Chương 30: Ngày đó, dưới vực sâu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ Lễ kéo dài, Bòn post 4 chap cho bà con đọc a ~

Tác giả: Bòn

..//..

– Nếu không khỏe thì nên về sớm đi.

Giọng nói hoàn toàn xa lạ, âm điệu trịch thượng không chút cảm tình, tôi thật sự không biết đó là ai.

Chàng trai ấy cao hơn tôi một chút, da trắng như tuyết pha lê, nhìn sơ cũng biết là cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa bạc. Tuấn tú, khôi ngô không cần diễn tả, vẻ cao sang càng toát lên qua nét kiêu kỳ, tràn đầy nhựa sống, quyến rũ vô cùng. Chắc chắn đây là một Omega gen vượt trội.

– Bae SungHyun? – Bất chợt tôi nhận ra cậu bạn thời Đại học của mình. So với những năm tháng sinh viên, vẻ cao ngạo của cậu ta chỉ có tăng chứ chẳng hề thuyên giảm.

Người xuất hiện đúng là Bae SungHyun, nên cậu ta cười mỉm:

– Tổng Giám đốc của Jeon gia vẫn nhận ra tôi, vinh dự nha.

Gặp lại bạn cũ tất nhiên là tôi vui, nhưng thái độ xa cách của SungHyun khiến tôi hơi e dè, đành xã giao lấy lệ:

– Hiện cậu đang làm ở đâu?

SungHyun nhún vai: – Tôi có mặt ở đây, tất nhiên cũng là nhân vật không tầm thường. Sẽ không mất mặt nếu cậu là bạn của tôi đâu.

Tôi cười khổ: – Ý tôi không phải vậy...

SungHyun cắt ngang:

– Nghe nói cậu đang làm thủ tục ly hôn với Kim Taehyung? Còn kiện tụng gì đó. Báo chí không được đưa tin nhiều, nhưng mấy ông quan chức trong kia đang bàn tán xôn xao lắm. Lần này ông hoàng kinh tế cũng bỏ ra không ít để đòi lại công bằng cho cái chết tức tưởi của con trai mình, vậy mà nghi phạm vẫn trắng án. Cậu nói xem, là người ta thật sự vô tội, hay thủ đoạn quá cao tay?

Tôi cười nhẹ qua loa, không ý hồi đáp, cũng muốn né tránh chủ đề này.

SungHyun, Taehyung và tôi học chung lớp Đại học, khi chúng tôi kết hôn, bạn bè trong lớp tất nhiên là truyền tai nhau. Bây giờ ly hôn, hẳn cũng không giữ được bí mật nốt. Chưa nói đến vụ việc ra tòa vừa rồi, hẳn là chủ đề buôn chuyện rất hấp dẫn.

Tôi im lặng, SungHyun cũng không hỏi thêm, mà hạ giọng sang chủ đề khác:

– Người đến đây cùng với cậu là bạn trai mới à? Chưa ly hôn mà đã cặp kè sao?

Tôi liền phân bua:

– Người đi cùng tôi? Im Joram? Không phải người yêu đâu, là bạn hồi Cấp 3, đến bây giờ vẫn là bạn.

SungHyun gật gù, rồi lườm ánh mắt nhìn tôi. Tôi không linh cảm sai đâu, SungHyun thật sự chủ động đến bắt chuyện mà không hề có thiện ý. Cậu ta nói vu vơ:

– Mấy ông quan chức trong kia còn nói, tất cả nhân chứng mà cậu và Im Joram đưa ra đều đồng loạt bảo vệ Taehyung, khiến hai người thua kiện thảm hại.

Cho dù là bạn bè thuở sinh viên, tôi cũng không có ý định chia sẻ về chuyện rối ren của gia đình mình. Tỏ ý là muốn tìm một chút rượu, tôi tế nhị rời khỏi ban công để đi vào trong.

SungHyun liền ngăn tôi lại:

– Nếu muốn kháng án, tôi chính là nhân chứng hữu hiệu nhất cho cậu đấy.

Tôi không khỏi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn SungHyun. Cậu ta thì biết gì về những tội ác của Taehyung chứ.

Trước thái độ hoài nghi của tôi, SungHyun nheo hàng mi mang ý cười:

– Không chỉ làm chứng, tôi còn có chứng cứ xác thực ai là kẻ đã giết anh Ryang Kyo.

Tôi vô cùng chấn động, không che dấu được vẻ bồn chồn, hơi thở gấp lên:

– Là ai? Đúng là Taehyung?

SungHyun khá đắc ý, môi nghếch nụ cười nhẹ,

Tôi không khỏi sốt sắng:

– Thật sự cậu có chứng cứ? Làm sao cậu có? Cậu đã biết những gì trong đêm đó?

SungHyun phớt tay hàm ý nhắc tôi bình tĩnh lại, rồi rút di động ra, mở một đoạn ghi âm và áp vào tai tôi.

Không hiểu ý định của SungHyun, tôi cố gắng lắng nghe. Là tiếng thở? Tiếng khóc? Tiếng gió? Thoang thoảng tiếng côn trùng kêu, không phân định được. Chỉ biết từ điện thoại truyền ra cảm giác khung cảnh hoang vu cô quạnh, tĩnh lặng tứ bề. Rồi lập tức, tôi mở bừng mắt lên, kinh hoảng.

Đó là lời nhắn, của một người với hơi thở đang yếu dần, giọng thiết tha ai oán, kèm theo tiếng rên khẽ của sự đau đớn kéo dài. Dù tính hiệu không tốt lắm, tôi vẫn có thể nhận ra. Tiếng nói này, âm thanh trầm ấm này, là giọng nói của anh Ryang Kyo.

"SungHyun à... ư... mọi thứ diễn ra nhanh quá, anh, anh không quan sát được, ư... Nhưng, nhưng... chiếc xe đâm vào anh... hình như màu đỏ... ư... giống xe của Jungkook..."

Tôi bàng hoàng thở nấc lên, đôi mắt ráo khô vì quá ngỡ ngàng. Là anh Ryang Kyo, chính là anh ấy. Những lời nói cuối cùng của một kiếp người đang hấp hối.

– Đoạn bằng này... đoạn băng này... – Môi tôi khô cứng đến không thốt thành lời, mọi thứ cũng trở nên hoảng loạn.

SungHyun rút di động về, vẻ bi sầu thoáng qua nét mặt. Bỏ lơ sự ngỡ ngàng của tôi, cậu ta gác tay lên lan can, chú mục vào cảnh đêm của thành phố bên dưới, thái độ điềm tĩnh:

– Có muốn nghe câu chuyện của tôi không?

Tôi bước lại gần cậu ta thêm một chút, tất nhiên là chăm chú theo dõi. Đoạn ghi âm kia là như thế nào, vì sao SungHyun lại có được, lúc đó anh Ryang Kyo đang ở dưới vực cơ mà, và anh ấy đang gọi tên SungHyun? Tôi muốn biết, tất tần tật đều khát khao rõ tận tường.

SungHyun bắt đầu kể:

– Ngay năm đầu bước chân vào Đại học, tôi đã yêu say đắm một người học trên mình hai khóa. Tôi yêu anh điên cuồng đến mức vẫn muốn tỏ tình với anh dù đã bị từ chối rất nhiều lần.

Tôi mơ hồ đoán biết, SungHyun liền liếc nhẹ sang tôi, hừ nhạt:

– Tình yêu đơn phương đó sẽ không trở nên thống khổ, nếu như đừng có ngày tôi thấy anh ấy đến lớp của mình, và tình tứ đưa đón cậu, Jungkook. Anh ấy chối bỏ tình yêu của tôi, bởi đã yêu một người bạn cùng lớp với tôi.

Tôi ngỡ ngàng trong im lặng, Bae SungHyun... yêu thầm anh Ryang Kyo? Suốt những năm qua lại với nhau, anh Ryang Kyo chưa một lần nhắc với tôi là có quen biết SungHyun, càng không nói đến chuyện cậu ta đã tỏ tình với anh ấy nhiều lần.

SungHyuk nói tiếp, mang tâm tình không cam lòng:

– Tôi có cái gì thua cậu? Ngoại hình, gia cảnh, tính cách... tôi chẳng có gì thua cậu cả. Tôi thậm chí còn dám bước đi trên đôi chân của mình, không như cậu suốt ngày bám víu lấy Kim Taehyung. Anh Ryang Kyo thật sự phát chán kiểu cách cậu ấm vô dụng như cậu.

Cái gì? Anh Ryang Kyo phát chán tôi? Hai mắt tôi mở to hết mức có thể, vô phương tiếp nhận những lời vừa nghe được. Anh Ryang Kyo là một thiên thần, luôn yêu chiều và ngọt ngào nồng thắm. Cho dù biết tuyến thể của tôi đã bị hủy hoại, anh ấy vẫn một lòng dùng tấm chân tình bao dung mà che chở cho tôi. Nếu là chán ghét, anh ấy hẳn phải cư xử rất lạnh lùng và không thể bỏ mặc bài luận án mà quay về đây thăm tôi.

Do đó, tôi mím đôi môi khinh hờn nhìn thẳng vào SungHyun, ngầm ý phản bác những lời bịa đặt. Bất kể hiện tại tôi yêu ai và đã kết hôn với người nào, Ryang Kyo vẫn là bóng hình thần thánh trong lòng tôi, không ai được quyền phá vỡ.

SungHyun hiểu được thái độ đó, liền rít giọng áp đảo tinh thần tôi:

– Cậu không những thích dựa dẫm vào người khác, mà cơ thể còn chẳng lành lặn. Cậu không có tin tức tố, không thể phát tình, không thể được Alpha đánh dấu vĩnh viễn, còn chẳng biết có thể có con hay không. Cậu là một Omega bị phế bỏ.

Tôi nghe như tiếng sét qua tai, tim nhói lên một tràng ức nghẹn. Hai hàm răng nghiến lại, cả giọng nói cũng run run, cẩn trọng từng chữ:

– Anh Ryang Kyo nói với cậu... việc tôi bị ức hiếp?

Không thể, không thể nào... Sao anh ấy có thể tiết lộ bí mật đã hủy hoại cuộc đời tôi cho một kẻ khác?

SungHyun mỉm cười một cách cay nghiệt, ngầm truyền thông điệp cậu ta còn biết nhiều hơn nữa những chuyện giữa tôi và anh Ryang Kyo.

Tôi không thể thốt lên lời nào nữa. Sự việc đó rất nghiêm trọng, bởi sự tổn thương của tôi không phải là trò cười cho những kẻ quen nhau bàn tán. Anh Ryang Kyo đã thấu hiểu và luôn miệng nói không quan tâm, thế mà anh lại đem chuyện này tiết lộ ra? Hành động tệ bạc như vậy, lại xuất phát từ con người chuẩn mực mang tên Ryang Kyo?

SungHyun hất giọng:

– Cậu đã quá ảo tưởng về tình yêu của anh Ryang Kyo, đã đến lúc tôi giúp cậu tỉnh lại.

Tôi bàng hoàng lùi đi một bước, tạo khoảng cách để nhìn rõ SungHyun hơn. Tôi vẫn như trôi dạt giữa biển khơi không phương hướng, tay chân lạnh buốt, lồng ngực nhói đau. Nuốt đi những giọt nước như gai góc, từng câu nói của Taehyung tại bệnh viện vùn vụt vụt qua, mắt tôi hoa lên, giọng lạc đi:

– SungHyun... cậu, cậu đã từng sang Mỹ du học... đúng không?

Tôi chưa bao giờ tin vào sự thật mà Taehyung nói về anh Ryang Kyo. Nhưng bây giờ, tôi bàng hoàng nhận ra con người trước mặt này sẽ minh chứng cho một niềm tin vỡ nát mà tôi tôn thờ bấy lâu nay. Tôi sẽ không nghe, không nghe gì nữa.

Ngay lúc tôi thoái lui từng bước, chuẩn bị xoay người bỏ đi, SungHyun liền quát lên:

– Vì yêu anh Ryang Kyo, tôi phải chấp nhận nhìn anh ấy tiếp tục là người tình của cậu. Cậu có biết, cảm giác đó đau đớn đến thế nào không?

Tôi từ từ quay đầu, hai mắt đã long lanh, giọng thều thào:

– Anh Ryang Kyo là niềm tin cuối cùng mà tôi bám víu, xin cậu đấy SungHyun, đừng nói thêm gì nữa.

SungHyun lắc nhẹ mái đầu, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:

– Sau khi trở về từ Mỹ, tôi đã tự hứa với lòng là không đi tìm cậu. Nhưng nếu đã gặp nhau, tôi sẽ không chịu đựng một mình. Tôi không thể tiếp tục chịu đựng một mình!

Đôi mắt SungHyun đỏ hoe, bao nhiêu xúc cảm dâng trào:

– Lẽ ra tôi không nên để anh ấy về đây thăm cậu, tôi phải giữ chặt anh ấy ở Mỹ. Chỉ vì một lần buông tay, tôi đã mất anh ấy vĩnh viễn...

SungHyun gục đầu vào đôi bàn tay, nức nở:

– Từ khi anh Ryang Kyo mất, tôi đã không thể ngủ, không thể ăn, không thể làm bất cứ cái gì. Lúc anh ấy còn sống, tôi đã không thể chính thức kề bên như một người yêu, giờ anh ấy ra đi, cớ gì tôi phải tiếp tục im lặng chịu đựng? – Ngước lên nhìn tôi, SungHyun nghiến chặt răng lại – Tôi cũng phải cho cái người ảo tưởng về tình yêu của anh ấy biết, tôi mới chính là người yêu thật sự trong lòng Ryang Kyo!

Tôi nấc lên một tiếng, tựa lưng trên thành cửa để đỡ lấy cơ thể kiệt quệ của mình. Anh Ryang Kyo thật là có người yêu khác? Anh sang Mỹ không phải là du học? Dù chuyện đã là quá khứ nhưng bản thân tôi đã từng thực lòng yêu Ryang Kyo.

Tôi đau đớn lắng nghe lời kể của SungHyun, cũng như nghe tim mình ngừng đập.

Thì ra, trái với niềm tin của tôi, anh Ryang Kyo thật sự sốc khi biết tôi không còn tuyến thể, mỗi tháng còn nhờ Alpha khác đánh dấu. Với anh, một người tình hoàn hảo là một người tình thuộc về anh trọn vẹn. Anh không muốn phí hoài sức lực của mình mỗi tháng đánh dấu một lần cho người tình để hy vọng tái tạo được tuyến thể tổn thương. Và đó là giây phút anh quyết định chấp nhận mối quan hệ mới với SungHyun.

Tôi sẽ là kẻ bị đá ra cuộc tình của họ, nếu Ryang gia không rơi vào cảnh khốn đốn, trước bờ vực phá sản. Tôi không hề hay biết Jeon gia chính là lý do níu kéo anh Ryang Kyo bên mình. Anh biết tôi là người thừa kế duy nhất, cũng là người không hề có ý nghĩ mở rộng việc kinh doanh gia đình, nếu kết hôn cùng tôi, anh hoàn toàn có thể sử dụng Jeon gia để vực dậy Ryang gia.

Rồi SungHyun quyết định sang Mỹ du học. Sau hai tháng xa cách, anh Ryang Kyo không thể nào kìm nén nỗi nhớ thương, một phần lại muốn tạo niềm tin với cha tôi anh là người ham học, có tiền đồ, nên Ryang gia đã quyết định dời lại đám cưới, lấy lý do anh Ryang Kyo phải sang Mỹ du học. Như vậy về sau, cha tôi sẽ càng an lòng mà trao ra Jeon gia.

Nhưng sự thật anh sang đó để sống cùng SungHyun. Sau lưng tôi, họ yêu nhau thắm thiết như vậy đấy.

Tôi thở dốc ra, rất sợ cơ thể lại lên cơn co giật, nhưng SungHyun vẫn tiếp tục những lời kể vô tình:

– Sau khi về thăm cậu hai ngày, anh Ryang Kyo gọi điện thoại sang Mỹ cho tôi. Anh ấy nói sẽ kết hôn cùng cậu, bảo tôi kiên nhẫn chờ đến ngày Ryang gia ổn định hơn. Cậu khó mà có con nên hôn nhân của hai người sau này kết thúc sẽ không vướng bận. Chúng tôi cùng bàn tán sôi nổi về một gia đình tương lai, rồi... rồi một tiếng động kinh hoàng vang lên, tất cả âm thanh đổ nát đều truyền qua di động, tôi chỉ biết kinh hãi gọi tên anh Ryang Kyo...

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ của SungHyun, cậu ta nghẹn ngào bi khổ:

– Chiếc xe lao xuống vực nhưng anh Ryang Kyo vẫn còn thoi thóp. Tôi không thể cúp máy, vừa nói chuyện tâm tình với anh, vừa gọi điện về Ryang gia để báo tin, không lâu sau thì lính cứu hộ đến. Tôi không biết họ làm cái gì, cả bốn giờ đồng hồ mới cứu được anh lên. Trong bốn tiếng đó, anh Ryang Kyo không ngừng thì thầm vào điện thoại lời yêu tôi. Tôi, tôi... đã nghe anh ấy trút hơi thở cuối cùng. Hức!...

SungHyun khóc, nhưng tôi thì không thể nào rơi lệ được nữa.

Trong một lần trở lại nơi xảy ra tai nạn, tôi tự hỏi suốt bốn tiếng dưới vực sâu, anh Ryang Kyo đã nghĩ đến điều gì, có nghĩ đến tôi? Anh có gọi tên tôi? Thậm chí, tôi đã suýt lao xuống vực chỉ bởi muốn tìm câu trả lời. Giờ tôi đã hiểu, ở giây phút cuối cuộc đời, anh Ryang Kyo quả nhiên nghĩ đến người yêu. Nhưng không phải là tôi, mà là một chàng trai khác cách anh nửa vòng trái đất.

Chua chát, thật sự quá chua chát.

– Em biết tại sao chỉ với một cái va chạm nhẹ, Ryang Kyo đã lạc tay lái mà lao xuống vực không?

– Bởi vì khi đó, Ryang Kyo đang mải nói chuyện điện thoại với người tình.

Taehyung nói đúng. Thật sự Taehyung đã đúng. Ryang Kyo chưa bao giờ yêu tôi. Anh từ bỏ tôi, chỉ vì tôi là một Omega không lành lặn. Anh cho rằng chữa trị tuyến thể cho tôi là một điều phiền phức, anh e ngại cưới tôi về chẳng thể có được một đứa con. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh Ryang Kyo khôi phục được Ryang gia? – Tôi gần như gồng cả cơ thể để nêu ra câu hỏi này, bởi tôi biết, sự thật nó phũ phàng lắm.

SungHyun lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn sang tôi, mỉm cười:

– Tất nhiên là sẽ ly hôn với cậu, và cưới tôi.

Tôi muốn lùi thêm vài bước nữa, tránh xa con người trước mặt. Nhưng sau lưng đã là bờ tường lạnh ngắt, tôi chỉ có thể run rẩy:

– Cha và ba ba của anh Ryang Kyo... cũng đồng ý?

– Không thể không đồng ý, bởi Ryang gia thật sự cần khối tài sản khổng lồ của Jeon gia. Đó chính là giá trị duy nhất của cậu!

Tôi tiếp tục nấc lên, chú mục vào SungHyun như một con quái vật đáng sợ, gần như là phẫn nộ:

– Tại sao lại nói với tôi những điều này? Anh Ryang Kyo đã không còn nữa, vì sao không để tôi giữ mãi trong lòng một niềm tin cuối cùng? Tại sao lại nói với tôi???

Niềm tin vào người duy nhất không dối gạt tôi trên thế gian này đã hoàn toàn đổ nát. Cuộc đời tôi là một bức thảm đầy gai, bàn chân tôi đã đẫm nhòe máu đỏ từ lời giả dối. Ngay cả một tình yêu đã chết rồi, đã kết thúc từ lâu rồi cũng muốn trở về hành hạ tôi.

Nhìn tôi suy sụp đến không thể đứng vững, SungHyun lắng đọng hàng mi, thì thầm:

– Vì đó là lời cuối cùng anh Ryang Kyo nhờ tôi nhắn gửi. Tôi không muốn nói, cũng phải nói.

Tôi thật sự đã gục xuống chân tường, lệ đắng không sao kìm nén được. Xin lỗi làm gì khi bản thân anh ghê tởm cơ thể của tôi, xin lỗi làm gì khi anh muốn chiếm đoạt toàn bộ Jeon gia của tôi, xin lỗi làm gì khi anh đã yêu một người khác? Anh đừng xin lỗi thì tôi sẽ không phải biết sự thật này.

Nhìn vào chiếc di động của mình, SungHyun nói:

– Có muốn chính tai nghe lời nói ấy không?

Tôi lắc đầu cật lực, không cần lời hối lỗi của một con người tệ bạc. Tôi chỉ muốn hình bóng của anh Ryang Kyo trong tâm trí mình trở lại sự thuần khiết thanh cao, tôi không muốn tất cả những gì tốt đẹp anh dành cho tôi bị vấy bẩn.

Dù tôi từ chối, SungHyun vẫn bật đoạn băng lên, bật ngay từ đoạn chiếc xe lao xuống vực. Điện thoại của SungHyun có chế độ ghi âm, và nó đã ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện của họ suốt mấy tiếng đồng hồ. Tình yêu đó đẹp quá, không phải sao? Chỉ có tôi mới là người thừa thãi.

– "SungHyun à... em có nghĩ đây là, ư... là sự trừng phạt không?"

– "Hức... đừng nói như vậy, anh Ryang Kyo, hãy khẳng định với em là anh sẽ khỏe mạnh"

– "Không đâu... SungHyun, ư... anh, anh không thở được, ở đây lạnh quá..."

– "Đội cứu hộ sẽ tới, hãy vì em mà cố sống, hức! Anh Ryang Kyo ơi..."

– "SungHyun à... anh tin đây là sự trừng phạt... anh, anh sẽ ruồng bỏ Jungkook sau khi chiếm trọn Jeon gia... ư... anh, anh..."

– "Anh Ryang Kyo, huhu, không phải đâu, là cậu ta tự nguyện, là cậu tự nguyện giao tất cả cho anh mà!!"

– "Không, ư... anh đã lừa dối Jungkook... SungHyun... nói với Jungkook, nói với Jungkook, ư... Ryang Kyo... xin lỗi... Jungkook"

– Tắt đi!! Tôi không nghe!! Tôi không muốn nghe!!! – Tôi đứng bật dậy, hét lên. Vẫn là giọng nói âm trầm ấy một thuở luôn kề bên an ủi, sẻ chia cùng tôi, hiện tại lại như từng mũi kim vô hình xuyên thấu tận da thịt.

Tiếng hét chấn động cả yến tiệc, âm thanh ồn ào huyên náo bên trong lập tức tắt lịm đi, thay vào đó là hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía ban công nơi tôi đứng. SungHyun đành tắt đi đoạn băng bi thảm.

Mọi người bắt đầu hiếu kì, Im Joram tức thì chạy đến bên tôi. Bỏ mặc sự quan tâm của y, tôi chật vật trong đau đớn, oán hận nhìn SungHyun:

– Tại sao lại tiết lộ cho tôi điều này? Cậu hoàn toàn có thể im lặng cơ mà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro