Chương 32: Phải vững lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Bòn

..//..

Kể từ ngày gặp nhau ở căn nhà lưng chừng núi, Taehyung hiện tại có nhiều sức sống hơn, có lẽ vết thương đã đôi phần lành lặn. Cũng phải thôi, được hai y tá nam tuấn mỹ như thế chăm sóc cơ mà. Tôi không có ghen đâu, chỉ là hắn không chịu ly hôn lại ngang nhiên sống với người khác, tất nhiên tôi phải cảm thấy khó chịu. Chưa kể, hắn đã lạnh lùng đóng cửa trước mặt tôi, giờ thì đừng mong tôi tiếp đón khi tìm đến đây.

Taehyung vẫn giữ dáng đứng lặng yên trước cổng nhà, chỉ có ánh mắt là liếc sang tôi:

– Cả tuần qua em đi đâu vậy?

– Việc gì tôi phải khai báo với anh? – Tôi hất giọng – Tránh ra, tôi muốn vào nhà.

Taehyung nhích người qua một chút, che hẳn nơi mở cổng, còn ra vẻ nghiêm túc.

– Là người quản trị một công ty, em không thể thiếu trách nhiệm đến muốn biến mất là biến mất. Cả một tuần qua, tất cả ban Hội đồng đều cuống lên vì em.

Tôi hừ nhạt, cố ý trêu tức Taehyung:

– Jeon gia là của ai? Anh có liên quan sao?

Taehyung trầm nét mặt, tôi càng dửng dưng:

– Anh không kiểm tra tài khoản hả? Tôi đã trả toàn bộ 25% cổ phần bằng tiền mặt cho anh rồi. Jeon gia hiện giờ là-của-tôi. – Tôi cố nhấn từng chữ để khẳng định sự phân chia rạch ròi.

Taehyung không hề để tâm điều đó, chỉ hướng đến điều hắn muốn nhấn mạnh:

– Bởi vì không tìm được em, ban Hội đồng liên tục gọi cho anh. Em có biết suýt chút nữa Jeon gia đã mất hai hợp đồng lớn không?

Cái trách nhiệm đó càng khiến tôi mệt mỏi. Mất thì mất đi, tôi cũng không đủ sức quản cả tập đoàn lớn như vậy. Tự Taehyung bày vẻ phát triển nó ra, đùng một cái trả sạch lại cho tôi, tôi gắng gượng đến bây giờ chỉ còn bộ xương khô thôi này. Không che giấu sự bất mãn, tôi càng ngang ngược hơn:

– Ai bảo anh rảnh rỗi đi lo việc của Jeon gia? Tự anh muốn níu kéo hai bản hợp đồng đó rồi chạy đến đây kể công với tôi à? Xin lỗi, Jeon gia không có ngân sách trả công cho những kẻ lo chuyện bao đồng.

Dứt lời, tôi cố len bàn tay qua bờ vai của Taehyung để mở cửa, không muốn đôi co dây dưa với hắn.

Suốt thời gian qua tôi nhớ mong và khổ sở vì hình bóng hắn như thế nào, mà giờ gặp lại chỉ có thể thể hiện những cảm xúc chán ghét. Tôi muốn lao vào vòng tay kia, muốn được hắn ôm ấp chở che lắm chứ, muốn kể lể là tôi chịu khổ ải như thế nào... nhưng rồi đón nhận được gì đây? Hắn đã giết cha tôi, tôi có thể tha thứ thế nào đây?

Đè nén tâm tư, tôi mở cổng, kiên quyết không kéo dài cuộc nói chuyện.

– Đừng như vậy nữa, Jungkook.

Taehyung chợt nắm lấy cánh tay đang vươn ra của tôi, hạ giọng hòa giải. Hắn không dụng sức, cũng chẳng cố ý nắm mạnh, nhưng cái lực ấy chạm vào ngay nơi gập khuỷu tay, khiến tôi vô thức hét lên:

– Đau quá!!

Tôi giãy cả người, lùi hẳn ra phía sau, miệng thở dốc. Tôi thật sự không giỏi chịu đau về thể xác chút nào.

Hơn ai hết, Taehyung hiểu hắn chẳng làm gì để tôi phải hét lên, đôi mày liền nhíu lại:

– Tay em bị sao vậy?

Tôi hậm hực không trả lời câu hỏi, tỏ vẻ giận dữ:

– Ai cho phép anh chạm vào người tôi? Tránh ra!!

Mặc tôi quát, Taehyung vẫn lạnh tanh níu lấy cánh tay tôi. Cả hai vùng vằng, kẻ cố đẩy, kẻ cố níu, cuối cùng hắn vẫn chẳng tốn chút sức lực kéo hẳn tay áo tôi lên. Dấu vết truyền nước biển hiện ra những chấm li ti đỏ ửng, chứng tỏ tôi bị truyền thứ nước đề kháng ấy không chỉ một lần.

– Cả tuần qua, em ở bệnh viện? – Taehyung nhìn thẳng vào tôi, đặt câu hỏi vô cùng trầm trọng, vẻ mặt mang theo nét bàng hoàng.

Tôi bực bội rụt hẳn tay về. Biết là khó chối nên im lặng không lên tiếng, xoa xoa chỗ thương tổn sưng tím lên.

Taehyung không giấu sự lo lắng: – Chuyện gì vậy?

Hắn vẫn thế, có lo có quan tâm vẫn chỉ thốt được những câu gãy gọn khô khốc. Mà việc gì tôi phải tin hắn lo lắng cho tôi, đừng có vẽ ra cái gương mặt sốt sắng đó khiến tôi phải động lòng. Tỏ ra thái độ xa cách, tôi hất mặt:

– Tụt huyết áp, khó thở, chóng mặt, được chưa?

Taehyung sa sầm nét mặt hoài nghi, tôi càng đay ghiến:

– Tôi bệnh nặng lắm, sắp chết rồi. Nhờ phước của anh nên trên dưới Jeon gia chẳng ai toàn mạng cả.

Dứt lời, tôi đẩy mạnh Taehyung ra rồi lao đến cổng, vội vàng mở chốt cửa ra. Taehyung lại như mãnh thú vồ tới, gắt gao nắm chặt hai vai tôi, bắt tôi phải xoay mặt trực diện.

– Jungkook, em muốn cuộc sống mãi như thế nào sao? Hãy nhìn xem bây giờ em đã ra nông nỗi gì?

– Tôi ra nông nỗi như bây giờ là do anh đã ban cho tôi! – Tôi tức giận nhắm chặt mắt mà hét.

Không cần Taehyung nhắc nhở tôi cũng biết sự tàn tạ của bản thân mình. Cả người trơ ra bộ xương gầy, mặt trắng bệch xanh xao, đôi mắt luôn thâm quầng bởi không đêm nào có thể ngủ. Tôi tiếp tục cố chịu đựng là vì cái gì? Chính vì đứa con của hắn đang tồn tại trong tôi. Từ một quý công tử cao sang trở thành bộ dáng chẳng hơi sức sống này, Taehyung là người duy nhất không có quyền lên tiếng phán xét.

Trong ánh mắt tôi chất đầy phẫn hận, Taehyung từ từ buông nhẹ hai tay, hạ giọng:

– Anh đã quỳ xuống chân em, đã hoàn trả tất cả cho em, vẫn không thể khiến em hạnh phúc?

– Hạnh phúc? – Tôi bật cười – Anh có dập đầu quỳ lạy đến chết, cũng không thể trả lại sinh mạng cho cha tôi. Anh bảo tôi làm sao hạnh phúc?

Taehyung cúi đầu, tôi nức nở tuôn ra tràn phẫn uất:

– Chính tay tôi đã đem anh về nhà, Kim Taehyung. Vì cớ gì anh lại giết cha tôi? Vì cớ gì anh âm thầm thành lập những công ty con để mưu đồ chiếm đoạt Jeon gia? Những gì gia đình tôi đã cho anh, không đủ sao Kim Taehyung?

Taehyung vẫn cúi đầu, cố thủ thái độ lặng im mỗi khi tôi nhắc đến cha. Dù Taehyung không thừa nhận, nhưng tôi biết là hắn làm. Nếu không, hắn sẽ không lặng im cam chịu. Cay đắng ôm lấy bụng mình, tôi không kiềm được nước mắt.

– Kim Taehyung, tôi thật sự... rất yêu anh.

Đôi mắt tròn phẳng lặng của Taehyung mở bừng lên, nhìn thẳng vào tôi bằng tất cả sững sờ. Tôi cố hít thở thật sâu, nén lại thanh âm nức nở:

– Tôi tiều tụy đến thế này, sống cũng chỉ như bằng chết, tất cả là vì thương nhớ anh. Anh có thể quỳ xuống chân tôi, tôi cũng có thể quỳ trước mặt anh, để cầu xin sự giải thoát.

Taehyung ngỡ ngàng lùi đi hai bước, tôi có thể thấy được môi hắn khẽ run, sự bàng hoàng hiện rõ trên nét mặt âm trầm lạnh lẽo.

Trút ra toàn bộ nỗi niềm, tôi nghe lòng mình thanh thản, nhướng lên đôi mày khổ lụy:

– Chính vì quá yêu anh, nên đến chết, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Lặng im nhìn xoáy vào Taehyung, tôi đem lời nói này như bản án cuối cùng quyết định cho mối quan hệ giữa tôi và hắn, cũng là để cho đứa nhỏ thơ dại kia một lần thấu hiểu tâm tư của tôi. Cha của nó, không thể nào được tha thứ.

Hai chúng tôi thật lâu trao nhau ánh nhìn như vậy, như lần cuối cùng có thể đối diện với nhau như hai người từng quen biết. Tôi không cố chấp phủ nhận tình yêu của Taehyung, sự che chở của hắn tôi dần cảm nhận được. Vì yêu, hắn có thể cúi đầu quỳ gối, có thể cam đành mất trắng Jeon gia. Nhưng bất quá, chính là vì sau này hắn mới cảm nhận được yêu tôi nhiều như thế. Tất cả đã quá muộn rồi, tay hắn đã nhuốm máu cha tôi, thâm tâm hắn từng nuôi nấng ý đồ chiếm đoạt Jeon gia, mọi thứ đã không thể quay đầu.

Tôi hạ dần ánh mắt xuống, thở dài, quyết định bước vào nhà.

– Anh sẽ tự thú.

Lời thì thầm như đánh ầm vào tai, tôi kinh ngạc xoay đầu nhìn lại.

Taehyung vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, sự trầm ổn không hề thay đổi:

– Nếu sự tồn tại của anh khiến em phải đau khổ như thế, anh sẽ tự thú.

Taehyung lặp lại một câu nói hai lần, điều mà hắn không bao giờ kiên nhẫn làm được. Tôi cảm giác được hơi thở đứt quãng của mình, mang theo loạn tình không thể nào hiểu được.

– Anh có biết mình đã giết bao nhiêu người không? Tự thú đồng nghĩa với đi tìm cái chết. – Vì không tin, giọng điệu của tôi mang phần mỉa mai.

Taehyung vững vàng không hề lay động:

– Nếu em kháng án là để nhìn thấy anh chịu tội trước pháp luật, anh thuận lòng cho em.

Lời nói chắc như bản tuyên thệ, lạnh như khí tử âm, khiến lòng tôi chấn động. Mắt không rời khỏi Taehyung, toàn thân cơ hồ vô lực, tôi vận cả sức lực của mình để cố gắng một lần thấu hiểu Taehyung.

Hắn vì tôi mà cam đành tự thú?

Taehyung đánh trúng vào tâm thức hỗn loạn của tôi. Khi ngày chứng kiến hắn ra hầu tòa, tôi đã cam lòng tha thứ tất cả nếu hắn chịu tội trước pháp luật, tôi tình nguyện sống đơn chiếc cả đời để tôn thờ một tình yêu. Nhưng ngày đó, Taehyung đã dùng mọi thủ đoạn để biến phiên tòa thành một sự giả dối, hắn chắc chắn đã bỏ không ít tâm huyết để lần mò và mua chuộc nhân chứng. Để được tự do đứng trước mặt tôi hôm nay, Taehyung hẳn đã vô cùng vất vả để chiến đấu với vòng vây pháp luật. Đã tốn nhiều tâm huyết như thế, có lẽ đâu lại dễ dàng từ bỏ để thốt ra hai từ tự thú?

– Nếu anh có can đảm, thì làm cho tôi xem. – Tôi rất cứng lòng không lùi bước.

Taehyung tiến đến bên tôi thật gần, đến mức tôi phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy ánh nhìn giá băng của hắn. Khẽ khàng, bàn tay hắn giơ lên, vuốt lấy gương mặt tôi.

– Ba ngày... – Môi hắn mấp máy – Ở cạnh anh ba ngày, trước khi anh mất em vĩnh viễn.

Tôi động tâm nghe lời nói da diết bên tai, liếc nhìn ngón tay buốt lạnh mơn lên một bên má của mình. Ngón tay ấy thật sự lạnh, truyền đến con sóng xoáy mạnh trong lòng tôi. Tại thời điểm Taehyung chạm vào, tôi cơ hồ bao xúc cảm bùng nổ. Đã bao lâu rồi, chúng tôi không gần nhau đến thế?

Đôi mắt tôi bất giác nhắm lại, nghe hơi lạnh từ ngón tay Taehyung mơn trớn trên làn da xanh xao. Con người này đã gây cho tôi bao khổ lụy, cũng đã mang đến cho tôi hạnh phúc ngập tràn. Xa rời hắn, bước chân tôi chênh vênh khập khiễng, nhiều đêm rồi vẫn khao khát một lần nữa được chở che. Khát khao mãnh liệt đến mức, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến tâm hồn tôi mênh mang loạn lạc. Tình yêu này, vì đâu nên nỗi? Ba ngày dài để đánh đổi, đáng sao?

Từ từ tôi hé mở hàng mi, nhìn thẳng vào Taehyung:

– Tôi sẽ không tin anh, và cũng không tin bất kỳ ai nữa.

Taehyung khựng người, mang vẻ bất ngờ lẫn tuyệt vọng trước lời hồi đáp trầm tĩnh mà quả quyết của tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể phản kháng lời yêu cầu dụ hoặc. Đã bao nhiêu người dối gạt tôi rồi? Taehyung cũng là một trong số đó. Để bảo vệ chính mình, và cả đứa con của mình, tôi không thể cả tin như lúc xưa. Dùng ba ngày bên nhau để trả giá cho mạng sống, tôi không nghĩ mình quan trọng với Taehyung đến vậy.

Sau phút ngỡ ngàng, Taehyung trầm nét mặt rồi buông dần bàn tay xuống. Sự trao đổi như thế đã bất thành. Tôi theo đó len qua cánh cổng, liếc nhìn Taehyung lần cuối, chốt khóa cửa, xoay người rời đi.

– Anh sẽ chờ.

Tôi dừng bước, nghe rõ thanh âm sau lưng mình, tim đập nhanh theo hồn cũng loạn. Hít thở thật sâu, tôi thẳng bước vào nhà.

Bỏ qua tiếng chào lẫn hỏi thăm lo lắng của bà quản gia, tôi nghiêm mặt:

– Nếu bà dám mở cửa cho Taehyung, tôi sẽ cho bà và cả ông Jong Hyang nghỉ việc.

Trước thái độ gay gắt bất thường của cậu chủ, bà Nyeo bối rối không thốt nên lời nào, tròn đôi mắt đầy dấu chân chim nhìn tôi thâm trầm bước lên lầu.

Đóng cửa, tôi như đã dùng hết tất cả sức lực để tỏ ra rắn rỏi trước Taehyung, cơ thể lập tức bủn rủn, phải tựa hẳn vào tường mà thở ra một hơi nặng nhọc.

Kim Taehyung, tột cùng là hắn muốn điều gì đây? Hắn vẽ ra cho tôi một tình yêu thật đẹp, rồi tàn nhẫn hủy hoại nó đi, bây giờ lại tìm đến với lời van nài tha thiết. Là thật lòng hắn muốn tự thú? Sau ba ngày gần gũi cùng tôi? Nếu cảm xúc của tôi ảnh hưởng đến Taehyung mãnh liệt như vậy, thì cớ gì hắn lại muốn chiếm đoạt Jeon gia rồi hãm hại cha tôi? Kim Taehyung, rốt cuộc thì, hắn đang nghĩ điều gì? Trong trái tim sắc lạnh đó, tôi thật sự chiếm được bao nhiêu phần yêu thương?

Rối bời trượt người xuống chân tường, đôi tay bàn xoa nắn lấy gương mặt mệt mỏi. Nếu thật sự Taehyung đi tự thú, tôi sẽ vui?

Đau đớn sờ lên bụng mình, lắng nghe nhịp đập yếu ớt. Con của tôi, cũng là con của một tội phạm giết người.

– Kim Taehyung... anh nhất quyết phải hành hạ tôi suốt cuộc đời ư? Cho dù anh tự thú, tôi vẫn không được giải thoát.

Thốt lên sự uất hận trong lòng, con đường phía trước mà tôi phải đi hiện ra một màu u ám. Lẽ ra đã từ bỏ tất cả tại nghĩa trang, hóa kiếp đi một cuộc đời bi khổ. Taehyung không thể vươn bàn tay quỷ dị đến, thì chính là con của hắn lại giam hãm lấy tôi. Tôi đã quá đau khổ vì hắn, lại phải tiếp tục vì con của hắn mà sống những ngày tiếc hận. Hắn có chết, tôi vẫn không thể trở lại một Jeon Jungkook thuần nhất như trước nữa. Vụn vỡ hết rồi.

Ngồi gục đầu trên gối thật lâu, tôi không biết mình đã thiết đi hay chính là bị ngất, đến khi bà Nyeo gõ cửa thì mới bừng tỉnh dậy. Mệt mỏi mở cửa phòng, tức thì chất giọng bồn chồn của bà quản gia vọng thẳng vào tai:

– Cậu Taehyung vẫn đứng trước cổng chờ cậu chủ.

Tôi thoáng kinh ngạc, đưa ánh nhìn ra khung cửa sổ, trời đã tối lạnh từ lâu.

– Cậu Taehyung vẫn đứng như thế từ khi cậu chủ bước chân vào nhà.

Cái gì? Hắn chờ từ lúc trưa cho đến tối ư? Câu nói "sẽ chờ đợi" của hắn là trực tiếp mà chờ chứ không phải cho tôi thời gian? Tôi vội vàng bước lên nhà trước, từ trên lầu vén ra bức màn để trông xuống phần sân. Dưới ánh đèn đường hiu hắt vàng vọt, một bóng người trầm ngâm đứng tựa lưng vào thành cổng, lặng lẽ như chiếc bóng, im lìm như vô tri, nhưng vẫn sừng sững hiên ngang nét u ám lạnh lùng.

Bà quản gia đứng cạnh bên thầm nói:

– Lúc chiều tôi có nhắc Taehyung dùng cơm, nhưng cậu ấy lạnh nhạt lắc đầu.

Kéo lại bức rèm, tôi dứt khoát:

– Bà bảo hắn về đi. Tôi sẽ không bao giờ ở cùng người giết cha của mình.

Vội vàng quay trở về phòng, ngồi ạch xuống giường, tâm tình khẩn trương vô cùng. Taehyung kiên quyết muốn chờ? Chờ để được ở ba ngày cạnh tôi rồi sẽ đi tự thú? Chỉ có những kẻ điên mới muốn từ bỏ mạng sống của mình như thế. Taehyung không điên, lại càng chẳng có lý do gì tự lao đầu nhận lãnh sự trừng phạt của pháp luật. Rốt cuộc thì, hắn muốn cái gì??

Cố gắng không nghĩ đến, tôi qua loa dùng hai chén cơm nhạt lạnh. Cố nuốt xuống là vì sinh linh nhỏ bé trong bụng thôi.

Lúc dọn dẹp phần cơm cho tôi, bà Nyeo nói:

– Tôi đã chuyển lời của cậu chủ, nhưng cậu Taehyung vẫn nhất quyết không lay động, còn chẳng nhìn lấy tôi.

– Thế thì kệ hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro