Chương 29: Tôi muốn từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Tôi từ lúc sinh ra đã mang danh cậu ấm, cơ bản thì cho tới hiện tại vẫn chưa từng bị đối xử ghẻ lạnh đến vậy. Không, phải nói là bị coi thường quá mức. Tôi thế này lại bị người khác đóng rầm cánh cổng trước mặt mình? Hậm hực đến cắn mạnh vào môi, tôi hất giọng trước khi trở vào trong xe.

– Một mình ở với hai y tá nam, anh không ký vào đơn ly hôn thì có ngày tôi kiện anh ra tòa vì tội thông gian!

Không quan tâm Taehyung sững sờ xoay đầu nhìn, tôi tức tối nhấn ga thật mạnh, băng băng lao xe trên đường cao tốc mặc cái đầu quay vòng choáng váng. Nỗi hận thấm sâu vào tim, mà sự giận dữ thì cứ vẩn vơ nơi cuống họng, như bị ngậm cục tức đến phát điên. Taehyung bỏ mặc tôi để đi vào nhà, bên trong thì có hai thanh niên dịu dàng "chăm sóc đặc biệt". Tôi chưa bao giờ trải qua cái cảm giác thiếu đốt trong lòng như thế này, đến mức miệng phải thở dốc lên, lồng ngực muốn nổ tung vỡ vụn.

Chạy theo cảm xúc điên cuồng, tôi nhấn ga lại vô thức nhấn sâu hơn nữa. Taehyung chán ghét tôi, ghẻ lạnh với tôi, không muốn tiếp chuyện với tôi, xoay lưng với tôi, đóng cửa trước mắt tôi, ở với người đàn ông khác... A!!! Tâm tư tôi gào thét thịnh nộ, hơi thở như có hàng tấn uất ức nén chặt lại.

Trước mắt mọi thứ dần trắng xóa đi, hai tay bắt đầu run lạnh. Tôi giật mình nhận ra sức chịu đựng của tinh thần đã vượt quá giới hạn, cơ ngực bắt đầu thắt mạnh. Sự sợ hãi sẽ bị co giật khiến tôi hoảng loạn hơn. Lẽ ra tôi nên dùng thanh socola đó, huyết áp hiện giờ cứ tụt dốc không phanh, càng lúc càng thấy lạnh.

Tin!! Tin!!...

Còi xe vang lên chát chúa, tôi hớt hải nhận ra mình đã chạy sai làn đường, và lấn tuyến sang chiều đi bên kia. Hồn phách tôi vụt bay không dấu vết, hai tay chỉ biết xoay loạn vô lăng, cố gắng trở lại làn đường trong nhanh nhất có thể.

Nhưng phía sau lại một chiếc ô tô khác vụt lên, còn phía trước thì chiếc xe tải đang chầm đâm tới, tôi kẹt giữa làn đường, như con cá nhỏ sẽ bị nghiền nát trong tíc tắc.

Không còn sự lựa chọn, tôi nhắm tịt mắt, nhấn ga lao thẳng sang lề bên kia. Tôi biết đó là hành động cuối cùng vớt vát cho sinh mạng, bất kể chiếc xe nào tiếp tục trờ lên thì vụ tai nạn kinh hoàng sẽ xảy đến cấp kì.

Két... Két!!!!!!!

Chiếc Porsche như quả bom nổ chậm lao đến trụ điện bên kia đường, chỉ cách một li tấc, liền ngừng lại. Ngòi nổ vụt tắt.

Tin!! Tin!!

– Ya!! Đi đứng kiểu gì thế hả? Muốn chết sao?

Người tài xế kia vì quá bức xúc mà kéo cửa kính xuống, mắng nhiếc xối xả vào tôi. Ở trong chiếc hộp kín của mình, tôi không thể nghe được, chỉ lờ mờ đoán qua khẩu ngữ cũng mường tượng ông ta tức giận như thế nào.

Tôi vẫn ngồi yên bất động, liên hồi nuốt những giọt nước miếng khô đắng, mắt mở trừng, miệng há tròn để thở. Một chút thôi, chỉ một chút thôi, tôi sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy thế giới này.

Rất lâu sau tinh thần vẫn không ổn định lại, tay chân run rẩy không dám đụng chạm đến vô lăng. Tôi bước ra khỏi xe, hai mắt vô thần nhìn trân trối vào khoảng cách giữa đầu xe và trụ điện mỏng như lá cỏ, cũng mỏng như sinh mạng của tôi trong ít phút trước.

Trên đường cao tốc hàng loạt chiếc ô tô vẫn vù vù vụt qua, riêng tôi đứng một mình bên lề bất động. Mọi thứ trong đầu trống rỗng. Ra cảm giác đối diện với tử thần là vậy, linh hồn cứ chơi vơi, không dám tin chính mình vẫn còn đang thở.

Từ từ ngồi xổm xuống, co người sát cạnh chiếc Porsche, sự sợ hãi dâng trào đỉnh điểm. Lẽ ra mọi thứ đã qua, tôi hiện đã an toàn, sẽ không có chiếc xe nào lao đến nghiền nát tôi nữa, nhưng, nỗi sợ lại chỉ có tăng mà không hề suy giảm. Sợ đến toát lạnh mồ hôi, sợ đến toàn thân run rẩy.

Một canh giờ trôi qua, tôi không hề thay đổi thế ngồi co rút, mặc con đường cao tốc vùn vụt xe chạy xuôi ngược. Rồi chiếc taxi mong chờ cũng xuất hiện, Im Joram bước xuống xe, hớt hải chạy đến.

– Jungkook, chuyện gì vậy? Sao lại bảo tôi bắt taxi đến đây? – Thấy gương mặt bơ phờ của tôi, Im Joram vô cùng lo lắng.

Tôi đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn y, thều thào:

– Tôi, tôi không chạy xe được...

– Chuyện gì vậy? – Im Joram đỡ tôi đứng dậy, hỏi dồn.

Tôi cũng không biết mình gặp phải vấn đề gì, chỉ thấy hoảng sợ và run rẩy. Tinh thần là một mối tơ vò mà tôi không sao cắt nghĩa nỗi. Gọi là xúc cảm mênh mang, ớn lạnh như chìm xuống đáy vực. Lẽ nào là do việc việc tụt huyết áp và hay chóng mặt suốt thời gian qua?

Nhưng tôi là một thanh niên chưa chạm mốc ba mươi, vốn dĩ được chăm sóc tốt, hà cớ gì cả sức khỏe và tinh thần đều suy kiệt đến như vậy? Có gì đó đang diễn ra trong cơ thể tôi, rất bất thường, tôi dần cảm nhận được. Nó khiến lực sống của tôi suy sụp, không một sức đề kháng với bất kỳ tác động nào, như một con tàu rỗng tuếch lạc khỏi đường ray, chỉ một cái va chạm nhẹ là vỡ ra tung tóe.

Là một căn bệnh nan y, phải chăng?

Tôi kinh hãi khi nghĩ đến điều đó. Giọt máu cuối cùng của Jeon gia sẽ kết thúc như vậy sao? Tự dọa mình trong vòng luẩn quẩn, tôi không nghe và cũng chẳng hồi đáp câu hỏi nào của Im Joram. Suốt cả chặng đường đưa tôi về, y nói gì đó mà tôi chỉ thấy lùng bùng bên tai.

Cuối cùng chiếc Porsche cũng dừng trước Jeon gia, Im Joram liền nghiêm giọng:

– Nghe tôi nói không Jungkook, cậu nên đi gặp bác sĩ!

Hai từ "bác sĩ" đánh vào tai, tôi liền bừng tỉnh:

– Không! Tôi vẫn khỏe mạnh, việc gì phải đến những chỗ đó?

Giận dữ để trốn tránh, tôi bước xuống xe, đi thẳng vào nhà. Cho dù cả cuộc đời là một bi kịch, tôi thà lực chọn tự kết liễu đời mình chứ không chấp nhận mắc phải bệnh nan y. Tôi ghét nằm dài trên giường bệnh ngày này qua tháng nọ giống như cha, ghét cảnh xung quanh là những y tá ra vào quản lý như ba ba. Tôi muốn bản thân luôn mạnh mẽ, ít nhất là cho Taehyung thấy không có hắn, tôi vẫn luôn sống tốt.

Mặc Im Joram khuyên bảo, tôi cự tuyệt đóng chặt cửa phòng. Tựa lưng vào thành tường, lẩm nhẫm đếm lại số lần bản thân choáng váng muốn ngất hay tâm trí bị mất phương hướng, tôi rùng mình nhận ra những ngày gần đây tần suất xuất hiện điều đó ngày càng nhiều, đỉnh điểm là ngày hôm nay toàn cơ thể như mục rữa hết.

Tôi không thể gục ngã như thế được. Người bị trừng phạt phải là Taehyung, chứ không phải là tôi. Tôi không đến bệnh viện, vì tôi phải sống tốt để nhìn thấy Taehyung trả giá cho những gì đã gây ra với Jeon gia.

Tôi nhất định sẽ sống tốt...

Lao đầu vào công việc, trực tiếp tiếp quản công ty, tôi chính thức truất quyền quản lý của Taehyung. Nói là làm, tôi thanh lý gần một phần ba số chi nhánh, cố gắng gom đủ số tiền để hoàn trả 25% cổ phần của hắn trong Jeon gia. Tất nhiên không thể ngày một ngày hai là làm được, nhưng tôi phải rút thời gian ngắn nhất có thể. Cắt đứt mối quan hệ với Taehyung, phân chia rạch ròi tài sản, và tất nhiên, tôi đã âm thầm yêu cầu tòa xét xử đơn xin ly hôn đơn phương của mình.

Dù đã thanh lý một phần, nhưng Taehyung thật sự đã phát triển công ty lớn lắm, có những lĩnh vực mà thậm chí tôi chưa từng biết qua. Tôi không thể tin trong thời gian vài năm ngắn ngủi, Taehyung đã có thể bành trướng thế lực đưa Jeon gia ra thị trường như một tập đoàn vững mạnh. Hễ chạm vào bất kỳ sổ sách nào, là hai mắt tôi hoa lên bởi những con số dài bất tận. Lớn mạnh lắm, ngoài sức tưởng tượng của tôi, ngoài tầm kiểm soát của tôi, và cũng ngoài khả năng một con người nhỏ bé như tôi có thể quản lý được.

Trao lại toàn bộ Jeon gia đồ sộ như thế, Taehyung thật đang muốn giết tôi? Phải chăng hắn đang hả hê chống mắt lên xem trong bao lâu thì tôi khiến cho Jeon gia sụp đổ? Nếu hắn thật sự có mưu toan đó, không chừng, hắn sẽ thành công. Bởi tôi hầu như quá chơi vơi trong nhịp chạy hối hả của cái tập đoàn này. Xưa kia Jeon gia chỉ là một công ty đơn lẻ, ngồi vị trí Giám đốc tôi đã phải ngất đi mấy lần. Hiện tại Jeon gia đã vươn đến tập đoàn, dưới tôi còn ba Giám đốc nữa. Một tuần, rồi một tháng, tôi bắt đầu gục ngã ngay chính bàn làm việc của mình.

Không biết đã ngất đi bao lâu, khi tôi tỉnh dậy thì trời đã chập choạng tối. Với tay nâng lên chiếc đồng hồ nhỏ, đã là gần sáu giờ chiều. Vậy là tôi đã ngất đi bốn tiếng, cứ như là bị ngủ gục. Đó là lý do các nhân viên không hề lo lắng, họ chỉ nghĩ tôi mệt quá mà thiết đi, chứ chẳng hay biết Tổng Giám đốc cứ hai ba ngày là ngất xỉu.

Xoa nắn mái đầu nhức buốt, tôi gã người ra ghế, ngưng động tròn mắt nhìn lên trần nhà, tự bản thân thầm mỉa mai: Jeon Jungkook, không bao giờ chiến thắng được Kim Taehyung.

Mỗi buổi chiều, hắn luôn về nhà với nét trầm tĩnh vững vàng, nếu tôi muốn nói chuyện, hắn sẵn sàng lắng nghe. Tôi chưa bao giờ thấy trên gương mắt ấy in hằn sự bế tắc, mọi chuyện ở công ty hắn không một lần kể lể khó khăn với tôi. Bây giờ chính thân xâm nhập vào, tôi mới hiểu Taehyung đã gồng gánh những gì. Không có đam mê và bản lãnh, không thể nào làm được. Thế mà hắn đã làm rất tốt suốt những năm qua – một con người không bao giờ biết mỏi mệt.

Nhưng bây giờ, con người đó không còn thuộc về tôi nữa. Xa quá rồi một vòng tay ấm áp yêu thương. Ở ngôi nhà ngang lưng chừng núi, hẳn hắn đang vui vẻ với hai y tá nam mỹ miều. Sự thống khổ với sự thật Taehyung đã ở cùng người đàn ông khác, cũng dai dẳng khổ đau y như lúc phát hiện hắn là hung thủ giết cha tôi. Hai sự việc không thể hòa chung, nhưng nỗi đau thì vốn dĩ chỉ có một.

Vẫn bất động với thế ngồi không sức lực, tôi bắt đầu nhớ về những ngày tháng êm ấm cùng nhau. Nhớ cả những đêm ái ân nồng nhiệt. Tôi và Taehyung đã ly thân bao lâu rồi nhỉ? Bốn tháng – khoảng thời gian tưởng chừng dài như bốn thế kỷ.

– Kim Taehyung... và những boxer đủ màu...

Miệng tôi vô thức lẩm bẩm tên hắn, cùng kỷ niệm hạnh phúc chan hòa, mà nước mắt âm thầm rơi. Những giọt lệ trôi xuống hai bên trán, theo hơi gió trở nên lạnh lẽo.

Taehyung hiện đang làm gì? Cả tháng qua sức khỏe hắn có khá lên chưa? Hôm nay cũng là ngày tôi hoàn tất thủ tục chuyển khoản số tiền của 25% cổ phần cho hắn, gần hết ngày rồi vẫn chưa nhận được thông tin phản hồi nào. Có phải hắn đã rời khỏi thành phố rồi không? Hai y tá nam đó, hắn yêu thích người nào hơn nhỉ? Và câu hỏi mà tôi luôn đặt ra nhiều nhất: Hắn có đang nhớ tôi như tôi đang nhớ hắn?

Hận một người mình yêu, yêu một người mình hận, đớn đau thống khổ lắm. Giống như cảm giác bóp mạnh bàn tay khi đang cầm nắm những thanh đinh nhọn. Càng hận, đinh ghim càng sâu. Càng yêu, máu chảy càng nhiều.

Tôi đã ngàn lần thầm nhủ, hãy tha thứ cho Taehyung để giải thoát chính mình. Taehyung một lần quỳ xuống dưới chân tôi, còn tôi thì đêm nào cũng quỳ mọt trong cơn mơ van nài hắn. Taehyung từng bảo, vì yêu tôi mà bất chấp làm việc gì. Hắn có biết, vì yêu hắn, tôi cũng không từ việc gì đâu. Kể cả  bao che tội giết người của hắn.

Nhưng mà, người ấy lạ là cha tôi, là ba ba tôi. Họ không những nuôi dưỡng yêu thương tôi, mà còn bao bọc luôn cho hắn. Nhẫn tâm xuống tay với họ, hắn có đáng là người không? Có luân lý nào tha thứ được không?

Không tha thứ, cũng không thể thôi nhớ thương. Nhớ điên cuồng.

Tôi thật sự, nhớ điên cuồng. Nhớ đến mức chỉ biết âm thầm nức nở, từng đêm rồi từng đêm héo úa xác thân gầy.

Vừa lúc tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi bừng tĩnh trở về thực tại. Là cô thư gọi đến, nhắc nhở tôi về bữa tiệc các doanh nhân vào tối nay, cũng là bữa tiệc đầu tiên tôi phải tham dự kể từ khi tiếp quản công ty.

Tôi trước nay không thích các buổi yến tiệc tiếp xúc nhiều người, đó là lý do tôi thà lui về phía sau để nhường toàn bộ cổ phần cho Taehyung. Kết giao không phải là thế mạnh, cho dù mang ngập thù hận trong lòng cũng không thể tự dưng cải thiện được. Cũng may buổi tiệc này có nhiều quan chức, Im Joram cũng được mời. Y biết cách giao tiếp, còn là cảnh sát trưởng, nếu cùng đồng hành thì y có thể đỡ đần trợ giúp cho tôi.

Uể oải về nhà, chuẩn bị trang phục, hồn tôi vẫn mênh mang. Từ lâu tôi không xem việc bất tỉnh là một điều nghiêm trọng, cũng như chứng bệnh gì đó đang tồn tại trong cơ thể cũng không quan trọng nốt. Cuộc sống vốn dĩ còn gì ý nghĩa để níu kéo đâu?

Thế mà tôi lại tăng cân.

Lúng túng bởi không tài nào khoác vào bộ com-lê mà mình vừa đặt may với kích thước cũ, tôi nhận ra bản thân đã mập lên rất nhiều. Cái quái gì thế? Tôi thậm chí còn ăn không đủ bữa.

Lẽ nào... là ung thư? Nghe nói giai đoạn đầu của căn bệnh này là sẽ tăng cân đột ngột, đau choáng đầu và thường khó thở.

Thẫn thờ ngồi xuống giường, tôi trở nên trầm lặng. Cảm giác cuộc sống không ý nghĩa không có nghĩa sẽ bình tĩnh đối diện với bệnh tình của mình.

Im Joram đã đến, tôi vội vàng khoác vào bộ vest vừa vặn nhất, trở về nét mặt bình thản cùng y rời khỏi biệt thự. Im Joram luôn giục tôi phải đi khám, nếu biết tôi đang lo lắng mà cố chấp không đến bệnh viện, chắc chắn y sẽ gây sức ép phiền phức cho tôi.

Thật trùng hợp khi Im Joram cũng vận độ vest trắng, kiểu dáng nom giống của tôi, liếc sơ qua sẽ lầm tưởng là đồ đôi đấy. Tôi có phần ngượng ngùng, Im Joram thì cười mỉm đầy ẩn ý.

Đi được một đoạn đường, y nói:

– Trông cậu xanh xao quá.

Tôi xoa gương mặt, đáp qua loa:

– Ừ, công ty nhiều việc, tôi thật không muốn tham dự bữa tiệc này.

– Chịu thôi, kinh doanh mà không tạo dựng quan hệ là tự giết chính mình đó.

Tôi mỉm cười, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khơi gợi chuyện trò:

– Có hai hợp đồng với đối tác gặp rắc rối, tôi không biết giải quyết sao cho thỏa đáng, cũng không bàn thảo với họ được. Từ khi tiếp nhận công ty tôi đã làm mất ba hợp đồng, nếu tiếp tục mất thêm hai hợp đồng này, thì tôi đúng là thất bại.

Im Joram chưa kịp an ủi, tôi đã thở dài:

– Quá yếu đuối, và vô dụng. Cha tôi chắc là thất vọng lắm về đứa con này.

Im Joram nói ngay:

– Ngược lại, tôi thấy cậu vô cùng mạnh mẽ.

– Hửm? – Tôi không khỏi ngạc nhiên. Cuộc đời sống dựa vào người khác như tôi thì mạnh mẽ cái gì chứ.

Im Joram tiếp:

– Cậu đã nếm trải sóng gió từ khi còn rất trẻ, những năm tháng qua lại chịu nhiều mất mát. Người yếu đuối đã gục ngã từ lâu, nhưng cậu vẫn trụ vững đến bây giờ. Mạnh mẽ không nhất thiết là làm nên chuyện lớn, chỉ đơn giản là có thể vượt qua bất hạnh và sống thật tốt.

Tôi lặng nhìn Im Joram, hàm ý cảm ơn lời chia sẻ, rồi nhanh chóng đưa ánh nhìn ra cửa sổ. Tôi hành xử như vậy là để Im Joram an lòng, chứ thật ra, y đã sai rồi.

Tôi chưa bao giờ tự mình vượt qua bất hạnh, ngay sóng gió đầu tiên của cuộc đời với Park Kyu, tôi đã muốn từ bỏ mọi thứ. Lần lượt sau đó là cha bị nạn, anh Ryang Kyo mất, rồi cha qua đời... tất cả mọi thứ tôi đều có thể gắng gượng chính bởi sự chống đỡ phía sau của Taehyung. Vì vậy, tôi không phải con người mạnh mẽ, mà là đã từng có một chỗ dựa mạnh mẽ.

Cả tháng qua tự đứng trên đôi chân của mình, ngoài mặt mỉm cười đó, còn bên trong, mục rữa hết rồi. Đến một ngày tôi đột nhiên biến mất, Im Joram sẽ thấy thất vọng vì tin tưởng vào sự mạnh mẽ của tôi.

Im lặng hồi lâu, Im Joram chuyển sang chủ đề khác:

– Tòa đã hồi đáp đơn kháng án của chúng ta, nếu mọi thứ thuận lợi thì hai tháng nữa sẽ có quyết định mở lại phiên tòa.

Tôi động tâm không hồi đáp, Im Joram nói thêm:

– Hai tháng để lật lại vấn đề, tìm kiếm thêm chứng cứ quả thật không phải dễ dàng. Nhưng tôi tin, công lý sẽ lên tiếng. Không tội ác nào có thể che lấp mãi.

Im Joram không nhận ra tôi không hưởng ứng chủ đề này, vẫn huyên thuyên:

– Người lái taxi đó, chúng ta đã dùng luật pháp để buộc ông ta ra làm chứng, còn Taehyung thì mạnh tay vung thẳng tiền trả số nợ ông ta thiếu mười năm qua, chả trách ra tòa lại cho lời khai như vậy. Ông Kim JiOk cũng thế, Taehyung đã tài trợ cho gia đình họ di cư. Hắn quả thật rất biết đánh vào lòng người.

Tôi chỉ thở dài một hơi, Im Joram liền chú ý:

– Jungkook? Cậu nghe tôi nói chứ?

Tôi tất nhiên là nghe, nhưng hồn thì đã thả theo nỗi nhớ mong da diết, bờ môi vô thức mấp mấy lên:

– Có lẽ nào tha thứ là lối thoát?

Im Joram nhíu mày: – Jungkook, cậu vừa nói gì thế?

Tôi giật mình, bỗng trở nên lúng túng, vội vàng đằn hắn lảng tránh. Sao có thể chứ, chỉ có những đứa con đáng bị nguyền rủa mới đi dung thứ cho hung thủ giết cha mình.

Hai chúng tôi không nói gì thêm cho đến khi tìm tới bữa tiệc. Một nhà hàng trang trọng sa hoa, người người đều là những doanh nhân thành đạt, hoặc các quan chức có quyền. Tôi theo phản xạ sợ tiếp xúc thân mật với người lạ, luôn đi nép vào phía sau Im Joram. Có điều, tôi và Im Joram đến không phải với vai trò là tình nhân, tôi không thể tỏ ra quá gắn liền với y được. Sau khi chào hỏi những người theo trách nhiệm phải chào, tôi dần tách xa Im Joram, cũng là tách xa đám đông, ẩn mình ngoài hành lang lộng gió.

Tựa lưng vào lan can, âm thầm quan sát những gì diễn ra trong bữa tiệc, tôi mới biết mình vốn được sinh ra ở thế giới thượng lưu, nhưng hoàn toàn không thuộc về nó. Hoặc dã, chính sự bức hiếp của Park Kyu đã khiến tôi phải xa rời nó. Tôi thích cuộc sống ở hậu phương, tỉ mỉ chăm lo cho người mình yêu mến, hơn là việc đứng đầu ngọn gió làm trụ cột cho gia đình.

Liếc nhìn Im Joram đang vui vẻ trò chuyện cùng mọi người, tôi lại suy nghĩ vu vơ. Im Joram không hiểu nỗi sợ hãi của tôi, nên y rất vô tư dù không thấy tôi trong yến tiệc. Còn Taehyung thì khác. Hắn sẽ không để tôi rời khỏi mắt, dù tiếp ai, gặp gỡ người nào, tôi nhất định phải ở phía sau hắn. Bởi như một chiếc bóng vô hình, Taehyung hiểu rõ tôi cần và sợ những điều gì.

Và tôi nhận ra, càng xa Taehyung, tôi càng nhớ hắn. Sẽ không một ai trên thế gian này hiểu tôi bằng hắn, cũng sẽ chẳng ai cần hắn như tôi. Mất hắn, thế giới cũng mất luôn nụ cười.

Rốt cuộc thì, Taehyung là thứ tầm gửi ghê tởm đeo bám gia đình tôi, hay chính tôi mới là loài tầm gửi ngày đêm quấn lấy hắn? Không có vật chủ, tôi đang chết dần chết mòn, thân xác héo hon, xúc cảm vụn vỡ, bệnh tình trong người mỗi ngày càng trầm trọng hơn. Dù Taehyung không xuống tay giết tôi, thì theo phương diện nào đó, tôi chính là vì hắn mà đang hủy hoại cơ thể này.

Cơn choáng váng lại thoáng qua, mắt tôi bắt đầu hoa lên trắng xóa. Xoa lấy vầng thái dương, tôi cố chăm chú để nhận ra ai đang tiến dần về phía mình. Ngoài hành lang ánh sáng đèn không hắt tới, tôi chẳng thể nhận ra là ai, cho tới khi người đó lên tiếng:

– Nếu không khỏe thì nên về sớm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro