thêm một bước, tôi dè chừng lùi sát vào tường, mắt nhìn trân không thể chớp. Người làm lỗi là hắn, thế mà lại thịnh nộ hỏi tội tôi? Thật là phi lý khi tôi đang hành động vì chính nghĩa mà phải mang danh đi dày vò một tên cường bạo. Muốn phản kháng, mà tâm trí rối quẩn cả lên, tôi quát loạn:

– Anh đã giết rất nhiều người!

– Giết rất nhiều người? – Taehyung lặp lại lời kết tội của tôi rồi nhíu đôi mày căm hận – Em nghĩ rằng bọn chúng đáng được sống ư?

Tôi kinh ngạc tròn đôi mắt lên, bởi hình ảnh tàn độc của Taehyung gần như thể hiện tất cả qua sự phẫn uất hiện giờ. Hắn đối mặt trực diện với tôi, khoảng cách đủ để lời thì thầm cũng hóa ra thật rõ.

– Park Kyu bức hiếp em, còn xem chuyện đó như là một chiến công để đi rêu rao với người tình của hắn, loại người đó không đáng chết ư? Anh em nhà Shiram dùng cái chết của Park Kyu để kiếm tiền, anh hàng tháng vẫn cung phụng cho chúng, vậy mà bọn lòng tham vô đáy ấy vẫn đến tìm em, muốn gây đau khổ cho em, những loại người đó, không-đáng-chết-ư? Khụ... khụ...

Taehyung quát thẳng vào tôi, vì quá xúc động khiến vết thương nhói đau, hắn vội chống tay vào tường rồi ho lên vồn vã. Lồng ngực phập phồng của tôi gần như chạm vào vầng trán của hắn, khoảng cách thật gần để nghe rõ sự chân thật của nhau.

Lần đầu kể từ hai mươi năm quen biết, Taehyung nổi giận và lớn tiếng với tôi, còn có phần phẫn nộ, khác biệt hoàn toàn với vẻ trầm lặng bàng quan. Việc tôi muốn ly hôn tác động mạnh đến hắn thế ư? Hay chẳng qua chính bản thân hắn không hề thừa nhận đã làm điều sai trái.

Tôi hít thở sâu, nhấn giọng:

– Vậy còn anh Ryang Kyo, vì sao anh lại giết anh ấy?

Taehyung im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẫn chẳng chút nguôi ngoai cơn giận dữ.

– Ryang Kyo và Ryang Kyo, rồi lại Ryang Kyo, em ở với anh mà có giây phút nào thật lòng yêu anh?

Tôi như bị xúc phạm bởi lời nói hoài nghi. Tôi vì hắn mà cam đành cho đi tất cả, giờ lại nhận được câu hỏi có thật lòng yêu hay không? Bức bối, tôi tức thì cao giọng:

– Bởi vì anh Ryang Kyo thật lòng yêu tôi, còn anh thì không!

– Ngu dại!!! Khụ!Khụ!... – Taehyung quát lên rồi gập người ho vật vã, lùi liền ba bốn bước rồi chống tay lên thành giường, từ từ ngồi xuống.

Chẳng phải một lần tôi bị Taehyung cho là ngu ngốc, từ nhỏ cha ba ba vẫn bảo tôi là đứa cả tin, thế nên không việc gì phải phản kháng khi nghe hắn xét định. Nhưng suốt thời gian ở cạnh anh Ryang Kyo, tôi chưa hối hận giây phút nào, dù là sự thất vọng nhỏ nhặt nhất. Tôi tin rằng, điều ngốc nghếch nhất của mình chính bởi đã đặt trọn tình yêu vào Taehyung, khi thật chất trong thâm tâm hắn chưa hề tin tưởng vào tình yêu đó.

Đợi cơn ho dịu xuống, Taehyung trầm giọng:

– Ryang Kyo không yêu em, chưa bao giờ hắn yêu em.

Tôi hất mặt: – Sao tôi phải tin anh? Người là do anh giết, muốn nói gì chẳng được?

Taehyung lắc nhẹ mái đầu, nâng ánh nhìn thương hại vào tôi:

– Em nghĩ Ryang Kyo sang Mỹ là để du học? Em nghĩ một sinh viên đang làm luận án tốt nghiệp ở ngôi trường danh giá, lại dám lơ là quay về đây chỉ vì thăm em?

Tôi nhíu đôi mày không hiểu, Taehyung càng sắc lạnh hơn:

– Ryang Kyo dám về đây trong giai đoạn đó, bởi người phải làm luận án tốt nghiệp không phải là hắn, mà là người tình của hắn. Ryang Kyo sang Mỹ bốn trăm dài chỉ để được ở cạnh người hắn yêu thôi.

Tôi sững sờ kinh ngạc, những tưởng lời Taehyung thoáng qua như tiếng sét đánh ầm. Không thể nào tiêu hóa nổi, tôi lắc mạnh mái đầu bác bỏ:

– Anh thật xấu xa khi bịa đặt những điều tệ hại về anh Ryang Kyo.

Taehyung lườm đôi mắt, môi vẽ lên nụ cười không trọn vẹn, một kiểu cười với hắn là hàm ý khinh hờn:

– Em biết tại sao chỉ với một cái va chạm nhẹ, Ryang Kyo đã lạc tay lái mà lao xuống vực không?

Tôi không thể thốt lên lời nào. Câu nói đó, lẽ đâu, Taehyung đã ngụ ý thừa nhận cố tình giết anh Ryang Kyo? Rằng hắn thật sự đã lái xe đâm vào xe anh Ryang Kyo trước bờ vực thẳm? Tôi căn đôi mắt ráo hoảnh của mình, chờ đợi lời giải đáp của Taehyung.

Hắn nói về cái chết nhẹ như sợi chỉ hồng, không một chút thương xót:

– Bởi vì khi đó, Ryang Kyo đang mải nói chuyện điện thoại với người tình.

– Im đi!! – Tôi hét lên, đã quá sức chịu đựng với con người này – Những điều anh nói chỉ khiến tôi thêm hận anh thôi!!

Thổn thức ngổn ngang, tôi trượt người xuống chân tường, đau đớn gục mặt vào đầu gối. Anh Ryang Kyo là người duy nhất không lừa dối tôi trên thế gian tồi tệ này, đó là niềm tin cuối cùng tôi bám víu, Taehyung không thể phá vỡ bằng những lời bịa đặt. Tôi làm sao có thể chấp nhận tình yêu của mình đối với ai cũng là điều ngu muội.

Taehyung vẫn lạnh tanh ngồi trên giường bệnh, giọng trầm ngâm:

– Đó là lý do anh không nói sự thật với em. Jungkook à, khi đã yêu một ai em luôn tin tưởng người đó đến mù quáng. Anh sợ rằng nếu hiểu rõ về Ryang Kyo, em sẽ không chịu nổi sự đau khổ mà tìm đến cái chết.

Tôi không muốn nghe, tiếp tục hét lên cho vơi đi phẫn uất:

– Dối trá!! Anh giết anh Ryang Kyo là vì tôi quyết định trao tất cả Jeon gia cho anh ấy. Anh giết cha tôi, đầu độc ba ba tôi cũng là vì lý do đó. Ngay từ đầu anh đã muốn đoạt chiếm Jeon gia!! Anh là thứ vô ơn bội nghĩa!

Taehyung như bị sốc, trơ người bất động nhìn thẳng vào tôi. Mặc tôi tức tưởi với mối hận của mình, hắn vẫn chỉ ngồi nhìn trong im lặng. Ánh mắt đó, như thể tôi là một sinh linh lạ lẫm hắn chưa gặp bao giờ.

Khi tôi đã bình tĩnh hơn, hơi thở không còn ngắt quãng nghẹn ngào, Taehyung chậm rãi lên tiếng:

– Em nghĩ về anh như vậy ư, Jungkook?

Sự thất vọng hắn không che dấu, vẻ lạnh lùng chuyển dần sang bi thương. Hắn nhíu lại đôi chân mày, mặt cúi gằm u ám, môi hé nụ cười, chua chát.

– Thì ra là vậy... Kim Taehyung trong suy nghĩ của Jeon Jungkook, là một kẻ tồi tệ như vậy...

Taehyung thì thầm chỉ để chính hắn nghe, toàn thân thẫn thờ mênh mang bất tận. Chưa bao giờ tôi thấy Taehyung mơ hồ như thế, tựa kẻ mất hồn để lý trí mặc sức trôi. Nét lạnh lùng tuy không thay đổi, nhưng xen lẫn vào đó là niềm thất vọng buông xuôi, không còn sức sống.

Tôi không biết phải tiếp tục hành xử thế nào trước một Taehyung quá đỗi lạ lùng, đành bó gối ngồi yên dưới chân tường giá lạnh. Hai con người từng gần gũi thiết tha, mặn nồng đưa hai tâm hồn hòa làm một, giờ đây mỗi người đã ở hai phương trời, chung một phòng mà vẫn nghe xa cách. Những thân thương còn sót lại chỉ tồn tại trong kỷ niệm mà thôi.

Đến lúc mặt trời đứng bóng, đưa cái nắng hanh oi ả vào phòng, Taehyung lay nhẹ đôi mi, dịu dàng lời nói:

– Anh đã làm rất nhiều... nhưng em không hạnh phúc. Rốt cuộc thì, anh phải làm gì để em được hạnh phúc, Jungkook?

Tôi cũng chuyển động chân mình, từ từ đứng dậy. Không còn giận hờn gay gắt, phẫn nộ oán than, tâm trí bình tĩnh đến lạnh lùng:

– Giải thoát cho tôi và trả lại tất cả những gì thuộc về tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro