Chương 9: Là em chủ động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Y tá vừa đi, Jimin đã gọi điện thoại tới.

Taehyung liếc thấy cậu cầm tăm bông ấn lên mu bàn tay, kẹp điện thoại giữa bả vai, lười biếng chờ đối phương lên tiếng.

Giọng nói Jimin truyền đến từ đầu kia điện thoại: "ĐM, mày tự mở WeChat ra mà đọc xem, cả tối hôm nay tao gửi cho mày tới ba mươi bảy tin nhắn lận mà mày không trả lời lại một câu nào, trông tao đéo khác gì một thằng mặt dày đeo bám mày luôn đấy!"

Jungkook: "Không nhìn thấy, làm sao?"

Jimin hơi khựng lại: "Sao giọng mày nghe lạ thế?"

"Cảm." Jungkook đáp, "Có chuyện gì nói luôn."

"Cũng không có gì, nhắc mày nhớ bài thi toán thôi." Jimin nói, "Hôm nay trong tiết Kyo giao chép lại câu sai mỗi câu mười lần, ngày mai không nộp thì tiết tuần sau đứng học."

Mười lần?

Jungkook nhớ tới bài thi toán hoàn toàn trống không của mình, lạnh lùng trả lời, "Không chép, tiết tuần sau không học."

Cúp điện thoại, cảm thấy đã khá ổn, Jungkook lấy tăm bông ra chuẩn bị đem vứt.

Một quyển vở bài tập mới tinh còn chưa viết tên đưa tới trước mặt cậu.

Jungkook sửng sốt nhìn quyển vở bài tập, hai giây sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Gì đây?"

Lúc đang ngồi mới thấy, Taehyung thật sự rất cao.

Đường hàm của hắn vừa mượt vừa đẹp, khi nói chuyện yết hầu nhô ra hơi chuyển động.

"Bài tập toán."

"Thì đưa cho Kyo chứ đưa tôi làm gì..." Jungkook khựng lại, bỗng nhiên hiểu ra, "Cậu chép giúp tôi?"

Taehyung nói: "Ừm."

"..."

Nãy giờ hắn ngồi bên cạnh múa bút chép bài tập cho cậu?

Jungkook ngẩn người nhìn đối phương, cảm thấy cơn sốt vừa hạ bớt lại có dấu hiệu quay trở về: "Ai bảo cậu viết giúp tôi? Kyo có bị ngốc đâu, chữ viết của chúng ta khác nhau như thế ——"

"Tôi viết bằng tay trái."

"..."

ĐM chữ ông đây cũng đâu có xấu đến mức đó.

Taehyung nói: "Xem như lời cảm ơn vì đã giúp tôi lúc ở cổng sau trường."

"Cậu đừng có nghĩ nhiều." Jungkook nhíu mày, "Vì tôi ngứa mắt đám đó thôi."

"Ừm." Taehyung nhìn theo ánh mắt trốn tránh của cậu, đáp lại.

Cũng đã nói đến mức này rồi, dù gì bản thân Taehyung cũng không phải chép lại câu sai, Jungkook nhận lấy bài tập.

"Tiền thuốc hôm nay là bao nhiêu?" Jungkook lấy điện thoại ra, "Tôi chuyển WeChat cho cậu."

Taehyung nói ra một con số.

Jungkook mở WeChat, lục danh sách bạn bè một hồi lâu mới muộn màng nhớ ra ——

"Phải rồi." Taehyung hỏi, "Sao tôi không xem được trạng thái WeChat của cậu?"

"..."

Người này bị ngu ngốc đấy à?

Jungkook đối diện với ánh nhìn của Taehyung, câu nói "Block rồi thì đương nhiên là không thấy" đến đầu môi rồi lại nuốt ngược xuống.

Mẹ, sao cứ làm như cậu là một thằng trai đểu thế này??

"Không biết, bug." Cậu giơ điện thoại, bỏ block Taehyung, "Đã chuyển tiền."

Lúc nhận tiền, Taehyung nhấp vào ảnh đại diện của Jungkook xem.

Ảnh đại diện của cậu là mấy con mèo hoang, có vẻ là ngẫu nhiên chụp được ở gần trường.

Số trạng thái ít đến đáng thương trong vòng bạn bè hiện ra.

Hắn tỉnh bơ nhướng mày: "Ừ, giờ thấy rồi."

Dohan cúi người đứng trong phòng quan sát.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh cậu ta dặn dò: "Vừa cắt bao qυყ đầυ xong phải thật chú ý tới miệng vết thương, uống thuốc đúng giờ, cố gắng đừng vận động quá mạnh."

Da đầu tê dại, cậu ta gật đầu lia lịa, đứng dựa vào tường nhìn lung tung khắp nơi hòng gây xao nhãng sự chú ý của bản thân.

Sau đó cậu ta bắt gặp hai bóng hình quen thuộc.

Dohan đột ngột trợn to mắt đứng phắt dậy, miệng vết thương bị căng nhẹ làm cậu ta đau đến mức phải ôm lấy đũng quần xuýt xoa.

Cậu ta chịu đựng cơn đau, chống tay lên tường xác nhận lại một lần nữa thật cẩn thận.

Nam sinh đi trước nhét tay trong túi, vẫn lười nhác và bất cần như mọi khi, có lẽ vì trời lạnh nên sắc mặt hơi nhợt.

Người đi theo phía sau ăn mặc ít ỏi, áo sơ mi đồng phục ngày thường luôn thẳng thớm giờ đây lại toàn là nếp nhăn, lúc ra tới cửa còn giơ tay xoa nhẹ hai mắt.

Dohan hoàn hồn từ sau cú sốc, lập tức cầm điện thoại lên điên cuồng chụp lại, sau đó gửi vào nhóm chat học sinh trường hơn một trăm người ——

[Lớp 11-8 – Dohan: (Hình ảnh) Đệt, chúng mày nhìn xem tao thấy ai này.]

[Lớp 11-7 – Minyoung: Mày ở khoa tiết niệu làm gì?]

[Lớp 11-8 – Dohan: ???]

[Lớp 11-7 – Jimin: Ha ha ha ha chúc mừng Dohan, ngày mai chơi bóng chung nhé.]

[Lớp 11-8 – Dohan: ĐM mày.]

[Lớp 11-8 – Dohan: Tao gửi ảnh để chúng mày xem cái đấy à??]

[Lớp 11-7 – Jimin: Thế để xem gì?]

Dohan khoanh tròn hai bóng lưng cao gầy trong ảnh.

[Lớp 11-8 – Dohan: Học sinh lớp chúng mày mà không nhận ra à?]

[Lớp 11-8 – Dohan: Jeon Jungkook đánh Kim Taehyung nhập viện rồi!]

Jungkook cảm thấy bây giờ mình đã có thể chấp hai Jeon Jihoon chỉ bằng một tay, vậy nên sau khi ra viện, cậu lập tức gọi xe về nhà.

Tài xế taxi đã khá bí hơi vì lái xe suốt một ngày, cửa sổ xe đằng trước hạ xuống một nửa.

Anh ta nhìn thoáng qua người ngồi ghế sau: "Anh bạn, mở cửa sổ tí không sao chứ?"

Jungkook nói: "Không sao."

Gió luồn vào từ ghế trước, ập vào mặt lành lạnh. Jungkook vô thức rụt cằm vào trong cổ áo, mùi hương nhẹ nhàng của nước xả vải lan vào trong xoang mũi.

Cậu nhíu mày, cúi đầu theo mùi hương, nhìn thấy một chiếc áo phao trắng to rộng trên người mình.

"..."

Quên trả áo rồi.

Ngày mai mang đến trường cho cậu ta vậy.

Tới cổng khu dân cư, sau khi xuống xe, Jungkook nghĩ thế nào lại cởϊ áσ khoác ra cầm trên tay.

Tránh lát nữa đánh nhau lại làm bẩn.

Nhưng hiển nhiên là cậu đã nghĩ nhiều. Trong nhà cúp điện, nửa đêm không tìm được ai mở khóa, Jeon Jihoon ra cửa từ tối qua đến giờ vẫn chưa về.

Jungkook về nhà, khóa trái cửa lại, lúc xoay người bước vào trong còn nhìn thoáng qua cửa phòng mình.

Cánh cửa bị đá mạnh còn in mấy dấu chân rõ ràng bên trên, có thể nhìn ra được sự phẫn nộ điên cuồng đầy bất lực của Jeon Jihoon khi đó.

Jungkook lạnh lùng thu ánh mắt lại, xoay người trở về phòng.

Hôm sau, Jungkook ôm một chiếc áo phao màu trắng dày nặng bước vào cổng trường, cảm thấy mình trông không khác gì một thằng ngu.

Hôm qua bị ốm nên mặc vào không có cảm giác gì, giờ mới thấy cái áo khoác này dày quá mức rồi.

Kim Taehyung yếu vậy sao?

Jungkook bước vào lớp đúng lúc chuông báo vào giờ đọc bài buổi sáng, hôm nay Song Kyo đến rất sớm, lúc này đã ngồi trên bục giảng.

Thấy cậu, Jimin điên cuồng nháy mắt ra hiệu, Jungkook còn chưa kịp hiểu gì, Song Kyo đã đứng lên với khuôn mặt sa sầm.

"Jungkook, cậu ra đây với tôi." Cô quét mắt nhìn học sinh trong lớp, "Sắp vào tiết đọc bài buổi sáng rồi, cán bộ môn Anh lên chỉ đạo đọc bài."

Vì vậy Jungkook còn chưa kịp dính mông vào ghế đã lại quay đầu ra khỏi lớp.

"Hôm qua cậu làm cái trò gì?" Trên hành lang, Song Kyo khoanh tay trước ngực, hỏi.

Jungkook: "Ngủ ạ."

"Còn gì nữa?"

Nếu là ngày thường, cậu có thể đáp rằng còn rất nhiều nữa. Nhưng Jungkook nghĩ ngợi rất lâu vẫn chắc chắn rằng ngày hôm qua ngoại trừ ngủ ra cậu không làm chuyện gì khác.

"Không nói đúng không." Song Kyo đánh mắt nhìn học sinh bên trong phòng học, "Có phải hôm qua cậu đánh Kim Taehyung nhập viện không?"

"..."

Song Kyo nhìn thấy chiếc áo trong tay cậu, kinh hãi: "Cậu đánh bạn thì thôi đi, lại còn cướp áo khoác của người ta?"

Không hiểu vì sao Jungkook bỗng nhiên nhớ đến chuyện hôm qua mình vung nắm đấm bị Kim Taehyung giữ lại một cách dễ dàng.

"Em không đánh cậu ta." Ít nhất là chưa đánh được.

Jungkook ngừng lại, "Cô nghe từ đâu ra vậy?"

"Thấy trong nhóm chat trường, cậu với em ấy ở trong bệnh viện ——" Song Kyo đang nói bỗng im bặt.

Jungkook: "Ghê thật, cô còn trà trộn vào trong nhóm chat trường?"

Không những trà trộn vào mà còn cài đặt thông báo từ khóa, chỉ cần có ai nhắc đến tên Jungkook là cô sẽ nhận được thông báo ngay.

Song Kyo: "Đương nhiên là không, có học sinh khác gửi ảnh cho tôi."

"..."

"Thế tối qua cậu vào viện làm gì?"

Lời giải thích đến trước miệng rồi Jungkook lại nuốt ngược trở về.

"Nói dối cô đấy, đúng là em đánh cậu ta." Một lúc lâu sau, Jungkook dựa người lên tường, bất cần nói, "Em ngứa mắt với cái kiểu thể hiện học sinh xuất sắc của cậu ta, cũng không dám chắc lần sau có còn đánh nữa không."

Song Kyo nhướng mày, lẳng lặng nhìn cậu.

Cô đã theo Jungkook hơn một năm, chỉ cần một cái liếc mắt thôi là có thể nhìn ra được nam sinh này đang nói thật hay nói nhảm nhí.

Quả nhiên, ngay sau đó, Jungkook nói: "Vậy nên cô mau điều cậu ta sang chỗ khác ngồi đi, cho em đỡ phải động tay lần nữa."

Trái tim treo lơ lửng cả đêm của Song Kyo chậm rãi rơi xuống.

Không đánh nhau là được, Jungkook còn đang cõng hình phạt trên lưng, lại thêm một tội lớn hơn nữa thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Mặc dù trong lòng cô cảm thấy Jungkook sẽ không vô duyên vô cớ động tay với bạn bè, nhưng vẫn muốn gọi ra hỏi cho tường tận nguyên nhân.

Có điều nếu trong lòng Jungkook đã bài xích như vậy, có lẽ nên cân nhắc thay đổi lại chỗ ngồi.

Nếu hai học sinh ngay cả việc chung sống hòa bình cũng không làm được, vậy thì càng chẳng thể hy vọng đến những vấn đề khác.

"Được rồi." Song Kyo hất cằm về phía lớp học, "Vào tiết đọc bài buổi sáng đi."

Lúc quay trở lại chỗ ngồi, Jungkook mới nhận ra hơn một nửa số người trong lớp đều đang nhìn về phía cậu.

Cậu sớm đã quen với những ánh nhìn chòng chọc như vậy, nhưng hôm nay lại cảm thấy cực kì không thoái mái, vì vậy cậu trừng mắt nhìn vặc lại từng người một.

Sau khi những cái đầu kia đã quay lại hết rồi, Jungkook mới nhìn sang người bên cạnh.

Hôm nay Taehyung mặc mỏng hơn hôm qua, chỉ khoác một chiếc áo ngoài, đang đọc thuộc từ vựng tiếng Anh.

Vẻ mặt hắn lười nhác, môi cũng hơi nhợt nhạt, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc gì trông càng ốm yếu hơn.

Xem ra là suy nhược thật.

Jungkook muộn màng nhận ra, nếu vậy thì không phải tối hôm qua cậu ta cởϊ áσ khoác ngồi trong viện cả đêm sẽ càng mệt hơn sao?

Âm lượng của Taehyung không lớn, nhưng giọng hắn trầm thấp hơn những người khác, nổi bật giữa tràng tiếng đọc bài ê a dài giọng.

Đang đọc, hắn bỗng che miệng ho khan.

Jungkook sực tỉnh lại, mạnh bạo nhét áo phao cho hắn: "Hôm qua quên mất, trả cậu."

Tối hôm qua Taehyung làm đề đến khuya muộn, không có chút tinh thần nào.

Hắn đáp "Ừm", nhận lấy đặt trên đùi, nhấc mí mắt tiếp tục học từ vựng.

Jungkook dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hai phút sau, lại nghiêng đầu nhìn thêm lần nữa.

...

Mãi đến khi cán bộ môn Anh cầm sách giáo khoa xuống bục giảng, cậu mới không kìm được tiếng gọi: "Này."

Taehyung trông cứ như vừa mới phát hiện ra: "Gì?"

"Cộm tôi." Jungkook vắt chéo hai chân, huých đầu gối vào chiếc áo phao mềm mại trên đùi hắn, nhíu mày, "Mặc vào."

Taehyung vẫn tiếp tục động tác cất sách giáo khoa vào ngăn kéo, quay đầu sang nhìn hắn.

Jungkook hơi giật mí mắt vì bị hắn nhìn chằm chằm, hỏi bằng giọng lạnh như băng: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Không." Taehyung tròng áo lên người.

Sau đó quay đầu đi, càng ho mạnh hơn.

Jungkook: "..."

Trong giờ giải lao, Jimin rủ Jungkook đi hút thuốc.

Người bên cạnh nói: "Jungkook, hôm qua nhìn thấy tấm ảnh Dohan gửi tao cứ tưởng mày đánh Taehyung thật chứ."

"Tao đã bảo rồi, không có chuyện Jungkook động tay với học sinh cùng lớp đâu." Jimin nhả ra một ngụm khói, "Thế rốt cuộc là hôm qua hai chúng mày vào viện làm gì?"

Jungkook lười giải thích, nói nhảm: "Tao đi ngang qua, cậu ta ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp nhau."

Jimin kêu ồ lên: "Thấy chúng mày đi sát nhau thế tao còn tưởng hai người làm bạn với nhau rồi."

"Được chắc?" Jungkook nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tao không thân với cậu ta."

Tiết sau là môn của Kyo, bọn họ hút xong một điếu rồi vội vàng về phòng học.

Song Kyo vừa bước vào lớp đã đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi tôi xem lướt bài tập về nhà tối qua của các cậu một chút, tóm được mấy tên lười biếng có mấy câu cơ bản cũng không chép được nổi mười lần. Những người này tự giác cho tôi, chép lại những câu còn thiếu mười lần nữa, cuối tuần nộp."

"Còn nữa," Cô lấy vở bài tập kẹp trong sách giáo khoa ra, "Jungkook, cậu đứng lên tự mình giải thích."

Lại có chuyện gì với cậu nữa đây?

Jungkook chậm chạp đứng lên: "Em giải thích cái gì?"

"Bài tập của cậu do người khác viết hộ đúng không?" Song Kyo quơ quyển vở bài tập của cậu, "Chữ cậu mà đẹp được thế này à? Cậu nhìn chữ bên trong và chữ ghi tên bên ngoài xem, có thể do cùng một người viết ra sao?"

"..."

"Tôi có thể chấp nhận việc cậu chép thiếu, thậm chí không chép." Song Kyo nói, "Nhưng cậu không thể ép buộc các bạn học khác làm bài tập hộ mình được, đây là hành vi vô cùng tồi tệ ——"

"Xoạch" một tiếng. Jungkook còn chưa kịp làm gì, người bên cạnh đã đẩy ghế đứng dậy.

"Thưa cô, cậu ấy không ép buộc người khác."

Song Kyo sửng sốt: "Cái gì..."

Taehyung: "Là em chủ động viết thay cậu ấy."

Jungkook: "..."

Song Kyo: "..."

Jimin: "???"

Hai người ôm sách giáo khoa ra khỏi lớp đứng.

Một người đứng thẳng tắp, một người xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lớp học của bọn họ gần hành lang, hai cửa sổ phía trên hành lang đều mở toang.

Jungkook bực bội đứng thẳng người để chắn gió thổi vào.

"Cậu là đồ ngốc à?" Cậu không kìm được mà hỏi, "Đứng lên làm cái gì?"

Taehyung liếc mắt nhìn cậu: "Xin lỗi."

"..."

Cũng không nhất thiết phải xin lỗi.

Jungkook mấp máy môi, chực nói gì đó.

Taehyung: "Tôi không ngờ chữ của cậu lại xấu đến mức đó."

"..."

"Về sau nên rèn chữ thêm đi."

"..."

"Ít nhất viết cái tên cũng phải để người khác đọc được..."

"Cậu thử nói thêm một câu nữa xem." Jungkook siết chặt quyển sách giáo khoa, nghiến răng nói, "Tôi sẽ dán tờ thư tình rác rưởi kia của cậu lên bảng thông báo của trường, để cho học sinh toàn trường cùng thưởng thức chữ viết nguệch ngoạc đó của cậu ——"

Người bên cạnh nhẹ nhàng nhìn sang: "Cậu vẫn còn giữ à?"

"..."

Mọi người trong lớp nhìn chằm chằm hai người đang dính lấy nhau thì thầm to nhỏ ngoài kia lâu thật lâu.

Này mà bảo không thân với cậu ta? Jimin khó hiểu.

Này mà bảo nhìn thôi đã thấy phiền? Song Kyo siết chặt nắm tay.

Cô đang định bảo hai người nhiều chuyện để nói như vậy thì lên hẳn bục giảng mà nói, bỗng thấy Jungkook cầm sách giáo khoa quay người, lộ ra vành tai đỏ bừng.

Cậu đi ra cửa sau rồi đứng yên đó, giữ khoảng cách với Taehyung.

Chuông tan học reo, Jungkook xoay người vào lớp, suy nghĩ duy nhất trong đầu là.

Hôm nay về nhà phải xé bức thư tình kia đi.

Lúc đi qua tổ hai, Jimin không nhịn được kéo áo cậu lại, hỏi: "Vừa nãy mày với Taehyung ở ngoài hành lang nói chuyện gì đấy, tâm sự vui vẻ thế."

"Con mắt nào của mày nhìn thấy tao tâm sự với cậu ta?"

Bốn mươi học sinh trong lớp ngoại trừ hai mày, cộng thêm Kyo nữa là tám mươi hai con mắt đều nhìn thấy.

Cậu ta nhìn sắc mặt Jungkook, dám nghĩ nhưng không dám nói.

Jungkook về chỗ, quyển vở chép bài nộp khi nãy đã trở lại mặt bàn cậu.

Sáng nay tổ trưởng thu bài vội quá, cậu chỉ kịp tiện tay viết tên lên rồi đưa nộp chứ cũng không mở ra xem qua.

Chữ viết bằng tay trái thì đẹp được cỡ nào? Người bình thường dùng tay trái còn chẳng viết được nữa là, chắc chắn là do Kyo soi bài tập của cậu quá kĩ nên mới tìm ra được manh mối trong nét chữ.

Jungkook mở quyển vở ra với suy nghĩ như vậy.

"..."

Sau đó gập lại.

Lúc quay trở lại chỗ ngồi, Taehyung thấy cậu cầm quyển vở bài tập nhìn lướt qua tay hắn ——

Bộp.

Jungkook nhanh chóng úp tay che tên mình đi, sau đó mạnh bạo nhét quyển vở vào trong ngăn bàn.

Đó là những gì Minyoung chứng kiến khi quay đầu ra sau.

"Làm cái gì đấy? Làm người ta giật cả mình." Cô nàng vỗ ngực, sau đó chớp mắt nhìn sang Taehyung, "Bạn học Kim, nghe nói bài thi lần này cậu lại được điểm tối đa, thật là giỏi quá đi."

Taehyung dựa người ra sau, rút quyển sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo ra từ trong ngăn bàn: "Cảm ơn."

"Vừa nãy trong tiết tớ hơi mất tập trung, có một câu trong bài thi nghe không hiểu, cậu có thể giảng lại cho tớ một chút được không?"

Taehyung hỏi: "Câu nào?"

Minyoung vươn tay chỉ bừa một câu, lộ ra ngón tay dán một miếng băng cá nhân màu hồng nhạt đáng yêu của mình.

Taehyung: "Tay cậu..."

"À," Cô nàng thẹn thùng rụt ngón tay lại, "Tớ làm sai nhiều câu trong đề, hôm qua chép đáp án mệt quá, tuy không phải vấn đề gì to tát nhưng thật sự rất đau, nếu có người chép giúp tớ thì ——"

"Che mất đề."

"..."

Jungkook nhìn sắc mặt Minyoung, cảm thấy có khi cô nàng sẽ ra tay trước cả mình.

Taehyung lấy một tờ giấy nháp, giảng giải một cách đơn giản cho cô.

Jungkook không muốn nghe, nhưng vì ngồi quá gần nên từng câu từng chữ đều bất đắc dĩ lọt vào tai cực kì rõ ràng.

Ban đầu Minyoung chỉ định kiếm cớ để nói chuyện thôi, không ngờ nghe Taehyung giảng bài cô lại hiểu được thật.

Taehyung: "Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi... Cảm ơn cậu." Minyoung nhận lấy bài thi, quay người về.

Vài giây sau, cô chợt hoàn hồn.

Đệt, cô vốn đâu có muốn hỏi bài!

Minyoung đột ngột quay phắt đầu lại.

"Bạn học Kim," Minyoung đẩy cặp kính gọng đen của mình, không nhịn được mà hỏi, "Không phải cậu thích người đeo kính sao?"

Jungkook đang chơi điện thoại cũng khựng lại, đã lờ mờ đoán được diễn biến tiếp theo.

Cậu không thích nghe mấy chuyện này, do dự không biết có nên ra ngoài một lúc hay không.

"Tôi chưa từng nói như vậy." Taehyung nói.

"Vậy cậu thích mẫu người thế nào? Có phải mắt nhỏ không? Môi dày? Vóc người gầy gầy nhỏ nhắn?"

"Không phải."

Minyoung thầm nói trong lòng Jimin mày chết chắc rồi, sau đó nở nụ cười: "Vậy trên mặt nhiều lốm đốm hay mặt rỗ thì sao?"

Bên cạnh không có tiếng động.

Jungkook mơ hồ nảy sinh một dự cảm chẳng lành, cậu cất điện thoại đi, vừa định đứng dậy chạy lấy người ——

Taehyung nhìn sang cậu.

Con ngươi đen tuyền vừa lạnh lùng vừa thẳng thắn nhẹ nhàng dạo một vòng trên khuôn mặt cậu.

Rất nhanh, Taehyung thu hồi tầm nhìn, sau đó đáp.

"Cũng không."

Trước khi ánh mắt đầy nghi hoặc của Minyoung dời sang bên mình, Jungkook đã kịp túm lấy áo khoác đồng phục trùm lên đầu, nằm bò ra bàn giả chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro