Chương 34: Ngày thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

..//..

– Vào nhà đi. – Tôi hạ giọng chấp nhận sự thỏa hiệp.

Taehyung không tỏ biểu tình nào là vui mừng hay ủ rũ, trước sau nguyên vẹn lãnh băng, nhưng thân người đã chuyển động, từ từ đứng lên. Rồi vô lực ngã xuống.

Tôi động tâm đưa tay ra đỡ lấy, không hề suy nghĩ. Cơ thể ấy nặng hơn sức tôi, cả hai theo đó dựa vào thành cổng, mặt đối mặt thật gần. Gần đến mức môi có thể chạm vào nhau, nhưng hơi thở kia tôi hoàn toàn không nghe được. Hắn thật sự rất yếu.

Vừa trải qua phẫu thuật, cả ngày giăng nắng, hai tiếng dầm mưa, và hơn một ngày không ăn uống, tôi hiểu được vì sao Taehyung không thể bước đi.

Từ trong nhà thấy tôi vất vả dìu Taehyung vào sân, bà quản gia mừng rỡ chạy ra phụ giúp, sốt sắn cùng tôi đỡ hắn ngồi xuống ghế trong phòng khách.

– Đi nấu cho tôi ít cháo. – Tôi nói, đồng thời nhanh chóng cởi bộ vest ướt mem của Taehyung.

Bà quản gia hiểu ý, trước khi vào bếp còn ghé qua phòng tắm, bật nước nóng lên. Dầm mưa lâu như vậy, nếu không tắm, cái người này chắc chắn sẽ cảm lạnh mà chết.

Taehyung phối hợp cùng tôi đi vào phòng tắm, nhưng tôi không nghĩ hắn còn tỉnh táo được. Không suy nghĩ quá nhiều, đã chấp nhận thỏa hiệp tức là vứt bỏ đi oán hận, tôi tận tình muốn chăm sóc cho Taehyung. Cũng không có lựa chọn để không chăm sóc, hắn hiện giờ chính xác là chỉ có bộ xương gầy cùng một nửa cái mạng.

Để Taehyung ngồi yên trong bồn, tôi xả nước, vội vàng cởi từng cúc áo sơ mi của hắn, rồi đến thắt lưng, khóa quần. Khi tôi muốn chạm đến chiếc boxer, bất ngờ Taehyung nắm chặt lấy bàn tay tôi, ý như không muốn hoàn toàn trần trụi trước mặt tôi.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt cùng cái nắm tay không đủ lực của Taehyung, tôi ngượng ngùng thu tay về. Hắn vẫn cúi đầu nhắm mắt, lặng im. Lúc đó tôi mới bừng tỉnh ra là bản thân đã quá khẩn trương, quá lo sợ chỉ cần chậm đi một bước là Taehyung sẽ chết. Ngay lúc hắn té ngã trước cổng, tâm trí tôi gần như trống rỗng không còn gì.

Suy nghĩ lại mới biết mình lo xa. Taehyung khỏe lắm, trong ký ức hơn hai mươi năm sống chung, tôi chưa thấy hắn ngã bệnh bao giờ. Hoặc dã có bệnh, cũng không cần ai chăm sóc. Hắn như thứ cỏ bên đường, sức sống vô cùng mãnh liệt, chỉ cần một giọt nước cũng có thể phát triển sinh sôi thành một bụi xanh um tùm.

Nhưng bất luận thế nào, ngay tại thời điểm này Taehyung vẫn không có đủ sức để tự tắm được.

Tôi đứng dậy, bước ra phía sau để tránh sự đối diện, chậm rãi lấy dầu gội đầu xoa lên mái đầu ướt mem, vì nắng, bụi, mưa, mà tóc xơ cứng hết cả. Trong phòng tắm đục nhòe hơi nước ấm, một người vận động chăm sóc, một người ngoan ngoãn trầm luân, không ai nói gì.

Xả sạch tóc cho Taehyung, tôi tiếp tục dùng sữa tắm xoa lên tấm thân trần vì dầm mưa mà lạnh tím. Xoa từ cổ, đến vai, ngang qua xương sườn, rồi bất giác động tâm dừng tay tại nơi đó.

Hai vết sẹo dài vẫn chưa lành hẳn, vết cắt lẫn đường khâu còn ửng đỏ hoen mờ. Tôi không biết vết thương này lại lớn đến vậy, gần như kéo dài hơn nửa phần lưng. Bàn tay tôi lướt qua lại luyến lưu lướt lại, chà xát một lần rồi chà xát lần thứ hai. Nơi này, vì lớp gạch kia mà nên nỗi? Phải chịu hai cuộc phẫu thuật hẳn là biết bao đau đớn, Taehyung chưa một lời đề cập với tôi, mà tôi cũng đã bao giờ để tâm nghe hắn đề cập.

Mắt tôi hoen cay, liền len đôi bàn tay ra phía trước để chà sát phần ngực cho Taehyung. Chà một chút lại thêm một chút, phần ngực tôi cứ từ từ áp gần lên tấm lưng của Taehyung. Gần đến không thể chống đỡ được, rồi dựa hẳn vào đó, kề má lên phần ót của hắn, hai tay siết chặt, tạo ra một cái ôm...

Taehyung vẫn hoàn toàn bất động, còn tôi thì không thể dứt ra được cái ôm này. Hắn gầy quá, gầy hơn cả tôi. Hai tiếng dưới mưa chắc là lạnh đến rét run, hắn vì sao phải ngu ngốc chờ đợi tôi như thế? Hắn có biết, lòng tôi rất đau?

Tôi không kiềm được khát khao nhung nhớ mà siết chặt hơn nữa. Đây là chồng tôi, là người rất yêu tôi.

Phòng tắm mờ hơi nước, tĩnh lặng giữa âm thanh rả rích mưa rơi, hai con người ngồi phía trong vô cùng trầm tĩnh. Gò má tôi vì quá xót xa mà vùi vùi vào lưng Taehyung, vòng tay càng thêm hữu lực mà ôm mà xiết. Taehyung của tôi, Taehyung của tôi... Chìm đắm trong bi thương đó, tôi hoàn toàn lãng quên mục đích chính có mặt tại nơi ẩm ướt này.

Hai cơ thể sát gần nhau, bụng tôi bất chợt cồn cào lên. Tôi giật mình buông hẳn Taehyung ra, trân đôi mắt nhìn chăm chăm vào cơ thể im lìm phía trước. Chỉ cách một lớp áo rất mỏng thôi, Taehyung có phát hiện ra, đứa bé vừa mới cử động? Nó cảm nhận được, cha của nó đang ở rất gần.

Sự bồn chồn khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức chuyên tâm tắm gội cho Taehyung. Khoác cho hắn chiếc áo khăn tắm rồi mới dìu ra ngoài.

Bà quản gia giúp tôi đỡ Taehyung ngồi xuống salon, chén cháo thơm lừng được đặt sẵn trên bàn. Vừa lau tóc cho hắn, tôi hỏi nhỏ, cố tỏ phần lạnh nhạt:

– Tự ăn được không?

Taehyung vẫn nhắm mắt, hồi lâu mới yếu ớt gật đầu.

Cơ bản là Taehyung vẫn còn nhận thức được, không đến nỗi quá đói mà ngất xỉu đi. Cho nên, cái ôm gắt gao vừa rồi của tôi, hắn chắc chắn cảm giác được. Thôi đành vậy, tôi cũng đâu che giấu là mình thật sự thương nhớ hắn.

Taehyung khẳng định là có thể tự ăn được, nhưng sau khi tôi lau tóc xong thì hắn vẫn ngồi tựa lưng vào salon mà nhắm mắt. Cuối cùng vẫn là bà quản gia không nhịn được, bước tới đút cho hắn ăn. Xong, bà lại đỡ hắn nằm xuống, chẳng bao lâu tôi nghe được tiếng thở đều đều.

– Cậu chủ...

Tôi hiểu bà quản gia muốn nói gì, lên tiếng:

– Cứ để hắn ngủ ở đây. Bật máy điều hòa ấm một chút.

Dặn dò xong tôi trở về phòng, không ngoái đầu nhìn lại. Chấp nhận chung một mái nhà với kẻ giết cha là tôi đã vô cùng nhượng bộ, sao có thể cùng hắn ngủ chung một giường?

Ấy thế mà khi ngôi biệt thự chìm vào bóng tối, mọi người yên lành trong giấc ngủ, tôi vì lo lắng mà nhẹ nhàng bước xuống phòng khách. Hai đôi mắt sáng trong đêm lần tìm đến chiếc ghế salon.

Taehyung vẫn say sưa đưa giấc, tôi khẽ khàng nâng đầu hắn dậy, kê vào chiếc gối mà hàng đêm hắn vẫn dùng, phủ lên người hắn tấm chăn dày mà hai chúng tôi vẫn thường đắp, cẩn thận vun vén để không hơi gió nào có thể lọt vào làm lạnh tấm thân kia. Đâu vào đấy, tôi mới thực an tâm, vươn tay mơn lên hàng mi đã khép chặt.

– Ba ngày... Bắt đầu từ đêm nay.

Lưu luyến đặt lên trán Taehyung một nụ hôn, tôi quay trở về phòng.

Lần đầu tiên từ ngày dậy lên sóng gió, tôi ngủ một giấc say nồng không mộng mị, một giấc ngủ sâu ngon lành, cứ như đã có trụ cột chống đỡ hết mọi ưu phiền. Đứa bé cũng không quấy nhiễu, chẳng khiến tôi lạnh tay chân hay choáng váng, vô cùng ngoan ngoãn theo ba ba ngủ yên.

Mãi cho đến khi tiếng gõ bàn phím lạch cạch khe khẽ bên tai tôi mới lờ mờ tỉnh giấc. Trước mắt ập đến dáng người thanh mảnh, cao gầy lãnh đạm, dáng người đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy xuất hiện trong chính căn phòng này.

Là Taehyung?

Giật mình ngồi dậy, hai mắt tôi mở tròn nhìn Taehyung đang chăm chú làm gì đó trên laptop của tôi. Cũng là ánh nhìn dò xét vì sao hắn dám bước chân vào phòng khi tôi đang ngủ.

Cơ hồ hiểu được mục quang dè chừng của tôi, Taehyung lên tiếng:

– Anh hệ thống lại cho em một số dữ liệu quan trọng của công ty, sau này em dễ dàng quản lý hơn.

Vẫn chăm chú vào màn hình, Taehyung không quan tâm sự im lặng đầy đề phòng của tôi. Như con mèo vô cùng cảnh giác, tôi chậm rãi bước xuống giường, từ phía sau quan sát Taehyung làm những gì trên laptop.

– Tại sao phải làm như vậy? – Tôi thắc mắc.

Taehyung vẫn tập trung chuyển đổi dữ liệu, đáp:

– Chính vì chưa hiểu rõ phương thức phát triển của công ty nên em không đưa ra được điều kiện phù hợp với đối tác, đánh mất hợp đồng là chuyện sớm muộn thôi. Anh sẽ sắp xếp lại cho em những thông tin quan trọng và cũng lưu lại các thông số cơ bản của đối tác, sau này chỉ cần dựa vào đây là em có thể đánh giá được đối tác nào có khả năng đem lợi nhuận cho công ty.

Tôi không lên tiếng, Taehyung tiếp tục nói:

– Anh cũng lưu lại cho em hồ sơ của các nhân viên tiềm năng. Nguồn nhân lực luôn thay đổi, em nên tạo điều kiện cho những nhân tài phát triển thì họ mới bám trụ lâu dài với công ty.

– Còn nữa... – Taehyung ra vẻ trịnh trọng – Anh phát hiện thủ tục khai thuế tháng rồi của công ty có vấn đề. Có hay không bên kế toán đã phạm lỗi? Trước nay anh vẫn không nghĩ Kế toán trưởng của Jeon gia là người đáng tin cậy. Em nên cảnh giác.

Trầm tư một lúc, Taehyung nhíu mày khi vẫn dán mắt vào màn hình:

– Anh nghĩ nên thống kê lại cho em tổng quan về những đối thủ của Jeon gia. Nhìn xem, cổ phiếu của những công ty này đang tăng một cách bất thường. Có lẽ...

Chợt phát hiện ra từ đầu chí cuối tôi vẫn lặng im đưa ánh nhìn chăm chăm, Taehyung mới chú ý ngẩng đầu nhìn đáp trả lại tôi. Hai ánh mắt chạm nhau, chẳng biết là loại cảm xúc gì.

Nếu gom hết những gì Taehyung vừa nói với tôi, có lẽ cũng bằng số câu chữ mà suốt hai mươi mấy năm qua hắn cùng tôi trò chuyện. Một kẻ tiết kiệm lời nói đến băng lãnh sáng nay lại huyên thuyên bất kể đối phương có tiếp thu hết hay không. Tất nhiên tôi phải hình hắn bằng đôi mắt sững sờ khác lạ.

Cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được vẻ lo toan của Taehyung khi bắt tay vào công việc và trao đổi với tôi nhiều như thế. Hay bởi hắn lo tôi không thể quản lý Jeon gia?

– Sao phải gấp gáp làm nhiều việc như vậy? – Tôi không lạnh không nhạt cất tiếng hỏi, dù rất muốn nói lời nhắc nhở Taehyung nên quan tâm đến sức khỏe của mình. Đã nhịn đói, nhịn khát suốt hai ngày dài, đêm qua cũng chỉ ăn một chút cháo, thế mà chẳng biết từ lúc nào lại dán mắt vào laptop của tôi, có sức trâu cũng không thể gắn gượng miệt mài không ngưng nghỉ. Để tâm là thế, nhưng tôi lại chỉ có thể trưng ra gương mặt xa cách lạnh lùng.

Taehyung không hề do dự, âm trầm đáp:

– Vì anh chỉ có ba ngày để bàn giao tất cả cho em.

Tôi khẽ động tâm, tránh vội ánh nhìn của hắn. Bàn giao? Như lời trăn trối ấy.

Cố che giấu sự lúng túng, tôi xoay người bước vào phòng vệ sinh, khép cửa thật chặt.

Kim Taehyung, hắn thật sự mang ý định tự thú? Câu hỏi mãi lặp lại trong đầu tôi. Vì nghĩ sẽ không có đường trở lại, nên dù mệt mỏi cũng phải sắp xếp thật tốt mọi chuyện ở công ty cho tôi? Nếu hôm nay là ngày đầu tiên của ba ngày thỏa hiệp, thì tôi phải dùng thái độ gì để đối diện với Taehyung đây? Mọi thứ quá mơ hồ và vô định, tôi trở nên bối rối.

Khi tôi quyết định giữ vững nét mặt không cảm xúc để đối diện với Taehyung, thì hắn đã không còn ở trong phòng nữa. Xuống dưới lầu cũng tìm không thấy, ra vườn là một không gian lạnh tanh, Taehyung đi đâu rồi?

Thấy tôi ngơ ngác đứng giữa sân, mắt dáo dác nhìn quanh, ông Jong Hyang liền đi lại:

– Taehyung đang ở trong phòng, cậu ấy nói muốn ngủ một chút.

Tôi liếc ánh nhìn về phía căn phòng sau khu vườn, nơi mà Jeon gia dành riêng cho một kẻ lang thang được thu nhận. Tôi chưa bao giờ tới đó, và cũng chưa từng có ý định sẽ đến đó. Thuở bé thì tôi xem đó là nơi ăn chốn ở của người giúp việc, đến giờ thì lại xem đó là nơi tư mật của Taehyung.

Hai ngày đứng trước cổng, sáng nay lại thức sớm để sắp xếp việc ở công ty, Taehyung đúng thật cần phải nghỉ ngơi. Không hồi đáp gì với ông Jong Hyang, tôi lẳng lặng bước vào nhà.

Rút người ngồi trên ghế làm việc, hai tay bó lấy đầu gối, đôi mắt tôi vô định nhìn vào màn hình laptop. Những gì Taehyung an bài sẵn khiến tôi cảm thấy vô cùng mông lung. Nếu một ngày nào đó, hắn thật sự không còn trên thế gian này, tôi có chịu nổi?

Ba ngày... tâm tư cứ chênh vênh không điểm tựa.

Taehyung ngủ đến quá giờ trưa. Tôi căn dặn bà Nyeo chuẩn bị vài món dễ tiêu hóa, cũng mua thêm cho hắn vài bộ đồ. Tất cả mọi thứ liên quan đến Taehyung trước kia tôi đã bỏ vào ba thùng carton mà đưa cho hắn rồi. Bà quản gia mang tinh thần phấn khởi, ông Jong Hyang ngoài vườn cũng tỏ vẻ thanh nhàn, họ nghĩ tôi đã chấp nhận Taehyung, mà không biết đến cái thỏa hiệp ba ngày giữa hai con người không thể nào kết hợp lại được.

Sau khi thức dậy Taehyung dùng một chút đồ ăn, trầm ổn ngồi trên salon nhấp nháp tách cà phê, tay lật lật trang báo. Tôi ngồi đối diện hắn, giả vờ chăm chú vào bản hợp đồng của công ty, chứ tâm trí thì đặt hết vào cái người rất thanh nhàn kia. Ba ngày sau hắn sẽ chịu tội trước pháp luật, thế mà dáng vẻ ấy rất thư thả như đang tận hưởng một kỳ nghỉ dài.

– Em muốn đi công viên giải trí không? – Đột nhiên hắn hỏi, vẫn nhìn vào mặt báo.

Nghĩ rằng đó là yêu cầu đầu tiên của Taehyung trong ba ngày này, tôi đáp:

– Anh muốn đến đó?

– Ừm... Từ khi kết hôn, hình như anh chưa bao giờ dẫn em đi chơi. – Taehyung nói với chất giọng trầm nhiên.

Tôi quay quay cây viết, luôn dán mắt vào màn hình laptop. Tất nhiên hắn chưa bao giờ dẫn tôi đi chơi, mà chỉ luôn lặng lẽ phía sau trong những ngày tôi đi lang thang. Hai người chưa từng hẹn hò, kết hôn cùng nhau vẫn giữ mối quan hệ bạn bè ấu thơ. Sau nhiều chuỗi biến cố, rồi phát triển công ty, tôi cũng không còn để tâm đến chuyện tạo ra những chuyến đi chơi dành riêng cho hai người.

– Vậy thì cứ đến đó. – Tôi đồng ý.

Taehyung gấp tờ báo lại, nâng lên hàng mi:

– Anh chuẩn bị xe, em thay đồ đi.

Đi ngay bây giờ? Tôi không phản đối, đóng lại laptop rồi bước về phòng.

Đến công viên giải trí mất hai tiếng đồng hồ, xế trưa đi thì đến ngã chiều là tới, vừa kịp ánh mặt trời dịu đi cái gắt gỏng. Chỉ là, trong hai giờ chạy xe, tôi cùng Taehyung mỗi người ôm một thế giới. Hắn tập trung lái, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ. Không có hờn giận, không mang hận thù, và cũng chẳng có gì là ngọt ngào nồng thắm. Bức tường những tháng ngày mâu thuẫn quá lớn, tôi chấp nhận ở cạnh hắn nhưng không thể miễn cưỡng làm ra thái độ không có gì xảy ra.

Khu vui chơi mở cửa suốt ngày đêm, dù xế chiều vẫn là rộn ràng huyên náo. Tuy người người không tấp nập như ngày lễ, vẫn tạo ra bầu không khí nhộn nhịp lôi cuốn người đến hòa mình vào.

Hai chúng tôi không ai nói với ai lời nào, lặng yên đi cạnh nhau dọc theo con đường nhựa. Tôi chắp tay ra sau, đầu hơi cúi nhìn xuống từng bước chân của mình. Bầu không khí vô cùng quen thuộc, như thuở hai người vừa mới kết hôn. Taehyung luôn giữ nét u ám lạnh lẽo, đi kề bên tôi qua bất cứ con đường nào. Hắn kiệm lời, lười giải thích, nhưng tạo cho tôi một chỗ dựa vô cùng vững chắc yên bình. Một lần nữa tôi lại thả hồn theo sự yên bình đó.

Bất chợt âm thanh rè rè kì quái vang thẳng về phía tôi, khi tôi ngẩng đầu lên thì mất hồn với chiếc máy bay điện tử từ đâu đâm sầm tới, cũng là lúc một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, kéo sát vào người nọ.

Tim tôi đập liên hồi nhìn theo chiếc máy bay bay vòng vèo trên không trung, tự ớn lạnh với cái cánh sắt bén đó mà chạm vào mặt mình, không nhiều cũng ít sẽ đổ máu.

Khi bình tâm lại thì phát hiện mình đang rút người gọn gàng trong vòng tay của ai kia, tôi bối rối lùi đi vài bước, miệng khách sáo ngại ngùng:

– Cám, cám ơn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro