Chương 10: Vì cô ấy là nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần đầu tiên của mỗi học kì mới, Song Kyo đều sẽ gọi một số học sinh thể hiện chưa được tốt trong học kì trước ra nói chuyện.

Buổi chiều, khi quay về từ văn phòng, hai mắt Jimin đỏ hoe.

Cậu ta úp sấp người trước bàn Jungkook: "Tao cảm thấy cách nói chuyện của Kyo thật sự rất gây tổn thương."

Jungkook kém nhất khoản dỗ dành người khác, nhìn thấy vẻ mặt của Jimin, cậu đau đầu tạm dừng rắn săn mồi lại: "Bả hơi nhiều lời, nhưng đều là vì muốn tốt cho mày..."

"Bả còn bảo tao mà còn thụt lùi như vậy nữa thì về sau chỉ có nước đi nhặt rác cùng mày thôi."

Cảm nhận được động tác làm bài tập của Taehyung cũng chậm lại, Jungkook lạnh lùng nói: "Tự câm miệng đi trước khi tao ném điện thoại vào mặt mày."

"Đùa thôi." Jimin thở dài, "Nhưng đúng là tao rất mông lung, khi nãy Kyo đánh dấu cho tao xem những trường học có thể vào được với số điểm thi cuối kỳ trước, một loạt trường trở xuống đều là trường cao đẳng kĩ thuật và dạy nghề! Không có một khoa chính quy nào! Nếu tương lai tao thi vào cao đẳng kĩ thuật, thể nào bố tao cũng đánh chết..."

"Kyo còn nói, nếu tao vào cao đẳng kĩ thuật, đường đời sẽ bị thu hẹp, có lẽ cuối cùng chỉ có thể đi làm dân đòi nợ thuê. Tóc nhuộm đỏ hơn gà, xăm hình đến chó thấy cũng lắc đầu, đến lúc đó bố mẹ ghét bỏ tao, bạn bè rời xa tao, gái đẹp cũng sẽ không yêu tao ——"

Jungkook nghe sắp thϊếp đi ngủ đến nơi, cuối cùng cũng đợi được đến câu kết.

Jimin: "Vậy nên tao đã rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết tâm từ nay sẽ học hành thật chăm chỉ."

"Ừm." Jungkook nói, "Chúc mày thành công."

"Chắc chắn rồi, người anh em. Sau này nếu tao giàu sang phú quý, nổi tiếng hiển hách, nhất định tao sẽ cứu mày ra từ bãi rác ——" Jimin nắm tay thành quả đấm vỗ bồm bộp hai cái trước ngực, "Giờ tao sẽ lập tức quay về học tập, vì tương lai của tao và mày."

Jungkook xua tay, ý bảo cậu ta cút mau.

Jimin vừa đi chưa hai bước đã lại quay đầu.

"Thế lát nữa tan học đi net không?"

"..." Jungkook nói, "Từ bỏ tương lai rồi à?"

"Kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng không đến nỗi nào, huống gì hôm nay là thứ sáu." Jimin nói, "Đến "Cool boy" ở cổng sau trường đi, gần thôi."

Trước khi đi, Jimin va phải cây bút bên rìa mặt bàn làm nó rơi xuống.

Cậu ta sửng sốt, nhặt lên đặt lại: "Xin lỗi học sinh giỏi, tôi quẹt trúng."

Taehyung nhẹ nhàng móc ngón tay cầm lại cây bút: "Không sao."

"Cool boy" là quán cà phê internet ở đối diện cổng sau trường bọn họ.

Vị trí khuất nẻo, mặt tiền không lớn, nhưng điều kiện và cấu hình máy đều không tệ.

"Tới đây tao có flash! Đánh nó đánh nó đánh nó —— Nice!"

Người buổi chiều vừa mới nói phải học tập thật chăm chỉ giờ phút này ngồi trong quán net, giọng còn vang hơn cả thi hát hành khúc.

Kết thúc ván, Jungkook không thể chịu được nữa mà tháo tai nghe xuống: "Mày gào tiếng nữa thử xem?"

"Tại tao kích động mà." Jimin lấy điện thoại ra, "Khoan đã, nãy Dohan nhắn tin cho tao bảo chờ bọn nó online một tổ năm người."

Jungkook đặt tai nghe lên bàn, ngả lưng ra ghế sô pha, tiện tay bấm mở một phòng phát sóng trực tiếp nào đó trên trang chủ.

Vị trí máy của bọn họ ở bên trái quầy lễ tân, thi thoảng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng động ở chỗ quầy.

"Cậu... tới đây để lên mạng?" Có tiếng nói từ quầy lễ tân.

"Ừm." Giọng trả lời lạnh lùng.

Mí mắt Jungkook giật một cái.

Cậu nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, thầm nghĩ không ngờ trên thế giới này còn có người thứ hai sở hữu chất giọng thiếu đánh như vậy.

"Chỗ chúng tôi không có thẻ căn cước phải tính thêm tiền." Người ở quầy xác nhận lại lần nữa, "Quét mã trả tiền, sau đó đến khu vực bên trái chọn máy, à và —— lối thoát hiểm nằm ngoài cùng bên trái."

Người nọ không trả lời, nhưng nghe tiếng động thì có vẻ đang đi tới chỗ bọn họ.

Khu vực bên trái vốn dĩ không rộng lắm, Jungkook nghe tiếng người nọ đi tới gần mình cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên xem.

Bộp.

Có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Jungkook nhai kẹo cao su, lười nhác nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt sàn.

Sau đó thấy được một chiếc cặp màu đen quen mắt.

Cậu ngừng nhai kẹo cao su.

"Học sinh giỏi?!" Jimin ngồi bên cạnh ngẩng đầu, khϊếp đảm thốt, "Sao cậu lại... ở đây?"

Taehyung đứng yên trước máy, ánh mắt dừng lại giây lát trên màn hình máy tính của Jungkook.

Trên màn hình mở giao diện một buổi phát sóng trực tiếp, cậu trai nhuộm tóc màu xanh nước biển bên trong hình như đang chơi một trò chơi gì đó, trông có vẻ như không phải một buổi phát sóng trực tiếp nghiêm túc gì.

Hắn thu tầm mắt về: "Tới dùng mạng."

Nhất khối, đến quán cà phê internet sau trường, lên mạng?

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía bọn họ.

Không phải bọn họ chưa từng thấy ai mặc đồng phục đi net, Jungkook và Jimin cũng đang mặc đồng phục. Nhưng người trông nghiêm chỉnh đứng đắn cài áo đồng phục đến khuy cao nhất như vậy thì đúng là trong cả tiệm net chỉ có một mình hắn.

Jungkook hoàn hồn, nhấc chân đá nhẹ ghế sô pha ra trước khi Taehyung kịp ngồi xuống.

Taehyung ngừng động tác, cụp mắt nhìn.

"Cậu ——"

Jungkook định nói "Biến sang chỗ khác ngồi", đúng lúc đó, có một đám người bước vào từ bên ngoài.

Tóc đỏ vàng xanh lam xanh lục, hẳn đều từ trường bên. Đám người bọn họ câng câng đi thẳng tới trước quầy, ngồi xuống một loạt máy bên cạnh Taehyung.

Nhìn kĩ, mấy đứa hôm nọ trấn tiền Taehyung cũng có mặt trong đó.

"—— Đổi chỗ cho tôi." Jungkook lạnh lùng nói trọn lời.

Taehyung hơi cụp ngón trỏ lại, ngoan ngoãn tránh người đi.

Jimin ù ù cạc cạc nhìn hai người bên cạnh đổi máy.

Điện thoại rung lên.

Cậu ta cúi đầu xem: "Jungkook, Dohan nói bên chúng nó có đứa không đến được, chúng ta chơi bốn người đi."

"Tùy." Đổi sang vị trí mới, Jungkook vẫn không nhìn người bên cạnh, "Thêm tao vào."

Jungkook mở lại giao diện trò chơi, vừa định chấp nhận lời mời tổ đội của Jimin, một khuôn mặt quen thuộc đột ngột chạy ngang qua chính giữa màn hình máy tính bên cạnh.

Jungkook và Jimin theo phản xạ giật thót tim, cả hai nhíu mày đồng thời xoay đầu nhìn người ở giữa.

Đúng lúc trên màn hình máy tính của Taehyung xuất hiện một dòng chữ giới thiệu to đùng ——

["Khóa học trực tuyến của giáo viên nổi tiếng" Khái niệm về định lý Sin và khái niệm về định lý Cos (Cơ bản).

Giáo viên buổi học: Han Taesuk.]

Jimin cau mày quay đầu sang: "Học sinh giỏi..."

Taehyung: "?"

"Cậu tới tiệm net để... xem Han Taesuk?"

"Không phải, đến chơi game." Taehyung dừng lại một giây, "Nhưng bị cho leo cây, không chơi được."

Chó cũng không tin.

Jimin: "Đáng giận vậy sao?! Vậy giờ cậu làm sao đây?"

Taehyung nói: "Học online vậy."

Jimin thầm nói trong lòng đừng làm vậy, cậu học online thì người bị tra tấn chỉ có bọn tôi thôi.

Lại còn học Han Taesuk, mẹ nó càng xui xẻo hơn.

Một suy nghĩ chớp lóe, Jimin vỗ đùi: "Học sinh giỏi, không thì cậu chơi với bọn tôi đi, đúng lúc bọn tôi đang có bốn thiếu một. Liên Minh Huyền Thoại được không?"

Taehyung nói: "Chưa chơi bao giờ."

"Không sao, đều là người quen cả, bọn tôi gánh cậu ——"

"Gánh cái đéo, không gánh." Jungkook nhíu mày ngắt lời, "Bốn người thôi, vào."

Jimin sửng sốt, đang định nói người ta vừa mới chép bài tập giùm mày, mày trở mặt quay lưng như thế này có phải hơi quá đáng không người anh em ——

"Ừm." Giọng Taehyung vang lên đều đều, "Nếu cậu không gánh được tôi thì tôi không chơi cũng được."

Một phút sau.

Jungkook đoạt lấy con chuột của máy bên cạnh, tắt bài giảng online của Han Taesuk, mở Liên Minh Huyền Thoại ra.

"Nhìn thấy chỗ đăng ký tài khoản kia không?" Jungkook lạnh lùng nói, "Đừng phí lời, lập tài khoản."

Tài khoản mới tạo không thể đánh phối hợp ngay lập tức, cũng không chơi được nhiều tướng. Jimin thao tác một hồi, chẳng mấy chốc đã cho Taehyung vào một tài khoản.

"Đây là tài khoản của Minyoung mà?" Dohan hỏi, "Ai đang dùng thế?"

"Nhất khối, học sinh siêu giỏi lớp bọn tao." Jimin di chuyển con chuột, "Tao mở nhé."

Dohan sửng sốt, đang định hỏi tại sao con mọt sách như Taehyung cũng chơi game online thì bị xen ngang bởi một tiếng động, bọn họ tiến vào giao diện trò chơi.

Đây là lần đầu tiên Taehyung chơi, làm hỗ trợ(*) dưới sự hướng dẫn của Jimin.

"Học sinh giỏi, có thấy ba con đường trên bản đồ không? Cậu đi con đường phía dưới cùng kia kìa." Jimin nói, "Jungkook chơi AD(*), cậu đi theo cậu ấy là được, AD cậu ấy mạnh lắm."

Jungkook định bảo hắn đi đường khác, nhưng liếc mắt nhìn qua dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu kĩ năng của Taehyung lại ngậm miệng.

Thôi, cứ coi như đeo theo một món trang sức chướng mắt vậy, dù sao khi chơi đường dưới(*) cậu vẫn thường một đánh hai.

Năm phút sau.

Jungkook nhìn hỗ trợ gϊếŧ lính nhiều hơn cả mình, không thể nhịn được nữa: "Cậu làm hỗ trợ thì đυ.ng đến lính của tôi làm gì?"

Taehyung: "Lính của cậu?"

"Tất cả lính ở đường dưới đều là của AD."

"Đã hiểu." Taehyung xoay người về bụi cỏ, "Cho cậu đấy."

Cậu thử dùng giọng điệu bố thí này lần nữa xem?

Giao tranh tổng, Jungkook cạn máu đang tìm đường trốn, liếc mắt nhìn qua hỗ trợ Taehyung đầy thanh máu đang đi về phía mình.

Jungkook lập tức quay lại chuẩn bị đánh tiếp.

Sau đó cậu bị đè chết trên bãi cỏ.

Jungkook nhìn hỗ trợ đã đi cách mình nửa cái bản đồ: "Bên này đang đánh team, cậu lại đi dạo phố đấy à?"

Taehyung hỏi lại: "Cậu đánh không lại sao?"

Đánh tới giờ cơm tối, Jungkook nhìn chiến tích phủ đỏ một trang của mình, rơi vào trầm mặc.

"Nghỉ một lát đi, tao chịu rồi." Jimin đặt con chuột xuống, "Tao đi mua ít đồ ăn đây, Jungkook, mày ăn gì? Học sinh giỏi thì sao?"

Jungkook ăn thua no rồi, mặt lạnh như tiền: "Không ăn."

Taehyung: "Không cần, cảm ơn."

Jimin đứng dậy ra quầy mua đồ ăn. Jungkook tắt game, phóng to giao diện phát sóng trực tiếp lần nữa, phát hiện streamer đầu xanh khi nãy cậu xem đã tắt, nền tảng tự động chuyển cậu sang một phòng phát sóng trực tiếp Liên Minh Huyền Thoại nổi tiếng khác.

Người livestream là nữ, trước đây từng là nữ tuyển thủ chuyên nghiệp của một game mobile khác, sau khi giải nghệ thì kiếm bộn tiền từ những buổi phát sóng trực tiếp Liên Minh Huyền Thoại nhờ kĩ thuật tốt, tính tình hài hước có duyên cùng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người gợi cảm, thu hút một lượng người hâm mộ đông đảo.

Jungkook thua chán, chẳng còn tâm trạng đâu mà lướt qua lướt lại, quyết định phóng to màn hình, dựa lưng vào ghế tập trung xem thao tác của nữ streamer.

Ánh mắt bên cạnh sáng quắc.

Jungkook không chịu nổi việc cứ bị nhìn chằm chằm hoài, cậu nhíu mày nghiêng đầu qua: "Làm sao, trên mặt tôi có bài giảng online à?"

Taehyung đảo mắt qua cửa sổ video của nữ streamer: "Cậu thường xem những cái này à?"

"Chứ không sao, xem Han Taesuk chắc?"

Taehyung trầm mặc hai giây: "Cậu thích tai thỏ?"

"Hay là," Taehyung nghĩ ngợi tìm từ, "Váy bảo mẫu?"

"..."

Lúc này Jungkook mới chú ý tới trang phục trên người nữ streamer.

Cậu định nói đồ ngốc cái thứ này người ta gọi là trang phục hầu gái, nhưng lời đến đầu môi lại ngừng, đổi thành: "Cậu có nghĩ tới việc có khi tôi thích vì cô ấy là nữ không?"

Nói xong, cậu cố ý giơ tay bấm theo dõi nữ streamer ngay trước mặt Taehyung.

Taehyung trầm mặc nhìn màn hình của cậu giây lát, sau đó quay đầu đi tiếp tục xem trên máy tính của mình.

Jungkook ngó qua, thấy Taehyung lại bấm mở bài giảng online của Han Taesuk, song khóe môi đã rũ xuống chẳng mấy vui vẻ và cái mặt trông như thể Han Taesuk thiếu nợ hắn chục triệu won vậy.

Xụ mặt ra cho ai xem?

Jungkook thu ánh mắt về, cậu liếʍ môi, cầm lấy bình nước trong tầm tay uống hai ngụm rồi xoay người định nói chuyện, vừa mở miệng ——

"Tôi không khát." Taehyung bỗng nói.

"..." Mẹ nó ai quan tâm cậu có khát hay không?

Jungkook quay đầu đi, tiếp tục xem nữ streamer kia.

Xem nữ streamer thì làm sao?

Đâu có phạm pháp.

Jimin chống khuỷu tay trên quầy, rướn đầu chỉ đạo: "Anh, cho em nhiều sốt cà chua vào."

"Đây." Người đứng quầy thành thạo phủ sốt lên hotdog, "Một mình cậu mà mua nhiều vậy à?"

Jimin hất hất cằm: "Em còn hai người anh em kia nữa."

Mặc dù cả hai người đều nói không ăn, Jimin vẫn quyết định mua thừa về, lỡ như lát nữa bọn họ lại thấy đói bụng thì sao?

Jimin lắc đầu tấm tắc nghĩ, mình quả là người anh em tốt hiếm có khó tìm.

Người đứng quầy nhìn theo ánh mắt cậu ta: "Người ngồi giữa là bạn cậu à? Lúc cậu ta mới vào anh còn tưởng đi nhầm quán chứ."

"Hầy, anh khỏi nói, lúc mới thấy cậu ấy em cũng tưởng vậy." Jimin đứng chờ rảnh rỗi, ánh mắt đảo loạn một vòng, sau đó dừng lại trên máy theo dõi bên cạnh máy tính ở quầy tiếp tân.

Dưới tầng một có một người béo lùn quay lưng về phía máy theo dõi. Jimin nhìn chằm chằm đỉnh đầu người nọ giây lát, bật cười thuận miệng nói: "Đù, anh nhìn ông kia trọc lốc này."

Tiếp tân nhìn thoáng qua: "Trông quen quen nhỉ."

Trước máy theo dõi, người nọ giơ tay sờ soạng cái đầu bóng loáng.

Jimin học theo, cũng sờ sờ mái tóc đẹp trai của mình: "Em cũng thấy quen mắt, haha..."

Người nọ quay lại, lộ ra khuôn mặt khiến cho tất cả học sinh ở cấp ba số bảy thấy là khϊếp hãi.

Nụ cười trên mặt Jimin đóng băng: "Ôi, đệt."

Jimin túm lấy bốn cái hotdog chạy về.

Cậu ta trở về đúng lúc Jungkook đứng lên khỏi chỗ, có lẽ vì cả buổi chiều liên tiếp thua trận nên sắc mặt cậu rất khó coi.

"Jungkook! Đệt!" Jimin gào, "Hổ Béo! Hổ Béo! Hổ Béo!!!"

Jungkook định vào phòng vệ sinh cho bình tĩnh một lát, nghe vậy còn tưởng Jimin đang nói Taehyung mới mở một bài giảng online khác.

Cậu nhíu mày: "Xem thì xem đi, gào cái gì?"

"Không phải! Không phải!" Jimin nói, "Hổ Béo tới bắt người! Mẹ nó đang ở dưới tầng rồi! Đang chuẩn bị lên đấy!"

Đúng lúc này, một tiếng chuông bất ngờ vang lên, phần lớn nam sinh có mặt ở đây đều lập tức ngẩng phắt đầu!

Đây là tín hiệu báo giáo viên đến!

Jimin: "Chạy mau..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, Jungkook đã lập tức quay sang túm lấy cổ áo người đang học online bên cạnh.

"Chính chủ tới rồi còn xem đéo gì nữa?" Jungkook nói, "Cầm cặp sách lên!"

Hai giây sau, ngoài hành lang sang sảng tiếng gầm đầy giận dữ —— "Cấp ba số bảy! Không đứa nào được chạy!!!"

Taehyung xách ba lô dưới sàn lên, còn chưa kịp đeo lên lưng, cổ tay đã bị nắm lấy.

Lòng bàn tay lạnh lẽo của người kia kéo hắn thật mạnh.

"Rầy rà cái gì?" Jungkook ói, "Chạy!"

Taehyung chưa bao giờ phải bỏ chạy vì bị rượt đuổi trên đường như thế này.

Chợ đêm sáng đèn, các gian đồ nướng hay quà vặt đã mở cửa bày hàng, khói trắng bốc lên nghi ngút kí©h thí©ɧ vị giác của người qua đường, cảnh tượng mười mấy nam sinh chạy ngang chạy dọc tán loạn trên đường phố trông đến là buồn cười.

Jungkook chạy rất nhanh, làn gió vụt qua thổi tóc cậu ra sau tai để lộ khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ.

Taehyung thu ánh mắt về, một tay nắm chặt dây đai cặp, mặc cho đối phương kéo mình chạy khắp muôn nẻo con phố chật hẹp.

Jimin trơ mắt nhìn hai người bạn tốt của mình từ phía cuối đám đông chạy vọt lên dẫn đầu, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt cậu ta.

Con mẹ nó?

Con mẹ nó!

Jungkook không phải là thiếu niên bất hảo ngủ trong tiết học và thường tay trong tay bùng tiết thể dục với cậu ta sao?

Taehyung không phải học sinh giỏi vụng về yếu ớt suy nhược chẳng có mấy sức sao??

Dựa vào đâu mà bọn họ chạy nhanh như vậy?!

Jimin thật sự không chạy nổi nữa, cậu ta dừng lại thở hồng hộc không ngừng, ngón tay siết chặt mấy xâu hotdog đến trắng bệch trông y như một thằng ngu.

Tao đúng là con chó theo đuôi chúng mày. Jimin cay đắng nghĩ thầm.

Han Taesuk đuổi theo phía sau.

Jimin núp vào ven tường, nhìn dáng người ục ịch chạy một đoạn đường dài như vậy mà vẫn tràn đầy sức lực, bỗng nhiên cảm thấy bản thân chính là kẻ vô dụng duy nhất trên thế giới này.

Cậu ta đã sẵn sàng tinh thần bị Han Taesuk bắt đi, không ngờ bước chân đối phương không hề dừng lại, chạy thẳng băng qua mặt cậu ta ——

"Dừng lại! Đằng trước dừng lại! Jungkook! Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy cậu! Nếu giờ cậu dừng lại chúng ta còn có thể nói chuyện, không thì đợi đến thứ hai xem tôi xử lí cậu như thế nào! Jungkook——"

Taehyung không biết mình bị kéo chạy bao nhiêu lâu.

Con phố ăn vặt chật hẹp xung quanh đã biến thành nhà cao tầng san sát, đa số người đi đường đều là dân văn phòng vừa kết thúc buổi tăng ca kiệt sức.

Sợ dừng lại trên đường bị phát hiện, bọn họ chạy vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Jungkook mất thời gian ổn định lại nhịp thở xong mới nhớ ra quay lại nhìn.

Một giây trước khi cậu xoay đầu, Taehyung cong lưng, bắt đầu thở dốc không ngừng.

Jungkook nhìn bả vai phập phồng một cách thiếu tự nhiên của hắn, nhíu mày: "...Cậu suyễn à?"

"Không, hơi mệt." Taehyung nhìn sang chỗ ngồi cạnh cửa sổ cửa hàng tiện lợi, vừa nhẹ nhàng thở gấp vừa hỏi, "Nghỉ một chút được không?"

Jungkook ra quầy mua hai chai nước, đưa một trong hai tới trước mặt Taehyung.

Hơi thở của Taehyung vẫn khá nặng nề, sắc mặt hắn nhợt nhạt, dường như vẫn chưa dịu lại được.

Yếu đến mức nào thế này.

Jungkook vươn tay vặn nắp chai nước ra cho hắn: "Uống đi."

"Cảm ơn." Taehyung nhận lấy.

Hắn ngửa đầu uống nước, yết hầu nhô ra của nam sinh nhẹ nhàng chuyển động theo động tác nuốt xuống.

Điện thoại chợt đổ chuông, Jungkook cầm lên thấy cuộc gọi từ Jimin.

"Thế nào? Chạy đến Mỹ chưa?" Jimin hỏi.

"Rẽ vào con ngõ có chỗ đường hỏng, không đi nữa." Jungkook uống một ngụm nước, "Mày không bị tóm chứ?"

"Không, hóa ra là còn nhớ đến tao à." Jimin nói, "Thấy vừa nãy mày chạy nhanh như vậy mà không thèm quay đầu lại liếc mắt nhìn lấy một lần cơ mà, cứ tưởng là quên mất tao luôn rồi chứ."

"Đừng có nói kiểu kì quặc đó."

"Không phải chứ tao nói này, vừa nãy mày chạy trốn nhanh vãi ý." Jimin khó hiểu, "Trước đây mấy lần ra net mày đâu có sợ bị Hổ Béo bắt đến mức đó đâu."

Cậu thì không sợ.

Nhưng không phải có học sinh ba tốt ở đây sao?

"Do mày quá..." Âm thanh Jungkook đột nhiên im bặt.

"Quá cái gì?" Jimin hỏi.

Bên kia điện thoại bỗng nhiên mất tiếng, Jimin sửng sốt, "Nói đi."

"Không phải bị Hổ Béo bắt rồi đấy chứ? Alo? Jungkook? Nói chuyện ——"

"Không có gì."

Jungkook đáp một câu có lệ, nghe có vẻ gượng gạo.

Chỉ trong vài giây chợt khựng lại ấy, tay trái để không của cậu bỗng nhiên bị đối phương nắm lấy, kéo qua.

Người hai phút trước còn thở phì phò như trâu giờ phút này đã hồi phục như thường, đương rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay cậu.

Jungkook nhìn xuống theo ánh mắt Taehyung mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà ngón áp út tay trái của mình bị cắt phải.

Vết cắt khá sâu, máu chảy qua kẽ ngón tay như đeo chiếc nhẫn màu đỏ sậm.

Thế mà suốt quãng đường chạy cậu không hề cảm thấy đau.

"Mày vừa mới nói dở cái gì?" Jimin vẫn đang nói trong điện thoại, "Có giỏi thì mày nói cho hết câu xem nào."

Jungkook rụt tay lại, nhưng không rút ra được.

Taehyung cầm ngón tay cậu, trầm mặc đánh giá vết thương.

Lòng bàn tay Taehyung ấm sực, sau một hồi căng thẳng, Jungkook đột nhiên cảm thấy vùng da bị hắn nhìn chằm chằm ngưa ngứa.

Cậu đang định bảo đối phương buông tay, Taehyung bỗng nhiên cử động.

Một tay giữ lấy cậu, tay còn lại luồn vào trong ba lô lục dưới đáy giây lát.

Sau đó lấy ra một miếng băng cá nhân.

Tay Taehyung rất lớn, dễ dàng bao lấy tay cậu trong tay mình. Jungkook ngẩn ngơ nhìn hắn xé băng cá nhân, dán lên miệng vết thương rồi bóc phần dính ra.

Sau khi xác nhận đã dán xong, Taehyung buông cậu ra, vò phần thừa của băng thành một cục rồi đứng dậy đi ra phía thùng rác ngoài cửa.

Tay Jungkook buông thõng trong không trung, nơi vừa bị lòng bàn tay bao lấy chợt nhẹ bẫng, toàn thân cậu lành lạnh.

Trong điện thoại, Jimin còn đang lảm nhảm: "Thế giờ mày đang ở đâu để tao qua tìm, hotdog còn chưa ăn được nữa, tao đói quá. Taehyung còn ở bên cạnh mày không, này sao không nói gì thế ——"

Một giây trước khi Taehyung quay người lại, Jungkook vội vã nhét tay vào trong túi, nhìn ra ngoài cửa sổ vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro